Thiên Di - Trang Rose

Chương 14: Nỗi đau ở lại



Tại bệnh viện..

Thiên Di khẽ cựa mình rồi mở choàng mắt, ông Quang Lâm đang ngồi đó nhìn cô với ánh mắt tràn ngập yêu thương. Thiên Di dụi dụi như không tin vào mắt mình:

- Ba..

Cô chỉ thốt lên được vậy rồi những dòng nước mắt thi nhau chảy ra, nghẹn ngào không nói nên lời. Ông Quang Lâm cười hiền từ, ông gật đầu rồi vỗ vỗ vai Thiên Di động viên:

- Ba biết rồi, con đừng khóc nữa ảnh hưởng sức khoẻ. Lẽ ra ba nên về sớm hơn.

Thiên Di tủi thân, cô gục đầu vào vai ba cứ thế nức nở.

* * *

Ra khỏi phòng bệnh ông Quang Lâm hỏi người lái xe:

- Lúc nãy cậu nghe rõ cô Thiên Di tả hai tên kia rồi chứ?

Người lái xe gật đầu xác nhận:

- Dạ có thưa ông.

Ông Quang Lâm ra lệnh:

- Vậy nhanh chóng tìm kiếm theo hướng ấy. Bằng mọi giá phải tìm ra bọn chúng trước công an.

Vừa lúc ấy thì Quang Kha đi tới, thấy ba anh ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không giấu được sự mừng rỡ. Anh chạy lại hỏi:

- Ba, ba về khi nào sao không bảở con đi đón?

Ông Quang Lâm cũng vui không kém, gần đây ông biết Quang Kha đã thay đổi nhiều. Ông cười rồi gật đầu:

- Ta nghe Thiên Di gặp nạn không yên tâm nên vội về ngay không kịp báo, đành phải để ông Đàm ở lại lo nốt công chuyện rồi về sau. Quang Kha này..

- Vâng ba cứ nói.

- Ta định sẽ đi gặp bác sĩ, nếu cần có thể đưa Thiên Di qua Mỹ tĩnh dưỡng, con thấy thế nào?

Quang Kha hoảng hốt, anh cúi xuống níu lấy tay ông Quang Lâm nói:

- Ba, không được. Con muốn chăm sóc cô ấy. Hơn nữa cô ấy đã có thai, có con ở bên vẫn hơn.

Ông Quang Lâm vỗ vỗ vào bàn tay con trai cười:

- Ta biết ngoài lí do đó con còn sợ nó gặp lại John.

Quang Kha khẩn thiết:

- Ba, con xin ba, Thiên Di luôn nghĩ John đã chết. Vậy ba hãy vì con một lần nhắm mắt cho qua đi. Ba đừng nhắc đến John.

Ông Quang Lâm tỏ ra khó xử, ông thở dài rồi nói:

- Ta chưa bao giờ nói dối Thiên Di. Việc xảy ra với John ta rất đau lòng nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu ấy đã che chở cho Thiên Di.

Quang Kha thắc mắc:

- Ba, có phải ba đã biết từ đầu việc John có tình cảm với Thiên Di.

Ông Quang Lâm buồn bã nói:

- Đúng là ta biết John có tình cảm với Thiên Di nên mới để cậu ấy ở lại Việt Nam. Tuy nhiên ta chỉ định dùng cậu ta để cảnh tỉnh con, dạy con biết trân trọng những gì mình đang có. Thật không ngờ Thiên Di lại cũng có tình cảm với cậu ấy.. ta đã tính sai một bước.

Quang Kha có vẻ tức giận, anh vùng vằng đứng lên nói:

- Ba thật là, ba có biết là làm tổn thương cả Tuệ Lâm không? Ba luôn vậy, vì Thiên Di nhưng lại không nghĩ cho con gái đẻ của ba.

Ông Quang Lâm gật đầu, giọng ông ăn năn:

- Đúng vậy, ta tưởng rằng cái con bé Tuệ Lâm ấy chỉ là xốc nổi thích nhõng nhẽo vậy thôi, ai ngờ nó thích cậu ta thật.

Nói xong ông Quang Lâm thở dài dặn dò Quang Kha:

- Thôi được rồi những việc khác ta sẽ giải quyết. Con cứ lo công việc, có thời gian thì đến thăm Thiên Di để con bé khỏi tủi thân. Nhớ dặn người phải chăm sóc chu đáo cho con bé 24/24 đấy.

Người lái xe định đưa ông Quang Lâm đi thì ông bỗng giơ tay ra hiệu dừng lại, ông quay lại nói với Quang Kha:

- Ta quên mất, còn chuyện của Lệ Anh con tính sao?

Quang Kha bối rối xen chút sợ hãi:

- Dạ, ba cũng biết hết rồi ạ. Thật sự Con cũng không biết tính sao, gia đình cô ấy sốt ruột nên giục giã nhiều.. con định thưa chuyện với ba..

Ông Quang Lâm ngắt lời:

- Thiên Di cũng đang mang con của con, nó cũng là dâu chính thức vì thế con cứ tận trách nhiệm với nó đi. Còn cô Lệ Anh kia cứ để đấy ta lo. Cả chuyện bố mẹ cô ta cũng sẽ ổn thỏa cho con. Vậy nhé!

Nói xong Quang Kha chưa kịp phản ứng gì thì ông Quang Lâm bỏ đi luôn. Anh cũng đi thẳng đến phòng của Thiên Di.

* * *

Hôm nay Thiên Di được ra viện, vừa lên xe cô quay sang bảo Quang Kha:

- Anh đưa em đến một nơi được không?

Quang Kha ngạc nhiên:

- Em không về nhà nghỉ mà định đi đâu?

Thiên Di cúi mặt xuống hòng che giấu những xao động trong lòng, cô nói nhỏ:

- Lâu rồi em chưa đến thăm bọn trẻ, chỉ là thấy nhớ chúng thôi.

Quang Kha biết ý định thực sự của Thiên Di nhưng anh không hỏi thêm gì nữa, đưa cô đến cổng làng trẻ SOS Quang Kha định mở cửa xe thì Thiên Di ngăn lại:

- Để mình em vào được rồi, chỉ một lát thôi.

* * *

Vừa thấy Thiên Di bọn trẻ đã chạy ào ra ríu rít, đứa cầm tay đứa ôm lấy chân cô mà nói cười. Dì Hiền nghe tên cô cũng đi ra vừa đi vừa hỏi han:

- Thiên Di, Dì mới đọc được tin trên báo. Dì lo lắng quá. Khổ thân cậu John, cậu ấy thế nào rồi?

Thiên Di nghe đến John nước mắt đã chực trào ra nên vội quay đi. Dì Hiền thấy vậy liền xua bọn trẻ:

- Chị Thiên Di đang bị ốm, các con vào trong chơi tiếp đi nhé!

Bọn trẻ ngây thơ không hiểu ý người lớn. Chúng nghe nhắc đến John thì nhao lên:

- Anh John đâu mà lâu không đến thăm bọn em hả chị Thiên Di? Hay anh ấy quên bọn em rồi.

- Anh John hẹn mỗi tuần sẽ đều đến dạy em vẽ sao lại không đến nữa.

- Anh John hứa nếu em ngoan sẽ mua bộ bút màu mới cho em.

- Anh John..

Bọn trẻ thi nhau nói, câu nào cũng nhắc đến tên John. Thiên Di không kiềm chế được, cô bật khóc nức nở khiến mấy đứa trẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dì Hiền thấy vậy liền quát lũ trẻ khiến chúng chạy rối rít.

Còn lại hai người dì Hiền ôm lấy Thiên Di vỗ về rồi bảo cô:

- Đợi chị một lát, chị có cái này muốn đưa em.

Dì Hiền đi một lát rồi quay lại đưa cho Thiên Di một chiếc khăn tay. Thiên Di kinh ngạc, cô gần như vồ lấy chiếc khăn rồi đứng bật dậy hỏi:

- Dì, sao dì lại có nó?

Dì Hiền ngồi xuống chiếc ghế giọng buồn buồn kể lại:

- Lần cuối cậu John đến đây có đưa dì chiếc khăn này, dặn là nếu có ngày nào đó cậu ấy không ở đây thì đưa cho cô làm kỉ niệm. Tôi có thắc mắc nhưng cậu ấy bảo giờ cậu ấy có thể mất việc và phải quay về Mỹ bất cứ lúc nào.

Nói xong dì Hiền vỗ vỗ vai Thiên Di tỏ ý động viên, biết cô đang xúc động và không muốn làm phiền nên dì đứng dậy đi vào phía trong.

Đúng vậy, Thiên Di đang cực kì xúc động. Đây là chiếc khăn hôm ở sân bay sau khi đi tiễn ông Quang Lâm John đã đưa cho cô. Lúc ấy cô luôn đẩy anh ra xa, nói những lời khiến anh tổn thương. Giờ vật còn đây mà người thì.. Thiên Di nắm chặt chiếc khăn có hơi ấm của John đưa lên mặt khóc nức nở, hương thơm thoang thoảng vấn vít khiến Thiên Di cảm nhận John đang ở đâu đây.

- Muộn rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.

Tiếng Quang Kha làm Thiên Di giật mình, cô quên mất anh đang đợi cũng không biết anh đã đến bên từ lúc nào. Thiên Di đứng lên, cô không nói gì và đi thẳng ra xe.

Quang Kha từ phía sau nhìn bóng dáng Thiên Di đang đi xa dần bỗng thấy hoang mang. Cô đã thay đổi thật rồi, nếu là trước kia dù xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối như thế. Quang Kha đã từng phát điên lên khi lúc nào cô cũng tỏ ra mạnh mẽ, kiêu hãnh. Những tưởng không ai có thể đánh gục trái tim băng giá đó, không chuyện gì có thể làm Thiên Di phải cúi đầu. Vậy mà..

Quang Kha lắc đầu chán nản, anh biết mình đã sai và không cho phép mình sai thêm nữa.

* * *

Tại nhà:

- Xoảng..

Tuệ Lâm sợ hãi co rúm người lại. Ông Đàm thấy vậy vội lên tiếng:

- Ông chủ, xin ông bớt giận. Bác sĩ đã dặn đi dặn lại rằng ông không được xúc động mạnh.

Ông Quang Lâm khoát tay, giọng ông run lên vì tức giận. Ông đáp lời ông Đàm nhưng lại chỉ tay vào mặt Tuệ Lâm:

- Ông bảo tôi có thể bình tĩnh trước đứa con gái thế này sao? Hết thằng anh giờ lại đến con em. Ông bảo tôi phải làm sao?

Tuệ Lâm bắt đầu khóc thút thít, cô chạy đến quỳ xuống chân ông Quang Lâm cầu xin:

- Ba, ba tha thứ cho con một lần này thôi. Là con nhất thời hồ đồ.

Ông Quang Lâm nhắm nghiền đôi mắt như để cơn đau lắng xuống, ông dịu giọng hơn nhưng câu chữ vẫn tỏ ra rất tức giận:

- Ai xúi giục mày phải không?

Tuệ Lâm vội gạt đi:

- Không ai xúi con hết. Là cô ta cướp ba lại định cướp cả John nên con ghét..

Ông Quang Lâm mở choàng mắt, cơn thịnh nộ lại bốc lên khiến Tuệ Lâm sợ hãi lùi về sau.

- Chỉ vì sự ích kỉ của mày mà tí nữa thì giết cả Thiên Di, giết luôn cháu mày à?

Tuệ Lâm nghe vậy thì bật dậy quên hết cả sợ hãi:

- Ba, chắc gì đấy là giọt máu của Trần Gia. Ba lúc nào cũng thiên vị, sao việc cô ta dám mang 1 tỷ của Trần Gia đi lo việc cá nhân thì ba không suy xét?

Ông Quang Lâm nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, tiện cái ly bên cạnh ông ném mạnh rồi quát:

- Mày im ngay, Thiên Di là đứa thế nào tao biết rõ nhất. Còn việc 1 tỷ, thằng kia khai hết rồi. Vậy nếu đổi lại có người bảo tao bị bắt cóc thì mày sẽ để tao chết trong tay chúng nó à?

Tuệ Lâm luống cuống, cô đuối lý không biết biện minh thế nào thì ông Quang Lâm ôn tồn:

- Tao sẽ giải quyết êm thấm vụ này cho mày với điều kiện.

Tuệ Lâm ngước mắt chờ đợi bản án của ba. Ông Quang Lâm tiếp tục:

- Thu xếp việc học và qua Mỹ càng sớm càng tốt.

Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm sau đó lại tỏ ra vui mừng nhận lời ngày. Ông Quang Lâm như hiểu được cô con gái nghĩ gì, ông chặn ngay:

- Đừng mơ tưởng gì đến thằng John nữa.

Tuệ Lâm ngạc nhiên:

- Tại sao ạ?

Ông Quang Lâm có vẻ đã nguôi giận, ông thở dài đáp:

- Cậu ấy không thuộc về con. Ta không muốn con đau khổ. Người nhà Trần Gia không được lụy tình.