Thiên Chân Hữu Tà

Chương 2



Phó Dũ bế cậu lên xe của mình, hỏi: “Em ở đâu? Tôi đưa em về.”

Đầu óc Thẩm Kha càng thêm choáng, đôi tay siết chặt, thở dốc nói: “Tôi, bộ dạng hiện tại của tôi, không, không thể trở về.” Cậu cùng với một đám người không quen biết thuê chung một tiểu khu đổ nát dưới tầng hầm, căn phòng 30 mét vuông bày tám cái giường, tất cả đồ đạc đều lộn xộn, nhà vệ sinh phòng tắm đều sử dụng chung, chính là nhà vệ sinh công cộng và phòng tắm công cộng. Bộ dáng hiện tại của cậu, làm sao có thể trở về đây?

“Tiên, tiên sinh,” hiện giờ Thẩm Kha chỉ thấy toàn thân nóng rực, nhưng cậu không tài nào làm ra hành động tự an ủi giống như người khác được, “Phiền ngài, đưa tôi đi khách sạn.”

Trên mặt cậu thanh niên không chỉ đỏ hồng mà trên trán cậu cũng đổ một tầng mồ hôi, tóc mai thấm ướt dính ở trên trán, cả người xụi lơ ngã vào sau ghế, hơi hơi động đậy, nhịn không được mà thở dốc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
2. Săn Tìm
3. [ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
4. Học Ngoan
=====================================

Đăng ký phòng khách sạn cần có chứng minh nhân dân, bộ dạng của cậu trai này, chổ nào trên người có thể cất chứng minh nhân dân?

Phó Dũ trực tiếp nói với người tài xế phía trước: “Về nhà.”

“Nhà” của Phó tiên sinh chẳng qua là chổ hắn ở, mà chỗ hắn ở thì lại rải rác ở khắp nơi. Tài xế là người đi theo Phó Dũ nhiều năm, lập tức hiểu ra bây giờ nên đi về nơi gần nhất.

Phó Dũ kéo vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau xuống, sau đó nói với cậu trai còn đang mơ mơ màng màng: “Tự em giải quyết một chút đi.” Cậu thanh niên không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, nhưng không có hành động gì, cậu lắc lắc đầu, liều mạng chống cự dục vọng của chính mình.

Phó Dũ cũng mặc kệ cậu, hắn gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô lùi lại cuộc họp lúc chiều sang ngày mai, nhân tiện xử lí tư liệu tài vụ rõ ràng.

Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Phó Dũ ôm cậu bước xuống xe, trực tiếp đặt cậu vào bên trong bồn tắm, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Thẩm Kha ngâm mình trong bồn nước ấm áp, thân thể vốn dĩ khô nóng càng lúc càng thêm tăng, cậu ra sức ma sát vật nhỏ đã sớm trướng đau của mình, cật lực vuốt ve quy đầu kích thích, nhưng dù cậu có làm thế nào cũng không thể bắn ra được.

Khoảng mười phút sau, Phó Dũ tắt điện thoại đi, nhìn nhìn đồng hồ, bên trong phòng tắm không phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn có chút lo lắng cậu trai kia vì đầu óc không tỉnh táo mà chết chìm trong bồn tắm, suy nghĩ một chút hắn mở cửa phòng tắm, một lần nữa bước vào trong.

Cậu thanh niên cả người ướt sũng dựa vào chỗ kia, trong mặt nước sạch sẽ, hai tay cậu đùa nghịch vật nhỏ đang đỏ lên, dùng lực rất mạnh ma sát nó, Phó Dũ nhìn còn có chút đau giùm cậu.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, cậu ngẩng đầu nhìn lên, dùng đôi mắt mê ly ngập nước nhìn người nọ, nghẹn ngào một lúc lâu, cuối cùng cậu không nhịn được đưa tay về phía hắn xin giúp đỡ, từ trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như động vật nhỏ, “Tôi, tôi….không ra được.”

Không hiểu vì sao Phó Dũ lại có chút buồn cười, dáng vẻ cậu trai này khiến hắn bỗng dưng nhớ đến con mèo Ragdoll mà hắn nuôi lúc nhỏ, ánh mắt cũng mềm mại nhu thuận như vậy, cũng ngoan ngoãn dính người như vậy.

Có một số loại thuốc trên thị trường đặc biệt nhắm vào nam giới, quả thật chỉ dựa vào phía trước thì không có cách nào giải quyết triệt để. Phó Dũ đi đến cạnh bồn tắm, cúi đầu nhìn cậu, “Muốn tôi giúp sao?”

Cơ thể Thẩm Kha bị tình dục chi phối tra tấn vô cùng khó chịu, nhưng cậu cũng biết ý tứ trong lời nói này là gì. Nước trong bồn đã lạnh đi nhưng tình hình của cậu lại không hề thuyên giảm chút nào, nghĩ đến chuyện tắm nước lạnh cũng không thể giải quyết, có lẽ cậu thật sự đã luân hãm vào dục vọng muốn cầu xin người khác chạm vào cửa sau của mình. Từ nhỏ cậu đã được hưởng một nền giáo dục tốt, cậu cũng không hoàn toàn kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là hành vi của Hứa Giang Đào khiến cậu vô cùng chán ghét, khiến cậu cảm thấy chuyện nằm dưới thân hầu hạ người đàn ông khác, chịu đựng vật kia chen vào thân thể mình, thật sự khiến người ta vô cùng khinh thường, cực kì chán ghét.

Phó Dũ không ép buộc cậu, cũng không nói gì nữa, hắn nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Kha không ngừng thay đổi, từ rối rắm, đau khổ, không cam lòng rồi chuyển thành thấy chết cũng không sợ.

Thẩm Kha biết mình bây giờ đang cầu xin người khác giúp đỡ, người đàn ông này đã cứu cậu thoát khỏi cái bẫy dơ bẩn của Hứa Giang Đào, là bản thân cậu muốn nhờ người đàn ông đẹp trai anh tuấn như vị thần này giúp mình phóng thích dục vọng dơ bẩn ra bên ngoài.

Người đàn ông này vốn dĩ không có nghĩ vụ phải giúp cậu.

Giọng nói run rẩy của Thẩm Kha rốt cuộc cũng vang lên: “Vị tiên sinh này, cầu xin ngài, giúp tôi với.”

Phó Dũ giỏi nhất là nhìn thấu lòng người, hắn xác định người hắn nhặt về nhà chính là một cậu nhóc biết rõ phải trái, trên mặt hắn lộ ta một nụ cười nhu hòa, tiến đến sát bồn tắm, vươn hai tay ôm lấy cậu nhóc cả người đang ướt sũng vào lòng mình.

Hai chân Thẩm Kha mềm nhũn không đứng vững được, cánh tay cậu choàng qua vai hắn, mượn sức hắn để mình đứng lên.

Phó Dũ cởi áo và quần cậu xuống, ôm lấy cơ thể trần trụi đang run lên của cậu, dùng khăn lông lau khô cậu, sau đó bế cậu vào trong phòng ngủ của mình.

Ánh nắng của buổi chiều mùa thu vô cùng ấm áp, xuyên qua tấm rèm cửa sổ tiến vào trong phòng. Đường cong trên cơ thể cậu thanh niên trơn mịn nhu hòa, mái tóc đen mềm mại vẫn còn vươn nước rũ xuống, sắc mặt đỏ bừng, phiến môi khép hờ, eo bụng không nhịn được mà chuyển động, giống như một chú cá rời khỏi mặt nước vùng vẫy trên giường.

Người đàn ông cởi chiếc áo sơ mi của mình ra, bên trong là một lớp áo lót màu đen tôn lên thân hình màu lúa mạch cường tráng. Hắn quỳ ngồi trên giường, mở cặp đùi thon dài trắng nõn của cậu ra, một bàn tay to lớn vỗ về vuốt ve vật nhỏ của cậu, một tay còn lại dính đầy chất bôi trơn ấn vào cửa sau đang khép chặt của Thẩm Kha.

Trong lòng Thẩm Kha vô cùng khẩn trương, ngón tay của hắn mang theo vết chai nhỏ cùng chất lỏng mát lạnh chạm vào nơi xấu hổ của mình, ở nơi đó chưa từng có ai cẩn thận chạm vào như vậy. Ngón tay cậu nhịn không được nắm lấy cánh tay người đàn ông, hoảng loạn, xấu hổ, bất an đều viết hết lên trên mặt.

Phó Dũ cúi người xuống, hôn một nụ hôn trấn an lên trán cậu, âm thanh khiêu gợi, trầm thấp dễ nghe: “Đừng khẩn trương, đừng sợ.”

Cậu trai trẻ không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc bấy giờ, cậu thật sự sợ hãi nhưng lại không có cách nào nói ra, là cậu đi cầu xin người đàn ông này giúp đỡ. Lý trí gần như mất đi, những thứ thuộc về cảm tính lấn át cậu, cậu vươn tay ôm lấy cổ của người đàn ông, không nhịn được chôn đầu vào hõm cổ của Phó Dũ dụi dụi, tựa như một chú mèo đang lấy lòng chủ nhân của mình.

Người nọ vì hành động của cậu mà nổi lên cảnh giác nhưng vào giây tiếp hắn đã mất đi lý trí vì cảm nhận được cậu đang dụi đầu vào cổ mình, hơi thở dồn dập ẩm ướt như chú mèo nhỏ thổi bên tai hắn, từng luồn hơi nóng xông vào bên trong. Một tay hắn vừa xoa xoa đầu cậu, một tay khác ở cửa huyệt bắt đầu hành động, muốn đưa ngón trỏ đi vào. Vừa mới vói vào được một chút, Thẩm Kha liền hét lên một tiếng trong cổ họng, sau đó tận lực cắn răng nhịn xuống.

“Đau không?” Giọng nói đầy chất nam tính truyền vào tai cậu.

Cậu cố gắng lắc đầu, có chút xấu hổ nâng chân lên vòng qua eo hắn, khẽ giọng cầu xin: “Khó, khó chịu quá. Ngài, nhanh lên.”

Ngón trỏ người đàn ông chậm rãi ở trong miệng huyệt ấm áp chặt chẽ sờ soạng, khi ngón trỏ hắn tiến vào khoảng chừng được hai đốt ngón tay, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào khiến người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ. Hắn buông cậu ra, để cậu nằm thẳng, bản thân ngồi nghiêm chỉnh, một tay trừu sáp vật nhỏ phía trước cho cậu, một tay không ngừng ấn vào tuyến tiền liệt trong cơ thể cậu.

“A—a” Cuối cùng người dưới thân bật khóc nức nở rên rỉ, vật nhỏ phía trước rùng mình bắn ra một dòng chất lỏng.

Sau khi vật nhỏ bắn ra dần dần rũ xuống, ngón tay của người đàn ông trong cơ thể cậu cũng rút ra. Cậu nằm thẳng người thở dốc, người kia cúi người xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, khẽ hỏi: “Em ổn không?”

Khoé mắt cậu vẫn còn đang ửng đỏ vì lửa tình, nhưng sự tỉnh táo đã dần khôi phục trở lại, cậu gật gật đầu, sau đó lập tức nhìn thấy phần đũng quần của người đàn ông nọ phình to thành túp lều lớn. Vậy mà anh ấy vẫn không dùng nó trực tiếp đâm vào mình, quả thật là anh ấy đang giúp mình, chỉ dùng có mỗi ngón tay mà thôi. Trong lòng Thẩm Kha tràn ra cảm giác vui mừng, cậu cảm thấy vận khí của mình quá tốt, gặp chuyện như vậy mà bản thân vẫn may mắn còn giữ được trong sạch.

Người kia chống cơ thể mình dậy, giọng nói đã sớm trở nên khàn đặc: “Nếu em nghỉ ngơi tốt rồi thì đi tắm một chút đi, đồ trong đó là đồ mới, một lát sẽ có người mang quần áo đến.” Vừa nói xong hắn liền nhanh chóng đứng lên rời khỏi phòng ngủ.

Trên mặt Thẩm Kha nở một nụ cười, cảm thán bản thân mang vận cứ* chó gì mà lại có thể gặp được một người đàn ông tốt bụng tựa như đấng cứu thế thế này.

Sức lực cơ thể dần dần khôi phục, Thẩm Kha đi vào phòng tắm rửa sạch cơ thể của mình, lúc chạm đến miệng huyệt, chất dịch bôi trơn lúc trước bị nuốt vào bên trong tràn ra ướt đẫm, cậu đỏ bừng mặt, chịu đựng cảm giác xấu hổ, nhanh chóng rửa sạch bên trong.

Bên trên giá treo đồ quả nhiên là một bộ quá ngủ, số đo là của người đàn ông kia, cậu mặc vào thì lớn hơn so với cơ thể mình khá nhiều. Từ phòng ngủ chính bước ra ngoài, cậu phát hiện bản thân đang ở trên lầu hai, ban nãy mơ mơ màng màng bị mang đến đây nên cũng không chú ý đến.

Đứng bên dưới phòng khách là một người phụ nữ. Thẩm Kha chưa kịp mở miệng thì bà đã tiến lên một bước, đưa túi giấy trong tay mình cho cậu: “Chào ngài, đây là tiên sinh chuẩn bị cho ngài.”

“Cảm ơn dì,” Thẩm Kha mỉm cười nhận lấy, nhìn quanh bốn phía rồi mới hỏi: “Tiên sinh, ngài ấy không có ở đây sao?”

“Tiên sinh có việc gấp phải đi ra ngoài rồi,” Dì nói, “Cậu muốn ăn một chút gì đó không?”

“Con không đói bụng, cảm ơn dì.” Thẩm Kha lại mỉm cười, sau đó lập tức xấu hổ nói: “Cái đó, phòng ngủ chính bên kia, có chút lộn xộn, thật ngại quá, phiền dì giúp con dọn dẹp một chút.”

“Đó là bổn phận của tôi,”Dì nhìn Thẩm Kha xấu hổ liền nói: “Trước tiên cậu cứ đến phòng thay đồ thay quần áo đi, tôi xuống lầu dọn dẹp chút đã,” nói xong liền dẫn cậu quay lại lầu hai, đi vào phòng để quần áo bên cạnh phòng ngủ chính.

Sau khi Thẩm Kha thay quần áo xong, liền phát hiện bóng dáng bận rộn bên dưới lầu của dì giúp việc.

“Tiên sinh gọi điện thoại về bảo tôi làm bữa tối, còn muốn mời cậu ở lại chờ tiên sinh trở về.” Nói xong, dì giúp việc đưa cho cậu một chiếc điện thoại, giải thích: “Cái này có lẽ là của cậu nhỉ, tôi vừa mới tìm thấy trên tủ đựng đồ trong phòng tắm bên trong phòng ngủ chính.”

“Dạ phải, con cảm ơn.” Thẩm Kha gật đầu, cậu có chút câu nệ ngồi xuống sô pha, đặt trước mặt cậu là dĩa trái cây mà dì vừa mới gọt, “Cậu không cần vội, không cần để ý tôi đâu.”

Thẩm Kha nhớ đến chuyện ngày hôm nay, cảm thấy bản thân đại khái sẽ có chút xấu hổ khi phải đối mặt với người kia, nhưng dù có thế nào thì hôm nay anh ta cũng đã giúp mình một chuyện lớn, quả thật là phải cảm ơn người ta một lần. Cậu đang chìm trong suy nghĩ của mình, màn hình điện thoại trước mắt bỗng nhiên sáng lên, bên trên hiển thị là số điện thoại của mẹ cậu. Đột nhiên Thẩm Kha có một loại dự cảm không tốt, sau khi điện thoại kết nối, bên kia lập tức vang lên âm thanh hét lớn của mẹ cậu: “Kha Nhi, con đang ở đâu? Trên người còn tiền không?

“Mẹ, có phải mẹ lại đi đánh bạc không?!” Thẩm Kha bất lực tức giận, “Con không có tiền! Con thật sự không có tiền!”

“Không phải con nói con đi Hoàn Vũ làm việc sao? Tại sao lại không có tiền?” Bên trong điện thoại truyền đến âm thanh lớn tiếng của người mẹ: “Con đi ứng tiền trước đi! Tiền lương có thể ứng trước.”

“Con đã chuẩn bị từ chức rồi,” Thẩm Kha nói, “Không có tiền.”

Thẩm Kha vừa nói lời này xong, loa điện thoại lập tức vang lên một âm thanh u ám của người đàn ông, “Cho mày một tiếng để gom đủ hai mươi vạn. Gom không đủ thì dùng cơ thể mẹ mày thanh toán tiền nợ.”

“Khốn khiếp! Tụi bây có ý gì?!” Thẩm Kha vô cùng tức giận.

“Chính là ý mà mày đang nghĩ,” loa điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc của người phụ nữ và âm thanh sỉ nhục của người đàn ông, “Địa chỉ sẽ nhắn qua điện thoại mày.”

“Tụi bây!” Thẩm Kha còn chưa nói xong đối phương đã ngắt máy.