Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 5: Thích bạn trong một khoảng thời gian giới hạn



Editor: Ngọc Anh

Beta-er: My

Đồ Vấn cảm thấy bản thân thật sự khiến người khác thêm phiền toái. Nghe được giọng nói của Lý Văn Hiên lại càng cảm thấy băn khoăn.

Cậu áp xuống cảm xúc của chính mình, tận lực không để người khác nhìn ra suy nghĩ của bản thân. Nhàn nhạt nói: “Cậu vẫn là nên về nhà đi.”

Bạch Niệm cũng không nghĩ đến để cho người khác nói cô dính người như thuốc cao bôi da chó. Cô chỉ hỏi lại một câu: “Cậu có thể tự lo cho bản thân được không?”

Đồ Vấn đáp lời không có chút độ ấm: “Ừm, có thể.”

Bạch Niệm nghe vậy liền thỏa hiệp: “Vậy tốt. Chúc cậu thuận lợi.”

Tay Đồ Vấn ở góc chăn vô tình nắm lại, nói một câu cảm ơn.

Đồ Vấn lại bởi vì câu nói “Vậy tốt.” này mà tâm tình bỗng dưng trở nên tồi tệ.

Ngữ khí cũng theo đó không hề tốt: “Tôi bảo cậu đi cậu liền đi sao?”

Bạch Niệm sợ tới nỗi trái tim như nhảy vọt lên, quay đầu hỏi: “Không phải cậu nói không cần tôi sao?”

Một giây trước còn đối với cô rất ôn hòa, giây tiếp theo liền bắt đầu tức giận. Thật làm khó người ta quá mà.

Đồ Vấn có chút không được tự nhiên trả lời: “Tôi đâu có nói như vậy.”

Bạch Niệm tựa hồ không có kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy cậu nói tôi làm sao bây giờ?”

Tề Ôn không có lời nào để nói liền câm nín, chính cậu cũng không biết phải làm thế nào bây giờ?

Bạch Niệm không có chút xấu hổ, thản nhiên nói: “Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện cậu sẽ sợ hãi. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cũng… cũng không cần phải có gánh nặng gì.”

Đồ Vấn mím môi, mồ hồi từ thái dương lăn xuống gò má.

Bạch Niệm khe khẽ thở dài: “Cậu chưa nghĩ ra thì thôi vậy, tôi cho cậu không gian riêng, nếu như có yêu cầu gì, cứ việc kêu một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài.”

Bạch Niệm đang nâng bước muốn trở ra ngoài, Đồ Vấn liền cuống quít: “Đừng đi.”

Đáy lòng Bạch Niệm chấn động nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Đồ Vấn ánh mắt mờ hồ: “Ở lại đi, cùng ăn cơm.”

Bạch Niệm cuối cùng vẫn không đoán ra trong đầu cậu ta suy nghĩ cái gì, cũng không còn dũng khí tiếp tục hỏi về chuyện của cậu. Nghe cậu nói như vậy, cười gật gật đầu xem như là đồng ý.

Đồ Vấn cảm thấy tim mình đã trở lại. Bản thân lại không nhận ra điều đó, trong lòng có một loại an tâm khó nói.

Tề Ôn đem đồ ăn đẩy đến chỗ Bạch Niệm: “Cậu ăn đi.”

Bạch Niệm duỗi tay, tùy tiện cầm một miếng bánh không biết tên, bắt đầu ăn.

Đồ Vấn nâng mí mắt lặng lẽ nhìn Bạch Niệm một cái.

Bạch Niệm ăn luôn nhai từng miếng nhỏ.

Đồ Vấn đẩy một chai nước khoáng đến trước mặt cô. 

Bạch Niệm vừa thấy: “Cậu muốn uống nước sao?”

Tề Ôn lắc đầu: “Là cho cậu uống.”

Bạch Niệm phút chốc cao hứng: “Cảm ơn.”

********

Lý Văn Hiên tiến vào, ho nhẹ hai tiếng.

Đồ Vấn dừng động tác, còn Bạch Niệm quay đầu lại nhìn xem ai.

Lý Văn Hiên cúi đầu nhìn: “Ăn cái gì vậy?”

Bạch Niệm có chút không hiểu nổi. Mấy thứ này rõ ràng Lý Văn Hiện đều thấy qua. Cô đáp: “Chỉ là…tùy tiện ăn chút đồ gì đó, cậu muốn ăn sao?”

Lý Văn Hiện lắc đầu: “Tôi không ăn.”

Bạch Niệm: “Vậy thôi.”

Lý Văn Hiện bỗng đẩy Đồ Vấn một cái hỏi: “Còn tức giận không?”

Đồ Vấn lắc đầu: “Không có.”

Lý Văn Hiện: “Vậy tại sao cậu một chút cũng không nói gì?”

Đồ Vấn liền thay đổi sắc mặt

Bạch Niệm nói: “Dù như thế nào thì cũng nên nói ra một chút. Không nên không muốn nói liền không nói như thế.”

Lý Văn Hiên cảm thấy có chút khó giải quyết.

Cậu còn chưa có gặp qua dạng người giống Đồ Vấn – lạnh nhạt lại u buồn.

Bạch Niệm hỏi: “Thư Ý đâu?”

Lý Văn Hiên: “À, tôi đưa cô ấy về trước rồi.”

Bạch Niệm: “Vậy cậu, cậu không quay về sao?”

Lý Văn Hiên: “Tôi là muốn cùng cậu ở lại đây… có được không?”

Bạch Niệm gật đầu đồng ý: “Tốt, có thể chứ.”

Lý Văn Hiên không tiếp tục nói lời vô nghĩa. Cậu nhìn thoáng qua Đồ Vấn, tựa hồ có gì muốn nói lại nuốt trở vào. Chỉ dặn dò vài câu Bạch Niệm đừng quá vất vả, một vài chuyện linh tinh rồi xoay người ra khỏi đó.

Lý Văn Hiên khó khăn lắm mới rời đi, Đồ Vấn liền hỏi: “Cậu và Lý Văn Hiên rất thân thiết sao?”

Bạch Niệm không nghe ra được giọng điệu chất vấn, cậu ấy nói một cách bình thường giống như đang trần thuật lại một sự thật hơn.

Bạch Niệm cũng không có ý phủ nhận: “Đúng vậy, tôi cùng cậu ấy là bạn tốt, nhớ không nhầm thì hồi sơ trung đã bắt đầu quen biết.”

Đồ Vấn lẩm bẩm hỏi: “Phải không?”

Bạch Niệm nghe rõ ràng: “Đúng vậy.”

Trên gương mặt Đồ Vấn xuất hiện một tia mất mát nhàn nhạt khó phát hiện, lại yếu ớt đáp “Ừm” một tiếng. 

Bạch Niệm cân nhắc, có nên đề cập tới ba mẹ cậu ấy hay không, hỏi một chút suy nghĩ của cậu ấy như thế nào

Bạch Niệm trong lòng như có tâm sự, chậm rãi hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

Khóe môi Đồ Vấn hơi hơi cong lên: “Được, cậu hỏi đi.”

Bạch Niệm uyển chuyển đổi giọng: “Cậu chỉ có một mình ở đây, cũng không thể tự mình làm gì, tôi cũng không có khả năng mỗi ngày tới giúp cậu. Bên cạnh cậu còn người nào không để tôi thông báo họ đến chăm sóc cậu…”

Đồ Vấn vậy mà không có tức giận, trên mặt ngay cả một chút gợn sóng cũng không có, chỉ nhàn nhạt nói: “Không có.”

Bạch Niệm thắc mắc: “Người thân của cậu đâu? Có thể gọi họ tới chứ.”

Đồ Vấn đáp: “Bọn họ không tới được.”

Bạch Niệm liền lầm bẩm: “Như vậy làm sao bây giờ…?”

Đồ Vấn: “Cậu không cần lo lắng nhiều như vậy, tự tôi có thể lo được.”

Bạch Niệm nói: “Đồ Vấn, cậu tin tưởng tôi sao?”

Tề Ôn sửng sốt: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

Bạch Niệm xoa xoa tay: “Không có gì. Dù sao… cậu về sau sẽ không còn một mình nữa.” 

Đồ Vấn giống như là nhớ tới chuyện gì, không đáp lại những lời này của Bạch Niệm.

********

Trường học.

Bạch Niệm từ văn phòng giáo viên đi ra, trên tay là một chồng bài thi.

Đang muốn hướng tới lớp hai mà đi, Đồ Vấn từ cầu thang tiến lại, dừng ở phía trước mặt Bạch Niệm, vẫn như cũ không nói gì.

Bạch Niệm nhìn cậu ta cười cười, ôm bài thi đi qua hỏi thăm: “Cậu đã khỏe lại rồi?”

Đồ Vấn chậm rãi gật đầu.

Bạch Niệm đem bài thi trong lòng đưa cho Đồ Vấn, nhìn nhìn rồi hỏi: “Ừm… Trần…”

Cô cảm thấy Tề Ôn có thể sẽ không biết đến biệt danh “Trần khỉ” liền sửa lại lời vừa đến miệng: “Thầy Trần bảo tôi đem bài thi phát cho mọi người, cậu có muốn phát thử một lần hay không?”

Đồ Vấn duỗi tay đón lấy: “Được.”

Đồ Vấn dường như không có ý định đi ngay.

Bạch Niệm liền thúc giục: “Cậu mau về lớp trước đi, còn bắt đầu học nữa.”

Đồ Vấn đột nhiên bắt lấy cánh tay Bạch Niệm.

Bạch Niệm trong chốc lát không kịp phòng bị, cánh tay truyền tới một chút đau đớn, khẽ nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Đồ Vấn trực tiếp sảng khoái nói: “Có rảnh không?”

Bạch Niệm chớp chớp hai mắt: “Cái gì?”

Đồ Vấn cắn răng, lặp lại lần nữa: “Có rảnh không?”

Bạch Niệm hỏi lại: “Khi nào?”

“Ngày mai”. Đồ Vấn đáp.

Bạch Niệm định toan trả lời thì nghe thấy tiếng thầy Trần từ bên kia tiến lại đây: “Chúng ta nhắn WeChat nói sau.”

Đồ Vấn nhấp nhấp môi, gật đầu: “Được.”

Bạch Niệm về lớp học, chỉ vừa ngồi xuống, giáo viên tiếng Anh đã xụ mặt tiến vào bắt đầu bài giảng.

Bên ngoài bầu trời tối đen dù chưa đến mùa rét đậm, những đám mây đen tụ lại thành từng mảng lớn như muốn sập xuống. Mưa rơi xuống ngày một lớn hơn, ầm ầm đập vào cửa sổ như muốn đập vỡ chúng xuyên vào phòng.

Trong phòng học là một bầu không khí ẩm ướt, tản ra hương vị thanh mát của ngày mưa.

Trong lòng Bạch Niệm lại hoàn toàn tương phản với tiết trời lúc này.

Ít nhất Đồ Vấn muốn cùng cô thân thiết, chủ động nói chuyện với cô. Việc này xác thật là một sự kiện đáng để cao hứng. Tuy rằng tính tình cậu ta một chút cũng không thay đổi nhưng sự tình ngày hôm nay vẫn được coi là một bước tiến, không nên vội vàng.

Đầu óc Bạch Niệm u u mê mê, cả đầu đều là suy nghĩ về việc ngày mai gặp mặt.

Mãi cho đến khi tan học, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

Những học sinh khác tốp năm tốp ba bung ô trở về.

Bạch Niệm cúi đầu sờ sờ cặp thở dài.

Là do cô không có thói quen mang ô, cũng không thích việc dùng ô. Không nghĩ tới thói quen đó nhanh như vậy liền có hại.

Cô đem quần áo xắn lên cao, bản thân chỉ mặc một cái áo ngắn tay, cứ như vậy tùy tiện vội vã chạy về nhà.