Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 10: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc Anh

Beta-er: My

Đến gần giữa trưa, ánh sáng mặt trời mới từ phía sau những kẽ lá lộ ra, tạo nên những mảng loang lổ xanh tươi chiếu xuống ở trên mặt đường.

Đồ Vấn sửa sang lại cho Đồ Sương thật chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài. Từ nhà cậu đến phố Đông Long mất khoảng hai mươi phút đi đường. 

Đồ Vấn vốn quen đi xe đạp nhưng lần này lại không lựa chọn đi xe mà sải bước đi bộ.

Lý Văn Hiên miệng cắn kẹo que, ngồi ở ghế dài dưới bóng cây râm

mát, buồn chán tới sắp ngủ gật luôn rồi.

Ngay lúc Lý Văn Hiên hơi hơi híp mắt, di động bỗng vang lên tiếng

chuông.

Lý Văn Hiên ngược lại không có mở mắt, thanh âm phát ra sự lười

biếng: “Alo.”

“Ở đâu?”

Lý Văn Hiên khẽ cười một tiếng, mắt mở to, từ rất xa nhìn thấy bóng dáng Đồ Vấn. Cao cao, gầy gầy, thậm chí có thêm vài phần cô đơn, bạc nhược. Bàn tay tùy tiện chống lên lan can trên đường cầm điện thoại. Trên người giống như phủ một tầng hơi nước mỏng manh.

Lý Văn Hiên nói: “Nghiêng đầu.”

Ánh mắt trời quá mức chói chang, Đồ Vấn có chút không kịp thích

ứng, nheo lại đôi mắt, dõi theo phương hướng Lý Văn Hiên chỉ để nhìn xem.

Tuy vậy lại không có đi qua, trở tay cúp điện thoại.

Lý Văn Hiên im lặng trong chốc lát, đứng dậy chậm rãi duỗi eo,

hướng Đồ Vấn mà đi tới.

Lý Văn Hiên khốn khổ vò tóc: “Cậu làm gì giờ này mới đến?”

Đồ Vấn bỏ qua câu hỏi của Lý Văn Hiên, trực tiếp đi vào, chỉ cần là có quan hệ với Lý Văn Hiên, cho dù chỉ một chút, Đồ Vấn đều không muốn đụng chạm vào. 

“Chuyện gì?”

Lý Văn Hiên nghi ngờ chính mình: “Tôi làm cậu chán ghét đến vậy sao? Thấy tôi giống như thấy cái gì đáng ghét lắm à.”

Đồ Vấn đáp lời không chút cảm xúc: “Không có.”

Lý Văn Hiên lập tức không có lý do để cười nhạo cậu ta.

Không biết Lý Văn Hiên là cố ý hay vô tình mà tiếng cười phát ra luôn mang theo trào phúng cùng miệt thị. Đồ Vấn cau mày, cảm xúc có chút trầm xuống nhưng cũng không nói gì thêm. 

Một âm thanh hỗn tạp như là còi hơi bỗng nhiên lướt qua bên tai cậu.

Lý Văn Hiên vươn tay, lau cái trán của Đồ Vấn.

Cả người Đồ Vấn trở nên cứng ngắc, nắm chặt cổ tay Lý Văn Hiên, trong mắt là một mảnh âm u: “Cậu đang làm gì?”

Lực tay của Đồ Vấn không thể coi là nhẹ, Lý Văn Hiên cố sức tránh ra, tay ở trước mắt Đồ Vấn mà quơ quơ, cuối cùng xòe tay trước mắt cậu: “Cậu ra rất nhiều mồ hôi.”

Lý Văn Hiên dùng sức nhéo mặt Đồ Vấn, cười rất thiếu đánh. 

Như là đang cố ý chọc tức Đồ Vấn.

Sự thật chứng minh cậu đã thành công.

Đồ Vấn một quyền nện đến một bên mặt cậu. Lý Văn Hiên bị đánh lui

về phía sau hai bước. Mất kiên nhẫn, không kìm được mắng: “Cmn”

Đồ Vấn bước tới nắm cổ áo Lý Văn Hiên, trở tay ấn cậu xuống mặt

đất. Hai thiếu niên ở trên phố quấn lấy nhau mà đánh.

Lý Văn Hiên miệng lẩm bẩm: “Tiểu gia đúng là giúp người vô ích,

được, hôm nay đánh trận này xem như là hòa nhau.”

Đồ Vấn phảng phất giả bộ không nghe thấy, trong lòng tức giận tới

không thể thở nổi.

Hai người thở hổn hển ngồi trên băng ghế dài, xung quanh cũng

chẳng còn ai.

Trong không khí chỉ còn lại những tiếng thở dốc của hai người.

Cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, tay Lý Văn Hiên khoác lên vai Đồ Vấn, kẹo que trong miệng đã sớm không còn.

“Ăn kem không?” – Lý Văn Hiên mở lời trước.

Đồ Vấn thực tự nhiên đáp lại: “Được, ăn.”

Lý Văn Hiên duỗi tay đòi tiền.

Đồ Vấn vẫn còn thở dốc, tức giận tới thở phì phò: “Lý Văn Hiên,

cậu thật cmn không biết xấu hổ mà.”

Lý Văn Hiên xoa xoa hai mắt: “Cậu lại muốn làm gì mặt tôi…” Lại

thúc giục thêm một câu: “Nhanh lên đi.”

Giống như không có việc gì mà đánh nhau không giải quyết được cả.

Hô hấp dần dần bắt đầu vững vàng, Đồ Vấn lấy điện thoại ra: “Muốn

ăn cái gì?”

Lý Văn Hiên nằm lăn ra trên ghế dài, giọng điệu cợt nhả: “Trước tiên là kem đi…” Cậu còn tiện miệng nói thêm: “Nếu mà cậu tặng thêm cho tôi lon Coca lạnh thì càng tuyệt hơn.”

Đồ Vấn bật cười ra tiếng, chỉ chỉ quán quà vặt đối diện sai bảo: “Cậu đi đi.”

Lý Văn Hiên giả vờ khó chịu, tay ôm lấy bụng: “Cậu đánh tới nỗi cả bụng tôi đều đau.” Nói rồi nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy nên cậu đi mua kem cho tôi cũng không có gì là quá đáng đúng không?”

Đồ Vấn rũ mắt xuống, nghiêm túc mà suy nghĩ. Bản thân xuống tay ác bao nhiêu chính cậu biết rõ, cũng không phải là quá nặng nhưng cũng không thể coi là nhẹ. Nhưng xem biểu tình của Lý Văn Hiên cậu lại cảm thấy có lẽ mình đã xuống tay hơi nặng.

Đồ Vấn cầm điện thoại, tay nắm chặt, môi mím lại gần như biến thành một đường thẳng, cúi đầu mở miệng: “Vậy được, tôi đi.”

Kế hoạch của Lý Văn Hiên thành công, vẫy vẫy tay kêu cậu đi sớm về

sớm.

Đồ Vấn không để ý tới cậu ta, sải chân tới quầy ăn vặt phía bên kia đường. Xuyên qua đường phố, cúi đầu đi vào bên trong, bước tới kệ để hàng trước tiên.

Vừa dừng chân, mắt liền để ý thấy một bóng người màu đen thoắt ẩn thoắt hiện, như có như không.

Đồ Vấn cảm thấy có một loại quen thuộc khó nói, tò mò chuyển ánh mắt hướng tới trên bóng người màu đen kia. Rồi sau đó, một biểu tình phức tạp hiện lên trong mắt cậu, đôi lông mày theo đó nhíu chặt lại, không rõ đang nghĩ gì.

“Nhìn cái gì vậy?”

Lý Văn Hiên ở phía sau chọn đồ hỏi. Cậu chờ hồi lâu mà không thấy người quay lại, một mình lại cảm thấy nhàm chán thế nên liền lại đây tìm người.

Giờ phút này cậu đang nghiêng đầu, theo hướng mà Đồ Vấn vừa nhìn

xem xem có cái gì.

Vậy mà cái gì cũng không có, trống không.

Đồ Vấn cảm xúc không tốt, thuận miệng đối đáp qua loa: “Không có

gì.”

Lý Văn Hiên gật gật đầu, đáp lại một tiếng.

Lại ngẩng đầu, Đồ Vấn dùng mắt quét qua một lượt người Lý Văn Hiên từ trên xuống dưới mà xem xét, đánh giá cẩn thận, kỹ lưỡng.

Nhìn chằm chằm tới nỗi làm cậu sinh ra chút chột dạ: “Có, có chuyện gì thế?”

Đồ Vấn nghiêng người, một tay dựa vào kệ hàng, ngón tay nhẹ gõ vào

kệ, hừ nhẹ một tiếng: “Cậu hiện tại khá khỏe mạnh nha, bụng không còn đau nữa?”

Nghe được Đồ Vấn hỏi câu này, Lý Văn Hiên đành cười gượng hai

tiếng. Biết đã lộ liền dứt khoát không tiếp tục diễn trò nữa.

Đồ Vấn giơ tay cầm điền thoại, chỉ vào tủ kem phía trước: “Tự mình

mua đi.”

Không biết có phải hay không lương tâm trỗi dậy, Lý Văn Hiên cảm

thấy mình quả thực không phúc hậu chút nào, thành thật đi chọn kem.

Đồ Vấn đi theo phía sau Lý Văn Hiên một khoảng không xa, đáy mắt

là một mảnh mờ mịt không rõ.

Giống như vẫn luôn nỗ lực ở chỗ hồi ức khi nãy tìm kiếm cái gì đó nhưng lại không nhớ nổi. Người ở bên ngoài nhìn cậu, cảm thấy cậu đơn giản là đang phát ngốc, cả người ngơ ngẩn.

Đúng vào lúc này, Lý Văn Hiên lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu

Đồ Vấn: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Đồ Vấn hoàn hồn: “Tùy cậu.”

Lý Văn Hiên cũng lười phải động não, tiện tay lấy hai cây kem, ném

cho Đồ Vấn một cây, xé giấy gói vừa đi vừa ăn.

********

Bạch Niệm mới từ hiệu sách đối diện đi ra.

Từ xa thấy bên kia đường là một người đàn ông, sợ tới mức gắt gao nắm chặt vở ghi trong lòng, thở không ra hơi. Thầm mong người nọ mau chút rời đi. 

Bước chân cũng vô ý nhanh hơn.

Liên tục cúi đầu, nhắm phía trước mà đi.

Đột nhiên, trán đụng phải thứ gì đó.

Hơi thở của Bạch Niệm trở nên dồn dập, lùi về sau vài bước, cả người là một bộ dạng chờ chết.

Đồ Vấn vốn dĩ muốn tránh vài bước để Bạch Niệm đi qua. Nhưng còn chưa kịp thực hiện, Bạch Niệm giống như một con ruồi nhặng không đầu bay tới.

Đồ Vấn cảm thấy có gì đó không đúng, mím mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Âm thanh này có chút quen thuộc, Bạch Niệm chậm rãi mở mắt.

Nhìn người đối diện, lúc này mới thoải mái nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cô vừa rồi chịu sự kinh sợ còn chưa có hoàn hồn, theo bản năng

mà xua tay: “Không, không có gì đâu.”

Đồ Vấn không biết phải nói gì, chỉ biết bộ dạng này của cô rất không thích hợp.

Bạch Niệm ôm vở ghi, trong lúc nhất thời tùy tiện tìm đề tài để nói: “Thật khéo nha, hai lần đều… đụng phải cậu.”

Nói xong cô nàng lại ho khan hai tiếng, làm cho bản thân bớt xấu hổ đôi phần.

Đồ Vấn rũ mắt, bình tĩnh quan sát vở ghi trong lòng Bạch Niệm, tiếp chuyện với cô: “Đi mua đồ dùng sao?”

Đồ Vấn vậy mà tiếp chuyện rất tự nhiên, làm cho sự xấu hổ ở Bạch

Niệm cũng biến mất hơn phân nửa.

Cô cúi đầu, nắm thật chặt vở ghi trong lòng đáp một tiếng.

Thấy giọng điệu của cô rốt cuộc cũng trở về bình thường, Đồ Vấn mới dám hỏi: “Cậu vừa mới làm sao vậy? Hốt hốt hoảng hoảng.”

Bạch Niệm lúc này mới bình phục lại tâm trạng, trả lời: “Thấy được một người đàn ông.”

Đồ Vấn: “Vậy sao?”

Bạch Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình: “Không phải

cậu, chính là… Tôi trước đây chưa từng nhìn thấy loại người như vậy.”

Đồ Vấn chỉ chỉ ghế dài bên cạnh, ý bảo Bạch Niệm đi qua ngồi xuống.

Bạch Niệm đã yên vị, Đồ Vấn mới mở lời: “Người nào thế?”

Bạch Niệm nhớ lại nói: “Ừm… đầu tóc rối tinh, lưng có chút còng, còn có…”

Đồ Vấn nghiêm túc lắng nghe, không có ngắt lời, cũng không hề sốt ruột.

Bạch Niệm nuốt nước miếng: “Trên trán còn có một vết sẹo nữa.”

Đồ Vấn nghe xong ánh mắt trở nên trống rỗng.

Bạch Niệm cuối cùng chốt lại: “Dù sao, có vẻ không phải là một người tốt.”

Đồ Vấn lẩm bẩm: “Không giống người tốt sao?”

Nghe được câu hỏi của Đồ Vấn, Bạch Niệm cảm thấy có chút không

thích hợp, cẩn thận hỏi lại: “Làm sao thế?”

Đồ Vấn biểu tình lạnh nhạt lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Mỗi lần Đồ Vấn không có biểu tình gì luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng xa cách, phảng phất không khí lạnh quanh cậu.

Bạch Niệm có chút sợ cậu.

Bạch Niệm nói sang chuyện khác: “Cậu làm gì mà ở đây vậy? Nhà câu ở đây à?”

Đồ Vấn lắc đầu: “Không phải. Lý Văn Hiên tìm tôi.”

Câu nói vốn tưởng là thường tình lại có thể khiến cho Bạch Niệm kinh ngạc tới trừng to hai mắt: “Lý Văn Hiên sao?” 

Đồ Vấn dường như không nhận ra ngữ điệu ngạc nhiên của Bạch Niệm, nhàn nhạt lặp lại lần nữa: “Đúng thế, là Lý Văn Hiên.”

Bạch Niệm bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cậu vài giây, cuối cùng rũ

mắt xuống.

Ít nhất Đồ Vấn ở hiện tại đã thích nói chuyện hơn trước kia.

Tác giả có lời muốn nói: “Cảm ơn chư vị đại nhân đã theo dõi đến

giờ phút này. ^_^”