Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 9: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: An

Beta-er: My

Ánh sáng mặt trời xuyên qua đồng phục học sinh, tạo thành những vệt sáng trên quần áo. Bóng cây lắc lư, lay động không ngừng.

Bạch Niệm đứng dậy, đi về phía dưới gốc cây.

Trịnh Thư Ý nắm chặt cạnh tay Bạch Niệm: “Cậu đi đâu vậy?”

Bạch Niệm chỉ về hướng Đồ Vấn nói: “Tớ ra chỗ cậu ấy.”

Trịnh Thư Ý buông tay, Bạch Niệm lặng lẽ đi về phía Đồ Vấn. 

Âm thanh của đám học sinh trên sân tập vừa ồn ào lại náo nhiệt, xen lẫn những giọt mồ hôi là tiếng cười đùa vui vẻ.

Mơ hồ có một bóng đen xuất hiện che lấp đi ánh sáng mặt trời.

Lông mi Đồ Vấn khẽ động, mím môi, vẻ mặt lãnh đạm. Giây tiếp theo cậu khẽ mở mắt.

Bạch Niệm yên lặng đứng sang một bên.

Đồ Vấn thở dài, uể oải ngồi dựa lưng về phía thân cây.

Cậu lướt nhìn Bạch Niệm từ trên xuống dưới. Sau vài giây, lông mi cậu hơi rũ xuống.

Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã không còn sự thù địch với cô như trước.

Cô bước hai bước về phía Đồ Vấn.

Thật sự là không dễ thấy được.

Đồ Vấn dịu mắt, hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, mái tóc hơi rối vì bị gió thổi, đôi mắt ướt vì vừa mới ngủ dậy.

Bạch Niệm không còn cảm giác xấu hổ, thản nhiên nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Đồ Vấn không đáp lại.

Bạch Niệm ngồi xổm xuống, nhìn Đồ Vấn nói: “Cậu không nói lời nào coi như đã đồng ý rồi nhé.”

Đồ Vấn như cũ vẫn không đáp lại.

Bạch Niệm theo thói quen nói với chính mình: “Thật ra cậu yên lặng như vậy cũng tốt.”

Vẻ mặt Đồ Vấn hơi động.

Bạch Niệm cười: “Nếu cậu muốn tìm người để tâm sự, cậu có thể tìm tôi.”

Đồ Vấn nhấp môi, cuối cùng cũng mở miệng: “Hôm đó cậu thực sự đi gặp bác sĩ sao…?”

Bạch Niệm không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy nên trong nháy mặt như bị ngốc, vài phút sau mới có phản ứng.

Sau đó, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm”

Nhưng thực tế không phải vậy.

Đồ Vấn cau mày, vẻ mặt quan tâm.

Bạch Niệm xua tay: “Tôi không có chuyện gì đâu.”

Đồ Vấn không nhìn cô lại cúi đầu hỏi: “Cậu rất khó chịu sao?”

Bạch Niệm: “Không có.”

Đồ Vấn: “Nếu khó chịu thì cứ nói ra.”

“Ừm.” Bạch Niệm bật cười: “Vậy còn cậu? Cậu định làm gì?”

Đồ Vấn lắc đầu: “Không có gì.”

Nghe được câu trả lời của Đồ Vấn khiến cô như mất mát gì đó, chỉ “Ồ” lên một tiếng rồi đan hai tay vào nhau.

Đồ Vấn nghe được sự mất mát trong câu trả lời của cô liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Bạch Niệm chậm rãi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: “Không có gì.”

Xung quanh chỉ còn lại tiếng ồn ào của những người khác.

Đồ Vấn có chút tự trách: “Cậu khóc à?”

Bạch Niệm dụi mắt liền phủ nhận: “Tôi không có.”

Giọng điệu cậu mang theo sự xin lỗi liền hỏi: “Cậu muốn biết chuyện gì?”

Bạch Niệm lắc đầu: “Cậu không muốn nói thì thôi. Cậu so với trước kia nói nhiều hơn rồi.”

Đồ Vấn tự nhủ: “Thật không?”

Bạch Niệm gật đầu: “Ừm, là thật”

Đồ Vấn đột nhiên nhớ ra cái gì đó nói: “Chuyện lần trước cảm ơn cậu.”

Bạch Niệm trả lời: “Vậy cậu tính trả ơn tôi như thế nào đây?”

Đồ Vấn không ngờ là Bạch Niệm thật sự nhận lời cảm ơn này nhưng cũng không bất ngờ. Cậu thỏa hiệp: “Cậu nói đi, cậu muốn tôi trả ơn cậu như thế nào?”

Bạch Niệm khóe miệng hơi cong lên: “Tôi với cậu cùng trao đổi bí mật  với nhau được không?”

Đồ Vấn là lần đầu tiên nghe thấy câu nói như thế này, cậu cảm thấy rất đặc biệt.

Biểu tình trên khuôn mặt cậu không còn lãnh đạm như lúc trước nữa.

Cậu cười khổ xác nhận lại một lần nữa: “Cậu nói cái gì?”

Bạch Niệm cảm thấy xấu hổ, giọng nói không còn tự tin: “Tôi nói là cậu với tôi cùng trao đổi một bí mật.”

Đồ Vấn thuận miệng đồng ý: “Được.”

Bạch Niệm nói thẳng: “Tôi đã nói rồi, tùy cậu.”

Đồ Vấn gật đầu: “Vậy tôi nói cho cậu một bí mật.”

Bạch Niệm vui mừng nói: “Thật sao?”

Đồ hỏi gật đầu: “Ừm, là thật.”

Bạch Niệm không vội vàng trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu tin tưởng tôi sao?”

Đồ Vấn nhớ lại những lời cô nói với anh trong bệnh viện.

—— Cậu có thể lựa chọn tin tưởng tôi.

Không biết vì cái gì, Đồ Vấn như bị ma xui quỷ khiến liền gật đầu.

Vốn dĩ việc kéo gần khoảng cách giữa cô và Đồ Vấn là điều tốt nhưng cô lại cảm thấy tâm trạng mình không được tốt.

—— Cô giống như đang nói dối cậu.

Do dự vài giây, Bạch Niệm mở miệng nói: “Quên đi, cậu không cần nói đâu.”

Đồ Vấn: “Hả?”

Bạch Niệm chọn bừa một lý do: “Tôi cảm thấy không nên làm khó cậu.”

Đồ Vấn không nói.

Bạch Niệm thở dài, chỉ về phía sân thể dục: “Đi thôi, tan học rồi.”

Không đợi Đồ Vấn phản ứng lại Bạch Niệm đã đi tới phía trước. Mái tóc tung bay theo gió, sau lưng hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đồ Vấn mím chặt môi rồi đi theo sau Bạch Niệm.

********

Ngày hôm sau, Bạch Niệm mang theo vài cuốn sách đến lớp học buổi sáng.

Vừa mở cửa bước vào, cô theo thói quen nhìn về phía vị trí của Đồ Vấn.

Hai tay Đồ Vấn tùy ý mang theo mấy quyển sách, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Bạch Niệm hô hấp như ngưng lạ, cúi đầu trở về chỗ ngồi.

Cô chớp mắt.

—— Một thanh chocolate đã nằm yên trên bàn 

Bạch Niệm âm thầm liếc nhìn cậu.

Đồ Vấn dường như không để ý vẫn tiếp tục làm bài thi. 

Sau đó, Bạch Niệm cầm thanh chocolate lên rồi để 1 tờ giấy mỏng bên dưới.

Phía trên xuất hiện một dòng chữ ngắn gọn.

—— Nói cho cậu một bí mật: Tôi với cậu đều giống nhau.

Một nét chữ cứng cáp xen lẫn chút mạnh mẽ xuất hiện trên mặt giấy trắng.

Cô đem tờ giấy giấu đi rồi về chỗ ngồi vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt đảo qua chỗ cậu, ngón tay vô thức nắm chặt thanh chocolate.

Sau khi tan học, Bạch Niệm một mình đến căng tin rồi lựa mấy cây kẹo mút.

—— Còn có một dòng ghi chú nhỏ sau đó.

Cô bước vào lớp, đôi mắt vô thức liếc qua chỗ Đồ Vấn.

Không có ai ở đó.

Bạch Niệm giống như ăn trộm. Cô đến chỗ Đồ Vấn, tùy tiện cầm bút lên viết một dòng chữ ngay ngắn thẳng tắp.

—— Nói cho cậu một bí mật khác: Tôi biết bí mật của cậu. Cả hai chúng ta đều giống nhau.

Sau đó, cô xé tờ giấy ghi chú ra dán ở góc bàn. Cây kẹo cũng được mang ra đặt đè lên tờ giấy.

Thời điểm cậu trở lại lớp, lớp học sắp bắt đầu.

Bạch Niệm dừng bút, cô liếc nhìn về phía Đồ Vấn.

Khóe miệng Đồ Vấn nhếch lên, vẻ mặt có chút vui vẻ.

Tờ giấy ghi chú cũng không bị xé ra.

Cây kẹo được cất vào trong ngăn bàn.

Nhìn thấy hành động đó của cậu, Bạch Niệm đột nhiên có thêm động lực liền quay vào làm bài tiếp.

Ít nhất Đồ Vấn không có cự tuyệt ý tốt của cô như trước nữa.

Lúc sau, mọi người đều quay trở lại lớp học. Cả một ngày mơ mơ hồ hồ đã qua.

Bởi vì là thứ bảy, nên hầu hết mọi người đều được nghỉ sớm. Bạch Niệm kéo khóa cặp rồi bước ra khỏi lớp học. 

Khi đi tới cửa, cô đột nhiên lùi một bước, mở to mắt: “Đồ Vấn?”

Đồ Vấn tay xách theo cặp. Chậm rãi mở mắt, đứng thẳng, nhẹ giọng nói: “Ừ”

Bạch Niệm đánh mắt nhìn một lượt ngoài hành lang trống rỗng,  hoàn toàn không nghĩ tới Đồ Vấn đang đợi mình. Cô hỏi: “Cậu đang đợi ai sao?”

Đồ Vấn gật đầu: “Ừm,đúng vậy.”

Bạch Niệm chớp mắt, nói: “Mọi người đã đi hết rồi.”

Đồ Vấn khẽ cười: “Phải không?”

Bạch Niệm quay đầu “Ồ” lên một tiếng sau đó lại xác nhận thêm lần nữa: “Cậu đang đợi tôi sao?”

Đồ Vấn cười khẽ: “Ừ” 

Nhịp tim cô tăng lên vì vui sướng, chờ đợi câu nói tiếp theo của Đồ Vấn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Đồ Vấn mở miệng: “Đi cùng nhau đi.”

Bạch Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu rồi lại cúi xuống: “Ừ.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi trường.

Vừa đi cậu vừa quay sang hỏi Bạch Niệm: “Ngày mai cậu…”

Không biết vì cái gì, giọng nói của Đồ Vấn có chút nhỏ, Bạch Niệm quay đầu hỏi: “Hả, cậu nói gì?”

Đồ Vấn mấp máy môi: “Ngày mai cậu… có rảnh không?”

Bạch Niệm sửng sốt: “Hả?”

Sau khi phản ứng lại, cô có chút sợ hãi cùng ngượng ngùng nói: “Có rảnh.” Nói xong, cô bổ sung thêm một câu, “Nếu cậu có chuyện gì có thể đến tìm tớ.”

Đồ Vấn dường như đang cân nhắc điều gì đó, khẽ nhíu mày. Ánh nắng chói chang phản chiếu vào làn da trắng nõn của cậu khiến khuôn mặt thêm vài phần nghiêm túc.

Hai người vẫn đi về phía trước như cũ, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua từ con phố bên cạnh.

Thời gian trôi qua càng lâu, Bạch Niệm càng khó chịu.

Ngay lúc Bạch Niệm muốn chào tạm biệt thì điện thoại của Đồ Vấn rung chuông.

Đồ Vấn nhấc cặp lên, kéo khóa lấy ra điện thoại, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Bạch Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Đồ Vấn cau mày xem màn hình hiển thị, do dự một hồi lâu cũng nhấc máy nghe nhưng có có mở miệng nói.

Bạch Niệm bước chân nhẹ nhàng.

Đầu kia: “…”

Đồ Vấn: “Tôi không rảnh.”

Đầu kia: “…”

Đồ Vấn mất kiên nhẫn hỏi: “Vì sao lại là tôi?”

Đầu kia: “Còn không phải muốn cùng cậu giao lưu trao đổi hay sao?.”

Đồ Vấn: “Ông có thể đi tìm người khác.”

Đầu kia: “Tôi thấy không tốt, coi như là vì Bạch Niệm, được chưa?”

Đồ Vấn liếc nhìn Bạch Niệm, cô tươi cười nhìn cậu.

Đồ Vấn: “Địa điểm.”

Đầu kia thản nhiên nói: “Đường Đông Long.”

Đồ Vấn: “Biết rồi, cúp máy đây.”

Sắc mặt cậu khó coi.

Bạch Niệm nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Đồ Vấn vẻ mặt dịu dàng: “Không có gì đâu.”

Bạch Niệm có chút sợ hãi liền không tiếp tục hỏi nữa.

Đồ Vấn dừng lại nói: “Ngày mai tớ có việc rồi.”

Bạch Niệm không ngạc nhiên lắm: “Ừm, xảy ra chuyện gì sao?”

Đồ hỏi gật đầu: “Ừ.”