Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 8: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: ChuChu

Beta-er: My

Đồ Vấn không chút do dự cúp điện thoại.

Lý Văn Hiên vẻ mặt không vui.

Bạch Niệm hỏi: “Cậu đã nói gì với cậu ấy?”

Lý Văn Hiên rót Coca, vắt chéo chân ở trên sô pha, từ từ đánh chữ: “Hẹn đánh nhau.”

Bạch Niệm: “……”

Lý Văn Hiên: “Tại sao cậu không tự đi tìm anh ta? Tôi giúp cậu hẹn nhé?”

Một giây sau, Bạch Niệm quay lại đây: “Không, tôi không hỏi với cậu ấy. Hai người cùng lớp, tiện hơn.”

Lý Văn Hiên: “À, khẩu thị tâm phi.”

Bạch Niệm: “……”

Lý Văn Hiên: “Ngày mai tôi lại tìm cậu ấy, tiểu gia cũng không tin không khống chế được con lừa này!”

Bạch Niệm: “Cố lên!”

Vài phút sau, lại đã phát một cái: *“Nhưng… cậu ấy không phải lừa.”

Ngày hôm sau, vừa đúng lúc là thời điểm đi học.

Lý Văn Hiên sáng sớm đã tới trước cửa, nhìn xung quanh. Nhìn dáng vẻ như là đang đợi người.

Qua vài phút, vẫn là không có người tới.

Lý Văn Hiên ngáp một cái uể oải.

Ngay lúc này, Đồ Vấn đi ra từ cửa thang lầu, quay về phía phòng học.

Lý Văn Hiên hét lên: “Đồ Vấn.”

Đồ Vấn lông mi run lên, khép hờ. Sau vài giây, âm thanh *“Ừm” nhỏ dần. Sau đó tiếp tục đi phía trước đi.

Lý Văn Hiên như vô tình đưa tay ngăn cậu lại.

Đồ Vấn biểu cảm lạnh lùng, không có phản ứng gì.

Không có không kiên nhẫn, cũng không có giận dữ.

Cậu xoay người đi cửa sau.

Lý Văn Hiên gãi gãi đầu, cũng không thể hiểu được.

Cậu vừa bay vừa nhảy qua bàn ghế, khó khăn lắm ngừng ở phía trước cửa sau.

Đồ Vấn bị chặn ở bên ngoài.

Không chờ cậu nói chuyện, Lý Văn Hiên không nhịn được: “Cậu không tức giận sao?”

Đồ Vấn không phản ứng.

Lý Văn Hiên: “Tại sao cậu không trả lời?”

Đồ Vấn như cũ không có phản ứng.

Bạch Niệm cùng Trịnh Thư Ý nói nói cười cười đi về hướng bên này.

Trịnh Thư Ý tương đối cao, đi cũng nhanh hơn so Bạch Niệm. Cô ấy dừng lại trước.

Qua vài giây, Bạch Niệm cũng dừng ở một bên.

Lần này, bốn người đều có chút xấu hổ.

Đồ Vấn tuy rằng ở trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng tay vẫn theo bản năng siết chặt góc áo của mình.

Bạch Niệm cảm thấy có điểm không đúng, nhìn Lý Văn Hiên, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Cô có chút chột dạ, như đã làm sai việc gì. Nhưng nghĩ lại cô cũng không có làm gì.

Đồ Vấn biểu tình cứng lại, xoay người.

Trên hành lang có hai cô gái khoác tay nhau đi ngang qua họ, còn vô tình nhìn vào đôi mắt hai người họ.

Bạch Niệm vẫy vẫy tay: “Đồ Vấn.”

Đồ Vấn không có biểu cảm gì, chỉ là gật đầu nhẹ nhàng.

Lý Văn Hiên cười vì tức giận: “À, cô ấy cùng cậu nói chuyện, cậu liền phản ứng. Tôi cùng cậu nói chuyện, cậu như không nghe?”

Đồ Vấn nói: “Chúng ta không thân.”

Lý Văn Hiên trừng mắt, không dám tin tưởng: “Cái gì?” Cậu ấy chỉ vào chính mình, “Chúng ta không thân?”

Đồ Vấn khắc sâu cảm thấy, lời nói của chính mình nói ra không có bất luận vấn đề gì. Cũng không thể tin Lý Văn Hiên.

*(Đồ Vấn sâu sắc cảm thấy lời nói của bản thân không có gì sai. Cũng không nghe thấy được sự hoài nghi của Lý Văn Hiên.)*

Cậu nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Lý Văn Hiên đi đến bên cạnh Bạch Niệm, chỉ vào Bạch Niệm: “Vậy ý cậu là cậu với cô ấy rất thân?”

Đồ Vấn không có trả lời. Xoay người đi vào trong phòng.

Bạch Niệm có chút cô đơn không thể tả.

Trịnh Thư Ý nhìn Lý Văn Hiên nhướng mày, ý vị không rõ.

Lý Văn Hiên không hiểu gãi gãi đầu.

Đúng lúc Lý Văn Hiên gãi đầu, Trịnh Thư Ý kéo lấy cánh tay Bạch Niệm, hai người cùng đi vào phòng học.

Khi đi qua cửa sau, Bạch Niệm cố tình nhìn vào lớp học thứ hai.

Đồ Vấn cẩn thận ngồi ngay ngắn, làn da trắng. Đầu lặng lẽ cúi xuống một chút.

Không thể nhìn thấy biểu cảm.

Bằng không… cậu nhất định là rất nghiêm túc..

********

Bên kia, Lý Văn Hiên cúi đầu ngồi trở lại vị trí, xoay bút viết bằng một tay, một tay giữ đầu nhìn Đồ Vấn.

Hơn nữa, nhất định! Muốn! Quang minh chính đại! Nhìn!

Quang minh chính đại nhìn!

Quang minh chính đại!

Nhìn!

*Ánh mắt của Lý Văn Hiên như là có thể đục vài lỗ trên người đang bị cậu nhìn chăm chú

Tuy nhiên Đồ Vấn căn bản một chút đều không nhận thấy được.

Căn bản cũng là do Đồ Vấn không có ý định đối mặt Lý Văn Hiên.

Trong lớp học chỉ có hai người họ.

An tĩnh đến mức dọa người.

*Lý Văn Hiên chậm rãi lục lọi đống sách trước mặt không mục đích, tùy tiện lấy ra một bài thi ngay ngắn trở mình vài cái.

Rồi sau đó, cậu từ từ rời khỏi chỗ ngồi, đương nhiên là ngồi vào trước bàn Đồ Vấn.

Cái này cũng chưa tính xong.

Cậu quay người lại, đem đáp án bài thi gõ lên bàn của Đồ Vấn.

Đồ Vấn dừng động tác viết lại.

Ánh mắt hơi giật mình, nhìn chằm chằm đáp án xuất hiện trên bàn.

Lý Văn Hiên xoay bút, ra vẻ cố tình nói: “Hãy kết bạn nha.”

Đôi mắt Đồ Vấn chuyển từ bài thi qua trang sách, tiếp tục viết.

Lý Văn Hiên có chút không vui nói: “Này, cậu có nghe thấy không?”

Đồ Vấn đóng nắp bút, đóng sách.

Ngồi thẳng, nói: “Tôi không muốn kết bạn.”

Não của Lý Văn Hiên và người bình thường không giống nhau.

Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản.

Cậu trêu đùa: “Ồ, nói chuyện rồi ư?”

Này rõ ràng là một câu cực kỳ đơn giản, nhưng vẻ mặt của cậu không tốt, cách nói cũng có chút không đứng đắn.

Đồ Vấn lông mi rũ xuống, bàn tay nắm chặt dưới bàn trắng bệch.

Lý Văn Hiên thay đổi tư thế thoải mái, lại hỏi: “Là không muốn kết bạn, hay là vẫn là không muốn cùng tôi kết bạn?”

Nghe ngang nghe dọc, những lời này nghe như thế nào cũng khó chịu.

Đồ Vấn thở đều.

Nắm chặt bàn tay dưới bàn.

Nhận thấy có gì đó không đúng, Lý Văn Hiên thay đổi biểu cảm, ngồi dậy hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Nháy mắt Đồ Vấn ánh mắt tràn ngập sự đề phòng. Gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta.

Đôi mắt Lý Văn Hiên đầy ngạc nhiên.

Cậu chạy đến bên Đồ Vấn: “Đồ Vấn?”

Đồ Vấn như là đụng phải đồ vật không sạch sẽ, dùng sức cắn chặt răng. Dùng sức đẩy mạnh cậu ta, nói ra một câu: “Không cần cậu quản.”

Lý Văn Hiên không có đề phòng, lui một bước.

Hai người bình tĩnh lại, trong phòng học không có một chút động tĩnh.

Một chút đều không có.

Học sinh tốp năm tốp ba chạy vào phòng học.

*Lý Văn Hiên tùy tiện mang theo bài thi trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong suốt giờ học Lý Văn Hiên không nghe giảng.

Trong đầu toàn là ánh mắt của Đồ Vấn.

Cậu cảm thấy cậu sắp mắc bệnh “Sợ Đồ Vấn”.

Mà hết thảy này đều là bởi vì: Đồ Vấn quá! Quá! Khác! Thường!

Cho đến khi học tiết thể dục.

Lý Văn Hiên tùy tiện ngồi ở trên khán đài, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Trịnh Thư Ý hỏi: “Làm sao vậy?”

Lý Văn Hiên hạ giọng nói: “Đồ Vấn… có phải bị bệnh rồi đúng không?”

“Bị bệnh” hai chữ này làm Bạch Niệm không thoải mái.

“Không có.” Cô lập tức ngắt lời, “Cậu ấy khá tốt.”

“Cậu gần đây sao để ý chuyện của cậu ấy vậy?” Lý Văn Hiên trầm ngâm nhìn cô ấy, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, cậu làm gì phản ứng như vậy?”

Biết Bạch Niệm không quá lắm lời, Trịnh Thư Ý đẩy một phen đẩy Lý Văn Hiên: “Cậu làm gì làm đi.”

Trịnh Thư Ý vừa dứt lời, từ phía xa đi tới một nam sinh. Không coi ai ra gì ôm cổ Lý Văn Hiên: “Đi, đi chơi bóng.”

*Sau khi vỗ tay, Lý Văn Hiên đứng dậy đi đến sân bóng rổ.

(Lý Văn Hiên phủi phủi tay, chậm rãi đứng dậy đi đến sân bóng rổ)

Lý Văn Hiên đi xa, Trịnh Thư Ý mới hỏi: “Cậu còn theo đuổi Đồ Vấn à?”

“Ừm, đúng vậy.” Bạch Niệm gật đầu, cô lại bổ sung một câu, “Cậu ấy không chừng còn không biết tớ theo đuổi đâu.”

“Bản thân Đồ Vấn hai ngày trước còn tới lớp học tìm cậu”, Trịnh Thư Ý nói, “Nhưng cậu không có ở đó.”

Bạch Niệm: “Sao cậu biết được, cậu nhìn thấy cậu ấy?”

Trịnh Thư Ý lắc đầu: “Không có, nghe người khác nói.”

Bạch Niệm “Ồ” một tiếng, không nói gì nữa.

Thật lâu sau, Trịnh Thư Ý mở miệng: “Ai, lời nói của Lý Văn Hiên cậu đừng để ở trong lòng, con người cậu ấy vốn là như vậy, nói mà không suy nghĩ.”

“Không có gì.” Bạch Niệm lắc đầu, “Có lẽ cậu ấy nói đúng.”

“Cái gì?” Trịnh Thư Ý bối rối, “Cái gì đúng? Đồ Vấn bị bệnh?”

“Tớ cũng không dám xác định.” Bạch Niệm nói, “Ngày hôm kia tớ còn gặp cậu ấy ở khoa tâm lý, còn va vào cậu ấy.”

Trịnh Thư Ý “Ồ” một tiếng, có chút buồn cười hỏi: “Cậu không có việc gì đi khoa tâm lý để làm gì?”

Bạch Niệm thở dài: “Bởi vì Đồ Vấn.”

Trịnh Thư Ý không hề cợt nhả, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Niệm kể về việc đi bệnh viện nói một lần. Dừng một chút, lại nói: “Tớ cũng không biết cậu ấy nghĩ như thế nào nữa.”

Trịnh Thư Ý ánh mắt thương hại.

Cô ngẩng đầu, nheo lại mắt, chỉ tay về phía xa xa, “Này, Đồ Vấn kìa.”

Bạch Niệm theo hướng cô ấy chỉ đi qua.

—— Đồ Vấn đặt hay tay ra sau đầu, nằm ở dưới bóng cây, lông mi dày và dài khẽ rũ xuống.

Xem ra ngủ rất ngon.

Bạch Niệm hơi sửng sốt.

Cậu ấy và các nam sinh khác đều giống nhau, ít nói, sạch sẽ, thậm chí không liên quan đến thế giới.

Bạch Niệm trong lòng yên lặng tính toán cái gì đó, cô rời mắt khỏi Đồ Vấn, thất thần nhìn chằm chằm chân của mình.