Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 7: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Trinh

Beta-er: My

Đồ Vấn chậm rãi thở dài một hơi. 

Bạch Niệm lấy trong túi ra một xấp khăn giấy, đưa cho Đồ Vấn, nói: “Cho cậu.” 

Vài phút trước cô đã phát hiện Đồ Vấn đổ mồ hôi nhưng cô không có nói thẳng ra. Cô đoán, nếu cô nói ra Đồ Vấn sẽ càng không thoải mái, nên liền không nói. 

Không ngờ, Đồ Vấn cầm trên tay tờ khăn giấy. 

Nhiệt độ khô ráo và ấm áp lướt qua đầu ngón tay cô. 

Giống như bị điện giật, nơi bị Đồ Vấn chạm vào đều nóng rực. 

Cô đột nhiên rút tay về, xoa xoa vào nơi vừa mới bị Đồ Vấn chạm vào. Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. 

Mới đầu chỉ là thoáng qua nhưng thời gian dài, cái ý nghĩ này cũng thường xuyên xuất hiện. Mãi cho đến chủ nhật nào đó. 

Bạch Niệm ngồi trên sô pha ăn nho. Ngón tay tuỳ ý đổi kênh, ngẫu

nhiên ấn tới một chương trình sức khoẻ. 

Cái ý nghĩ kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu. 

Bạch Niệm đứng dậy, đi vào phòng lấy đồ, thay quần áo một cách ngay ngắn rồi đi ra cửa. Cô bắt một chiếc taxi ở trên đường. 

Tài xế hạ cửa sổ và hỏi: “Đi đâu?” 

Bạch Niệm do dự, nói: “Đến bệnh viện nhân dân.” 

Tài xế ra hiệu bảo cô lên xe. 

Bạch Niệm ngồi vào ghế sau. 

Có một số cảm giác không rõ quanh quẩn trong đầu. 

Trong lòng cô lẩm bẩm. 

Như là lời độc thoại nội tâm. 

Tài xế quẹo trái rẽ phải, đến cửa bệnh viện nhân dân. 

Bạch Niệm trả tiền, đi thẳng đến khoa tâm lý.

Bởi vì không có hẹn trước, cô ngồi trên băng ghế đợi rất lâu.

Trước khi bước vào cửa, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. 

Cô ngồi ở trên ghế. 

Bác sĩ không phải người ân cần. Lạnh lùng hỏi: “Cô có gì muốn nói sao?” Bạch Niệm nhỏ giọng hỏi: “Nơi này không phải khoa tâm lý sao?” 

Bác sĩ gật đầu, ngữ khí lãnh đạm: “Đúng vậy.” 

Vậy như thế nào còn bảo cô nói! Chẳng lẽ không nên để bác sĩ tới

hỏi sao! 

Trong lòng cô không kìm được mà phun ra, nhưng mở miệng thì vẫn nhẹ nhàng: “Ừm… chính là… tôi cảm thấy… gần đây…” 

Cô ấp a ấp úng, cảm thấy có chút khó mở miệng. 

Bác sĩ lạnh lùng như cũ, nói: “Kỳ thật hiện tại có tình huống tâm

lý là chuyện bình thường, cô cũng không cần cảm thấy mất mặt.” 

Bạch Niệm chậm rãi gật đầu, nói: “Ừ… tôi có một chút sợ hãi khi giao tiếp với người khác, còn có… nếu nói chuyện hoặc là bị người khác cưỡng ép nói chuyện, tôi sẽ… tôi sẽ không vui.” 

Bạch Niệm thực sự chột dạ vô cùng. 

Bản thân cô cũng không có rào cản tâm lý, vừa rồi trong đầu nỗ lực nhớ lại biểu hiện của Đồ Vấn. Cô chỉ cần nói “Có chút sợ hãi”, chính cô cảm thấy biểu hiện của Đồ Vấn hẳn là đã tới mức “Phi thường”. 

Ánh mắt cô mơ hồ thất thường. 

Cô vốn dĩ không giỏi nói dối. 

Bác sĩ nhíu mày quan sát cô một lát, cuối cùng nói cô đi đo sóng điện não. Bạch Niệm đột nhiên cất cao giọng, vỗ bàn: “Không phải!” 

Không đi đo sóng điện não. 

Ánh mắt của nhiều người đều nhìn về phía cô. 

Bạch Niệm phát hiện bản thân thất lễ, âm thanh trong nháy mắt thấp đi rất nhiều: “Cái kia… tôi muốn hỏi một chút, là vì nguyên nhân gì khiến cho và có cách nào có thể giảm bớt hay không.” 

********

Bạch Niệm cũng thất thần đi ra ngoài. 

Những lời bác sĩ nói giống như phảng phất làm cô nhớ tới lúc trước. “Trong tình huống của cô, phần lớn nguyên nhân đều đến từ chính gia đình.” 

“Để giảm bớt chuyện này, tôi còn kiến nghị cô mời bố mẹ tới, có lẽ bọn họ sẽ biết, có thể bên cô nhiều hơn, cho bản thân cô không gian nhất định.” 

Có lẽ là bởi vì không nhìn đường, đầu Bạch Niệm đụng phải ngực một người. Đầu Bạch Niệm nhói đau một cái. Cô ngẩng đầu, không khỏi kinh ngạc nói: “Đồ Vấn?”

Đồ Vấn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn cô. 

Trong tâm Bạch Niệm nói: Đúng rồi, thời gian trước ở bệnh viện, cậu ấy tựa như không bằng lòng đề cập những vấn đề liên quan đến bố mẹ cùng gia đình. Mình không biết rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì. 

Đồ Vấn nhìn về hướng mà cô đi tới. 

Vị trí này tương đối hẻo lánh. 

Nơi hẻo lánh này lại chỉ có một phòng khám của khoa tâm lý. 

Đồ Vấn nhíu mày hỏi: “Cậu đến khoa tâm lý làm gì?” 

Một tia sáng giảo hoạt loé lên trong mắt Bạch Niệm. 

Có lẽ như vậy có thể kéo gần khoảng cách với Đồ Vấn. 

Bạch Niệm nói: “Tớ tới gặp bác sĩ tâm lý.”

Đồ Vấn dường như cảm thấy vớ vấn, bị lời nói của cô chọc cười, hỏi: “Cái gì?” 

Bạch Niệm vốn dĩ cảm thấy có một chút xấu hổ, bị cậu ấy cười như vậy, trên mặt nháy mắt cảm giác như có lửa đốt. 

Bạch Niệm bị chọc tức dậm chân, lại có một không kiên nhẫn nói: “Tớ tới gặp bác sĩ tâm lý!”. Đồ Vấn không nghĩ là cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy, đôi mắt trở nên sâu hơn. 

Bạch Niệm chột dạ ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt long lanh xoay tròn. Cô mở miệng hỏi: “Như, như thế nào?” 

Đồ Vấn rũ mắt, khẽ lắc đầu: “Không có gì.” 

Bạch Niệm phản ứng lại, hỏi cậu: “Cậu còn nói tớ, cậu tới đây làm

gì?”

Nói xong, cô cảm thấy bản thân mình đã lỡ lời. 

Không biết có phải hay không cảm giác cảm thông trào dâng, trong lòng nghẹn muốn chết. Đây không phải càng thêm xác thực ý nghĩ của cô hay sao…

Cậu ấy mới là người tới gặp bác sĩ tâm lý. 

Đồ Vấn trong nháy mắt thất thần. 

Bạch Niệm muốn giúp cậu giải vây, nói: “Cậu tới làm gì tớ quản không được, tớ phải về nhà đây.” Nói xong liền buồn rầu đi ra ngoài. 

Để lại một mình Đồ Vấn, đứng xa xa nhìn bóng dáng cô. 

Bạch Niệm chỉ nghĩ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. 

Cô bước nhanh đi ra cửa lớn bệnh viện, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh. Cô sờ soạng một chút, mồ hôi dính vào trên tay. Cô rũ mắt nhìn tay của mình. Bây giờ đầu óc chỉ có một vấn đề. 

—— Đồ Vấn có khó khăn đến mức nào? 

Cô không biết. 

Không biết vì cái gì, cô đột nhiên nhớ tới bộ dáng Đồ Vấn vừa mới cười rộ lên. Lúc nào cũng thu lại, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ lại rất sạch sẽ và vui tươi. 

Bên kia Đồ Vấn ngồi trên băng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. 

Thật lâu sau, cậu mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà trống rỗng của bệnh viện. Cậu vẫn thường xuyên phát ngốc như vậy. 

Bác sĩ ra tới kêu: “Đồ Sương.” 

Đồ Vấn hoàn hồn, đứng lên, ngữ khí bình thường: “Là tôi.” 

Bởi vì số lần cậu tới quá nhiều, các bác sĩ đều tương đối quen thuộc. Bác sĩ hỏi: “Ồ, cậu tới lấy thuốc đúng không?”

Đồ Vấn khẽ cúi đầu nói: “Vâng.” 

Bác sĩ hỏi: “Mẹ cậu hiện tại như thế nào?” 

Đôi mắt Đồ Vấn ảm đạm: “Vẫn như vậy.” 

Bác sĩ an ủi nói: “Được rồi, tình trạng của mẹ cậu yêu cầu dùng thuốc hỗ trợ, đây là một quá trình dài, cậu cũng không cần sốt ruột.” 

Đồ Vấn rũ mắt xuống, nhận thuốc: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” 

Bác sĩ cười nói không khách khí. 

Đồ Vấn cũng không muốn nói nhiều, xoay người biến mất ở cửa cầu thang. Y tá bên cạnh hỏi: “Bác sĩ, Đồ Sương… còn có khả năng hồi phục sao?”. Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Tỷ lệ không lớn.” 

Cô y tá to mồm: “Nhưng, nhưng mà bác sĩ vừa mới…” 

Bác sĩ vỗ vai y tá: “Con trai mà, dù sao cũng phải cho cậu ấy một chút hy vọng.” 

Đồ Vấn mở cửa, đem thuốc đặt ở một bên, đổi giày, theo thói quen gọi một tiếng: “Mẹ, con đã trở về.” 

Không có người đáp. 

Mắt cậu cụp xuống, đem thuốc đi vào trong nhà. 

Đồ Sương lặng lẽ ngồi ở trên sô pha. 

Da vàng, tóc khô xơ không có bất kỳ chất dinh dưỡng gì. Rõ ràng là đôi mắt hoa đào sâu thẳm, bây giờ lại không có bất kỳ thần sắc gì. Trống rỗng nhìn về phía trước. 

Đồ Vấn thở dài, trong lòng như là bị thứ gì đè lại. 

Cậu cứng nhắc đứng chia thuốc, đặt nó trước ghế sô pha. 

“Mẹ, uống thuốc.” Đồ Vấn nói. 

Đồ Sương không có phản ứng. 

Tay Đồ Vấn không tự giác mà níu góc áo.

Đồ Vấn đi vào phòng mình nhanh chóng đóng cửa lại, rồi quỳ trên mặt đất. Hai tay ôm lấy đầu. 

Tinh thần Đồ Sương có vấn đề đã hơn hai năm. 

Không chỉ không tốt lên mà ngược lại càng ngày càng nặng hơn. 

Thường xuyên phát bệnh vào ban đêm. Đồ Vấn đã quên lần cuối cùng mình ngủ đến bình minh là khi nào. Chỉ là cậu không thể mặc kệ. 

Đồ Vấn ngẩng đầu lên, cố hết sức trấn tĩnh bản thân. 

Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình dáng Bạch Niệm. 

Cậu nhắm mắt, cuối cùng mở cửa, lại đi vào phòng khách. 

Đồ Sương không biết đã ngủ quên trên ghế sô pha từ khi nào. 

Không một tiếng động. Đồ Vấn lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp lên người Đồ Sương. 

Rồi sau đó, mặt không biểu tình ăn cơm, rửa mặt. 

Giống như một cỗ máy. Cỗ máy không có cảm tình, không có ý tưởng. 

Cậu đi đến trước ban công, cúi đầu nhìn xuống dưới. Lặng lẽ xuất thần. 

Cậu dường như đang tận hưởng cảm giác giải phóng bản thân. 

Đúng lúc này, điện thoại của Đồ Vấn vang lên. 

Đồ Vấn sửng sốt một chút. 

Cậu do dự nhấc cuộc gọi nhỡ đang hiển thị trên màn hình. Bàn tay

khéo léo gắt gao siết chặt điện thoại. 

“Này.” 

“Là tớ.”

“Lý Văn Hiên?” 

Lý Văn Hiên khịt mũi: “Ừ, là tớ.”

Đồ Vấn thở phào: “Làm gì?” 

Lý Văn Hiên: “Hẹn đánh nhau.”