Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 26: Kẻ tám lạng người nửa cân



Nam Mẫn mang theo thần sắc nhợt nhạt về đến biệt thự, tiếng la thảm thiết của người đàn ông cứ văng vẳng bên tai cô.Mặc dù đã chứng kiến cảnh Lữ Bá giết cha mẹ cô năm đó,sau bao năm lại một lần nữa nghe tiếng kêu than chết thảm của một mạng người, mà kẻ sát nhân không ai khác vẫn là Lữ Bá.

Sao hắn có thể mất nhân tính đến vậy chứ?

Bàn tay nhuốm đầy máu tanh có thể ung dung mà xem như không có gì.

Mạng người mà hắn coi như cỏ rác, muốn giết là giết.

Có điều nếu hắn làm ăn chân chính việc gì phải giết người không kẻ hở như thế?

Rất nhiều nghi vấn được đặt ra, một kẻ hám lợi như Lữ Bá sẽ không từ thủ đoạn để chiếm lợi, với địa vị của hắn trong giới kinh doanh cũng không phải là doanh nhân có tiếng gì, ấy vậy mà hắn vẫn có cuộc sống xa hoa, trụy lạc, hưởng thụ mọi thứ đắt đỏ nhất.

Lý do duy nhất chính là hắn làm ăn phi pháp.

"Nghĩ gì mà thẫn thờ ra vậy?".Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"A....".Nam Mẫn giật mình quay đầu lại nơi phát ra giọng nói.

"Nghiêm... thiếu.."Giọng cô hơi run, thần kinh vẫn chưa bình ổn lại.

Mất mấy giây để hồi thần,cô cười gượng nhìn người đàn ông đang đứng dưới chân cầu thang:"Nghiêm thiếu,sao... hôm nay anh về sớm vậy?"

Nghiêm Cảnh Hàn khẽ nhíu mày,ngón tay dài đưa lên nới lỏng cà vạt thong dong đi tới ghế sofa:"Tôi về nhà mình cần phải có lý do à?".

Chiều nay vốn dĩ có tiệc chiêu đãi khách hàng,do dạ dày anh không được tốt,tối hôm qua lại mới uống nhiều rượu nên anh để giám đốc bộ phận ở lại tiếp đãi, còn mình thì về nhà.

"Không, không, ý tôi không phải vậy..mà là..đúng rồi,anh có thể về nhà.. à, ý tôi là..nhà anh..anh có thể về bất cứ lúc nào...".Nam Mẫn càng nói càng líu lưỡi.

Không hiểu sao khi cô đối diện với người đàn ông này lại nhớ tới hành động đêm hôm qua,vành tai bất giác nóng rần lên, như lửa đốt.Lời nói ra cũng lắp bắp không trôi chảy.

Nghiêm Cảnh Hàn nhíu mày chặt hơn, động tác rót trà cũng sựng lại,anh ngước mắt lên thấy cô gái đứng cách đó không xa mặt đỏ ửng lên tận mang tai, bộ dạng bối rối, ngượng ngùng trông giống như con báo nhỏ bị bắt nạt.

Anh cong môi hờ hững nói:"Sao mặt cô tự nhiên lại đỏ lên thế?".

"Hả?...à... chắc tôi mới đi bộ nên người hơi nóng".Nam Mẫn vô thức đưa tay sờ mặt.

Cô thật không có tiền đồ mà, rõ ràng anh ta mới là người gây rối, người xấu hổ phải là anh ta mới đúng.Sao cô lại cảm thấy mình như giống một tên ăn trộm thế?

Trái tim không tự chủ mà đập nhộn nhạo, bất thường, trước đây cô đâu có như thế,dù là đêm đó ở khách sạn bị anh ta ăn sạch sẽ,sau đó chỉ có tức giận, đâu đến mức đỏ mặt tía tai như đêm qua.

"Thế ư? Tôi nhớ ban nãy khi bước vào cửa mặt cô cũng đâu có đỏ như thế?".Anh lại nhìn cô, đáy mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt khó phát hiện ra.

Nam Mẫn chửi thầm trong lòng: Tên khốn kiếp này,sao cứ thích làm khó cô thế? Cô cũng đâu thể nói rằng mặt cô đỏ là vì xấu hổ chuyện tối qua.Hay anh ta cũng nhớ rõ nên cố ý cười nhạo cô?

Nghĩ đến đây bất giác tim lại đập thình thịch, cô cười cười:"À... chắc là do nhiệt độ thay đổi đột ngột,tôi mới từ bên ngoài vào, có lẽ..ngoài trời hơi nóng.".

Nam Mẫn vô thức liếc ra ngoài trời, ừ.m... thực ra thời tiết cũng không nóng, rất dễ chịu.Cô cảm thấy cô càng nói càng sai rồi.

Nghiêm Cảnh Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài trời,dường như đọc được suy nghĩ của cô, mặt vẫn không chút biểu cảm nhưng ý cười trong mắt anh càng đậm hơn,khoé môi hơi cong lên:.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

"Tôi không biết huyết quản trên mặt cô lại hưởng ứng với thời tiết đến vậy, chứng tỏ chức năng giải phóng nhiệt quá mạnh mẽ ".

Hai má Nam Mẫn tưởng chừng như búng ra máu,da cô vốn dĩ đã trắng, thế nên khi đỏ mặt cực kỳ nổi bật.Cô xấu hổ muốn đào cái hố chui xuống cho xong,tên khốn này rõ ràng đang trêu chọc cô.

Nam Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm:"Đó chỉ là phản ứng sinh học mà thôi".

Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười,im lặng quan sát cô:"Phải không? Hay là cô có ý gì đó với tôi nên mặt mới đỏ đến vậy?".

Lời nói vu vơ của anh chỉ là bông đùa nhưng dường như cô cảm thấy có cọng lông vũ khẽ quét qua tim,ngứa ngáy khó tả.

Nam Mẫn trợn tròn mắt, cô muốn lao xé xác hét vào mặt tên đàn ông đáng ghét kia,cho anh ta bỏ thói kiêu ngạo: tôi nhổ vào,dù một ngày đàn ông trong thiên hạ này có chết hết tôi cũng không thích anh.Nhưng cuối cùng cô cũng không có gan làm vậy.

Nam Mẫn nhìn anh cười thản nhiên:"Nghiêm thiếu,anh nghĩ nhiều rồi,tôi không có hứng thú làm tiểu tam,quan trọng hơn tôi càng không thích đàn ông lớn tuổi".

Cô là đồ ngốc mới chen chân vào "hạng ba".Dù có yêu đến mấy đi chăng nữa cô cũng không đến mức ti tiện mà đi phá hoại hạnh phúc của người khác, cũng không phải vì sợ Mạc Tú Lan kia, chính xác mà nói thì cô không ưa cô ta một chút nào,chỉ là cô xem thường hành vi muốn giựt đàn ông của người khác, thật đáng khinh.

Nghiêm Cảnh Hàn lập tức đen mặt, cô nhóc này mồm miệng cũng độc thật đấy,cô không những nhắc nhở anh đã có "vị hôn phu" lại còn thẳng thắn chê anh già.

Dời mắt sang cô gái nhỏ,cô đứng ngược sáng, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách rọi xuống mái tóc dài của cô,như dải lụa óng ánh khiến người ta muốn được một lần chạm tới, vuốt ve làn tóc ấy.Một cô gái nhỏ đứng giữa không gian phòng khách rộng lớn, nhưng lời nói ra lại tự nhiên,bình thản như đang nói chuyện ngày mai ăn gì.Đáy lòng vô cớ có chút buồn bực khó diễn tả.

Anh nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ, mắt dời đi nơi khác không nhìn cô, không rõ là buột miệng hay cố ý, giọng lạnh nhạt nói:"Mạc Tú Lan không phải là vị hôn thê của tôi".

Anh cũng không biết mình bị cái gì vô duyên vô cớ lại đi giải thích với cô, nhưng nếu không nói ra anh cảm thấy ấm ách khó chịu.Chắc có lẽ là không thích bị người khác gán ghép những điều không có.Phải rồi, chính là như thế.

 "Hả?...".Nam Mẫn há miệng, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi của anh.

"Hả cái gì mà hả, còn không mau đi nấu cơm, nhiều chuyện ". Vứt lại câu nói anh ung dung cho tay túi quần đi lên lầu.

Thái độ Nam Mẫn nghi ngờ lời nói của anh khiến anh cảm thấy không vui.

Nam Mẫn bĩu môi,anh ta đúng là không biết nói lý, bản thân đã mắc bệnh tự luyến lại thêm tính cao ngạo,ngang ngược. Cô nhớ tới lúc nãy anh nói Mạc Tú Lan không phải vợ sắp cưới của anh, vậy những tin tức trước đó cô nghe được không lẽ là giả?

Trong lời nói của anh dường như cũng không phải đang nói đùa, nhưng anh ta giải thích với cô để làm gì?

Gạt những chuyện đó sang một bên, cô lại vào bếp bắt đầu nấu bữa tối.

....

Ở một bên khác,Mạc Tú Lan xuống xe, đi vào khách sạn bước tới một căn phòng Vip.

Như đã hẹn trước đó, cô ta tự mở cửa bước vào.Trong phòng,người đàn ông trên giường đang vuốt ve tấm lưng trần của người phụ nữ,dường như cả hai mới trải qua trận kích tình kịch liệt, trên mặt người phụ nữ vẫn còn ửng đỏ,bờ vai lộ trên tấm chăn đầy rẫy những vết hôn, quần áo vương vãi khắp nơi trên sàn nhà,trên giường thứ chất lỏng dính vào gra tạo ra những mảng bám màu đục.

Nghe tiếng giầy cao gót người đàn ông cũng không quay lại,với tay cầm chiếc ví trên bàn bên cạnh mở ra lấy một sắp tờ đỏ liệng vào ngực người phụ nữ trên giường sau đó ra hiệu cho cô ta rời đi, người phụ nữ rất hiểu chuyện, giống như đã là thói quen, cô ta vơ hết tiền vương trên giường vội vàng mặc đồ rời khỏi phòng.

Mạc Tú Lan lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế sofa trong phòng, cô ta liếc Trần Thiệu Huy:"Vất vả mà ông nói là ở trên giường phóng túng,hưởng thụ sắc dục sao?"

Trần Thiệu Huy từ trên giường bước xuống lấy áo choàng mặc vào vừa đi lại phía Mạc Tú Lan ngồi xuống, giọng hắn khàn khàn:"Ta chờ con gái lâu quá, giải trí một tí cho đỡ buồn".

Nghe hai từ"con gái " từ miệng hắn thốt ra khiến Mạc Tú Lan cảm thấy kinh tởm, cô ta chán ghét móc trong túi xách ra một tấm thẻ vứt lên bàn:

"Trong thẻ là toàn bộ số tiền ông cần,mật khẩu là 6 số 0, bây giờ thì trả đoạn băng cho tôi ".

Trần Thiệu Huy cầm tấm thẻ đưa ngón tay vuốt vuốt,cặp mắt gian manh liếc sang Mạc Tú Lan chậm rãi nói:"Con gái làm gì mà gấp gáp như vậy, cả tháng không gặp chúng ta tâm sự chút đã ".

"Tôi không có gì để nói với ông hết,mau trả đoạn băng cho tôi, từ nay chúng ta cắt đứt, ông đừng liên lạc với tôi nữa".Mạc Tú Lan tức giận quát lớn.

Lão già khốn nạn, dụng đoạn video để uy hiếp cô ta, để có được số tiền như lão ta mong muốn, cô ta đã phải lấy danh nghĩa tập đoàn Mạc thị để vay vốn, cũng may nhờ mối quan hệ của Mạc gia với bên thống đốc ngân hàng, ông ta đã không để lộ thông tin ra ngoài, nếu không Mạc thị không biết sẽ như thế nào.

"Con gái ta cũng thật tuyệt tình, mới bỏ ra một chút tiền đã tính toán sòng phẳng với ta như vậy, khiến ta thật sự rất buồn đấy".

Mạc Tú Lan đứng bật dậy trừng mắt:"Trần Thiệu Huy, ông đừng có giở trò, rõ ràng ông đã nói chỉ cần có tiền ông sẽ giao đoạn băng cho tôi, bây giờ ông tính lật lọng?".

Hắn ngồi ngã lưng xuống ghế,dang tay ra:"Sao lại nóng giận thế chứ, lại đây nào".

Giống như hiểu được ý đồ của hắn,Mạc Tú Lan lùi lại một bước nhếch môi khinh thường:"Ông muốn gì? Ông đã nhận được tiền rồi thì trả đoạn băng lại cho tôi, đừng giở trò bẩn thỉu,phẩm chất của ông không tốt đẹp gì đâu ".

Trần Thiệu Huy từ từ ngồi dậy, híp cặp mắt nham hiểm, hắn cười gằn:"Con gái,con đang chửi ta hay đang chê cười chính bản thân con vậy?Con nên nhớ giây phút con nằm trên giường ta mà rên rỉ, phóng đãng thì con cũng như những con điếm ngoài kia mà thôi".

Mạc Tú Lan tức đến run rẩy, cô ta chỉ tay vào mặt hắn:"Đồ khốn nạn..."

Trần Thiệu Huy bắt lấy ngón tay cô ta kéo lại gần khiến cô ta ngã sấp đè lên người hắn,bàn tay bóp cằm cô ta nâng lên,cặp mắt sắc như dao muốn xuyên thấu cô ta, khuôn mặt tàn ác ghé sát vào mặt cô ta,nhếch mép gằn giọng:

"Khốn nạn?Tao còn có thể khốn nạn hơn thế nữa, mày muốn thử không?Mày phải hiểu rằng so với công lao mà tao bỏ ra giúp mày, số tiền này chẳng đáng là bao? Kẻ tám lạng, người nửa cân,khá hơn tao bao nhiêu?Biết điều thì ngoan ngoãn một chút,nếu không........".

Âm thanh từ miệng hắn thốt ra như diêm la đòi mạng,Mạc Tú Lan đơ người,sợ hãi không dám nhúc nhích.Cằm bị hắn bóp đến muốn gãy đôi, cô ta đau đớn chảy nước mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta giọng yếu ớt:"Thả tôi ra".

Trần Thiệu Huy chẳng những không thả, đưa bàn tay còn lại giựt phăng nút áo cô ta, xé một tiếng"roẹt" ném xuống sàn:"Ta bắt đầu nhớ thân thể của con rồi,con gái".

Mạc Tú Lan biết hắn muốn gì,hoảng sợ há miệng run rẩy:"Ông không sợ quá sức mà chết sao?".

Thật kinh tởm, cô ta không muốn cùng hắn triền miên trên chiếc giường hắn vừa cùng người phụ nữ khác hoan ái.

Trần Thiệu Huy cười gian tà lột hết đồ trên người cô ta thò tay xoa nắn:"Vì thế hôm nay con phải phục vụ ta ". Dứt lời hắn ấn đầu cô ta xuống hạ bộ.

Tiếp sau đó trong căn phòng chỉ có tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp vang lên không ngừng nghỉ.