Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 6: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Chích Bông

Beta-er: My

Cả người Bạch Niệm đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm, cô cố gắng lê mình vào phòng tắm, hưởng thụ nhiệt độ của nước ấm xối vào người, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô từ phòng tắm đi ra, đi quanh nhà bếp một vòng. Trong nhà không có động tĩnh gì, hẳn là chỉ có mình cô. Nếu như là hồi bé, cô nhất định sẽ sợ hãi buổi tối không ngủ được, nhưng mà hiện tại cũng đã thành trở thành thói quen, Bạch Chí Dân cùng Lý Đình từ lâu đã thường tan làm về đến tối muộn là chuyện bình thường.

Bạch Niệm tùy tiện ăn vài điểm tâm lót bụng, rồi trực tiếp làm ổ trên giường.

Cô có thói quen xem điện thoại, biểu cảm có chút giật mình. Rồi sau đó, cô do dự mở WeChat. Đồ Vấn gửi yêu cầu kết bạn.

Bạch Niệm ấn đồng ý. Hình đại diện là đầu một chú mèo.

Bạch Niệm nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat không rời mắt, trong lòng dâng lên một tia mong chờ như lửa đốt

Một lát sau, một tin nhắn trên điện thoại cũng không thấy đâu. Bạch Niệm ấn thanh âm lượng vài cái, đem chuông điện thoại mở lớn.

Cô xem điện thoại, đã hơn mười giờ.

Sau đó điện thoại bị đặt sang một bên.

Bạch Niệm cuộn mình trong chăn, để lộ ra đôi mắt đen bóng. Cô lẳng lặng nhìn điện thoại chăm chú

Cô nhớ tới hôm nay Đồ Vấn nói với cô – sẽ nói trên WeChat.

Không biết cậu ta muốn nói cái gì

Cô đang xuất thuần thì điện thoại vang lên: ”Ting…ting…’’

Bạch Niệm đưa tay ra lấy, đột nhiên ngừng lại giữa không trung. Bất động một hồi, cô mới cầm lấy điện thoại.

Bên trong nhảy lên một tin nhắn: Đồ Vấn: “Ngày mai 10 giờ.”

Trái tim Bạch Niệm đập loạn xạ, cô vội vàng trả lời

Bạch Niệm: “Ở đâu?”

Đồ Vấn: “Phường Kỷ.”

Bạch Niệm: “Đường 81?”

Đồ Vấn: “Ừm, đường 81.”

Bạch Niệm: “OK.” 

Đồ Vấn: “Vậy mai gặp.”

Bạch Niệm để điện thoại xuống, nội tâm như có gì đó nhộn nhạo. Cô xếp quần áo, chuẩn bị đi ngủ. Điện thoại lại run lên hai cái. 

Đồ Vấn: “Ngủ ngon.”

Khoé môi Bạch Niệm nhếch lên, nhìn chăm chú vào ảnh đại diện của Đồ Vấn, tay lướt lên màn hình. 

Tại một góc nhỏ trong tâm hồn của Bạch Niệm, nhường như được bọc một lớp mật ngọt. 

Một giấc ngủ này vừa thoải mái vừa an ổn.

Tám giờ sáng hôm sau, Bạch Niệm rời giường đúng giờ, đến phòng vệ sinh, nhìn người trong gương mỉm cười, mở vòi nước nóng rồi bắt đầu tỉ mỉ đánh răng.

Bạch Niệm cúi đầu rửa mặt, nghĩ nghĩ rồi mới mở cửa. Cô đi quanh một hồi, trong nhà bếp rốt cuộc cũng có động tĩnh. Bạch Niệm đi vào bếp. 

Vì là chủ nhật, nên Lý Đình đang làm đồ ăn trong bếp.

Trong miệng Bạch Niệm còn kem đánh răng, nói chuyện không rõ ràng, kêu: “Mẹ.”

Lý Đình quay đầu lại, xoa xoa cái mũi Bạch Niệm, cười nói: “Lên nhà trên đi, sao còn đang đánh răng nữa?”

Bạch Niệm vô thức rụt vai lại, hỏi: “Mẹ ơi, cái dù của con để ở đâu vậy?”

Lý Đình: “Con đó, đồ đạc của mình không giữ kỹ, đến lúc không tìm được lại đi hỏi mẹ.” 

Bạch Niệm nhe răng cười. 

Lý Đình lại nói: “Tranh thủ rửa mặt rồi xuống ăn cơm, ăn xong mẹ tìm giúp con.” 

Bạch Niệm ngồi trên bàn ăn, vừa ăn cháo vừa hỏi: “Mà mẹ, ba đâu rồi? Sao không thấy ở nhà?”

Lý Đình bưng thức ăn quay lại: “Ba con đi xuống dưới xem người ta chơi cờ vua rồi.”

Bạch Niệm gật gật đầu, còn nói: “Hôm nay con ra ngoài chơi một lát nha mẹ, chưa biết khi nào về, nếu con chưa về ba mẹ khỏi phải chờ con.”

Lý Đình hỏi: “Đi đâu?”

Bạch Niệm nói: “Dạ Phường Kỷ.”

Phường Kỷ là một toà nhà ẩm thực buôn bán tự do. Ở đường 81. Bảy giờ sáng mở cửa đến chín giờ tối. Chỉ có vào buổi trưa người ta tới ăn tương đối nhiều, chen chút khó khăn, còn những buổi khác thì vẫn ổn, với học sinh như vậy thì khá tốt. Vừa đến giờ nghỉ giải lao, rất đông học sinh vào ngồi một chút, có khi làm bài tập, cũng có khi đơn giản là đến để xem muốn ăn uống gì. 

Đường 81 cách chỗ Bạch Niệm không xa lắm, ngồi xe taxi khoảng 15 phút. 

Lý Đình ngồi xuống, nghiêm giọng: “Trước 9 giờ tối phải có mặt ở nhà, không được qua đêm bên ngoài.” 

Bạch Niệm húp cháo, nói: “Tuân lệnh.” 

Sau khi ăn xong, Bạch Niệm nhìn đồng hồ, đã 9:00 giờ. Cô vội vàng thay quần áo đi ra ngoài, để lại một câu: “Mẹ ơi con đi nha.” Liền biến mất không thấy đâu.

Lý Đình cầm cây dù, đứng tại chỗ, thấy bộ dạng của Bạch Niệm, lắc đầu nói nhỏ: “Con bé này.”

Bầu trời hơi âm u, hiện ra một đám mây xám, gió thôi kèm theo một chút hơi ẩm. Mặt trời tạo ra một quầng tia sáng, lập loè, lúc sáng lúc tối. 

Bạch Niệm xuống lầu, phất phất tay ngăn một chiếc taxi, tài xế kéo cửa kính xuống, cười hắc hắc: “Chở đi đâu?” 

Bạch Niệm: “Dạ đường 81.” 

Tài xế: “Lên xe đi.”

Bạch Niệm vào chỗ ngồi phía sau, nhanh chóng đóng cửa xe. 

Tài xế bắt đầu nói chuyện phiếm: “Cụ thể là chỗ nào vậy?”

Bạch Niệm: “Dạ chú dừng lại chỗ ngã tư là được.”

Tài xế: “À.” 

Sau đó Bạch Niệm lễ phép hỏi: “Của cháu hết bao nhiêu ạ?” 

Tài xế: “Của cháu 15 đồng.”

Bạch Niệm kiếm tiền giấy, cuối cùng ở trong túi móc ra một tờ 10 đồng một tờ 5 đồng, đặt ở lỗ khảm phía trước xe. 

Bạch Niệm nói: “Cám ơn sư phụ.” 

Tài xế cười ngây ngô vài cái. 

Bạch Niệm từ trong xe bước xuống, đóng cửa xe lại. Rồi trực tiếp đi đến con phố đối diện đèn giao thông. 

Bạch Niệm cầm túi xách, vừa đi vừa nhìn, cuối cùng cũng bước vào cửa chính của Phường Kỷ. 

Trong tiệm khá im ắng, ngoại trừ một vài nhân viên làm việc, chỉ có hai nữ sinh đang im lặng ngồi làm bài. Bạch Niệm nhìn đi nơi khác, so với ở ngoài, thì nơi đây chỉ có ngọn đèn lờ mờ, sáng hơn so với buổi tối một chút, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy rõ mặt. 

Bạch Niệm quét mắt một vòng. 

Đồ Vấn ngồi cạnh cửa sổ, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. Tóc cậu hơi dài một chút, như mới vừa gội đầu, tóc trên trán lộn xộn, không có trật tự. Làn da trắng lạnh lẽo trong bóng tối càng thêm trắng. Con mắt như đầm nước sâu, không gợn sóng, nhìn không ra tâm tình.

Quần áo của cậu thay đổi, trên người chỉ mặc chiếc áo thun đen đơn giản, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đặc biệt.

Bạch Niệm đứng tại chỗ do dự một hồi, rốt cuộc cũng có dũng khí đi tới.

Đồ Vấn ngẩng đầu: “Cậu ngồi xuống trước đi.” 

Bạch Niệm ngồi đối diện, để túi xách qua một bên cạnh.

Đồ Vấn đóng sách lại, mở ví, từ trong đó lấy ra một tờ chi phiếu đã cũ.

Khi đến đây Bạch Niệm cũng loáng thoáng đoán được mục đích của Đồ Vấn là gì. 

——- Rất đơn giản, là trả tiền.

Quả nhiên, một giây sau. Đồ Vấn đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Bạch Niệm. 

Tay của cậu ấy được chăm sóc tỉ mỉ, hai ngón tay tuỳ tiện đặt trên tờ chi phiếu, thản nhiên nói: “Của cậu.”

Bạch Niệm khách sáo, vẫy vẫy tay, nói: “Không cần đâu.” 

Thái độ của Đồ Vấn cực kỳ lạnh nhạt, nói: “Tôi không muốn mắc nợ cậu.” 

Đối với loại chuyện này, Bạch Niệm có thể lý giải được. 

Cô giải thích: “Không phải, không phải tôi lấy tiền cho không cậu, mà là…” 

Đồ Vấn chậm rãi mở miệng: “Là gì?” 

Ngữ khí của cậu rất chân thành. Nét mặt của cậu ấy lại đem đến cho Bạch Niệm một loại ảo giác

——- Đồ Vấn đang sợ hãi. 

Bạch Niệm xoa xoa mắt. Có lẽ do cô nghĩ quá nhiều rồi. 

Cô nói: “Chi phiếu này tôi không nhận.”

Đồ Vấn có chút nóng nảy, hỏi: “Vì sao không nhận?” 

Ngược lại Bạch Niệm tương đối bình tĩnh: “Không có nhiều cái gì sao như vậy, đó là của cậu. Về phần tiền, cậu có thể….cứ chuyển qua điện thoại. Không cần hoảng hốt như vậy.” 

Đồ Vấn cúi đầu, tựa hồ đang đổ mồ hôi trên tóc ướt đẫm. 

Cậu luôn quẫn bách như vậy, quẫn bách đến cực kỳ xấu hổ. 

Một loạt cảm giác đặc biệt đang lan ra trong nội tâm của Bạch Niệm. Người này thật kỳ quái. Cô nhớ lúc trong bệnh viện, tâm tình của cậu ấy cũng không bất định như thế này. 

Ngay trong phút này, Bạch Niệm kích động đến mức muốn nói hết ra với cậu. Nhưng nghĩ lại, cô căn bản không có cách nào làm chuyện này 

—- Không có lý do, cũng không có lập trường. 

Cô không thể lý giải nổi cậu. Tâm tình bị xâm chiếm bởi phiền muộn. 

Lại nghĩ lúc trước có hỏi Đồ Vấn một vấn đề, hôm nay hỏi lại lần nữa, Ngược lại bình tĩnh hơn không ít. 

Bạch Niệm hỏi: “Đồ Vấn, cậu tin tưởng tôi không?” 

Đồ Vấn miết chặt mép bàn. Chặt đến mức ngón tay trắng bệch. 

Mắt Đồ Vấn hiện lên một tia sáng. Trước kia chưa từng có người hỏi cậu vấn đề này. Bởi vì cơ hồ cậu không tin ai. Mà người ngồi trước mặt. Đã hỏi cậu hai lần. 

Xuất phát từ cẩn trọng, Bạch Niệm không dám tuỳ tiện hành động. 

Lúc trước chưa từng gặp qua tình huống này, nhưng trực giác nói cho cô biết, vấn đề này đối với Đồ Vấn có chút không thích hợp. 

Bạch Niệm không muốn buông tha. Cũng không muốn vì sự liều lĩnh của mình, đi tổn thương lòng tự trọng của Đồ Vấn. 

Cô uyển chuyển nói: “Đồ Vấn, tớ sẽ không để cậu phải có gánh nặng. Tuy việc tin tưởng một người là không dễ dàng, nhưng, nếu như một ngày nào đó cậu muốn tin tưởng tớ, hoặc là nguyện ý tin tưởng tớ, tớ lúc nào cũng chào đón cậu.” 

Đồ Vấn không trả lời. Nói thẳng ra là không dám trả lời.