Thiên Di - Trang Rose

Chương 8: Lưới tình bủa vây



Đêm đó Thiên Di mới chính thức là vợ Quang Kha. Cô không rõ mình vui hay buồn, yêu thương hay oán ghét nhưng lại biết chắc Quang Kha thỏa mãn. Có thể đó chỉ là sự đam mê nhất thời với cái mới lạ, nhưng với Thiên Di, lúc này cô không quan tâm đến điều ấy nữa.

- Anh có mệt không? Em đã bảo là chỉ ôm nhau ngủ thôi mà.

Thiên Di tỏ ra ngượng ngùng khi Quang Kha cứ nhìn chằm chặp vào khuôn ngực mình. Cô rúc rúc vào tấm lưng trần của anh:

Quang Kha thấy hạnh phúc lạ lùng, ở bên Lệ Anh anh luôn phải quay cuồng với đầy rẫy những đòi hỏi đỏng đảnh trong khi Thiên Di thì khác. Hơn nữa, anh thấy lòng lâng lâng với cảm giác được chiếm hữu, cô là người đàn bà của duy nhất mình anh. Tuy nhiên Quang Kha không phải kẻ có mới nới cũ, dù sao anh và Lệ Anh đã yêu nhau từ lâu, có với nhau những ngày tháng mặn nồng. Nghĩ đến Lệ Anh, Quang Kha thở dài, anh ôm nhẹ Thiên Di rồi nhắm mắt thiếp đi.

Đêm ấy điện thoại Quang Kha lại đổ chuông, Thiên Di thấy chồng ngủ say liền bấm từ chối. Một loạt tin nhắn đến dù không đọc được nhưng Thiên Di biết lại vẫn là Lệ Anh. "Tôi sẽ cho cô biết là tôi không dễ bắt nạt. Tôi chỉ nhịn khi yêu Quang Kha nhưng bây giờ.." Thiên Di nghĩ bụng rồi nhìn sang phía chồng mình đang ngủ say, bỗng nhiên cô thấy anh xa lạ quá.

* * *

Sáng hôm ấy Quang Kha dậy rất sớm, thân hình nóng bỏng của Thiên Di mềm mại ghì lấy cơ thể anh. Quang Kha thấy mình nóng ran lên, anh lật ngửa cô ra. Thiên Di mở choàng mắt, cô ôm lấy cổ anh ấp úng:

- Đêm qua em không ngủ được, tại anh đấy..

Quang Kha nhìn vẻ đáng yêu của Thiên Di, không kiềm chế được anh lại lao vào cô cuồng nhiệt..

- Quang Kha, anh đang làm trò gì thế này hả?

Lệ Anh cùng Tuệ Lâm mở tung cánh cửa phòng mà Thiên Di đã cố tình không cài. Nghe tiếng Lệ Anh Quang Kha giật mình, anh hoảng hốt mặc vội chiếc quần đùi, bối rối nói không ra lời:

- Sao em lại đến đây?

Thiên Di cũng vơ chiếc chăn choàng vào người cố để lộ những giọt máu hồng trên ga. Cô nép phía sau Quang Kha tỏ vẻ yếu đuối cần được che chở.

- Không đến thì tôi có được xem phim hay thế không? Đồ khốn nạn.

Lệ Anh gào lên, cô ta định tiến tới cấu xé Quang Kha nhưng bị Tuệ Lâm giữ lại. Cô ta cứ đứng đó trân trối nhìn hai người rồi nhìn xuống chiếc ga giường loang lổ, sau rồi ánh mắt căm thù chiếu thẳng về phía Thiên Di rồi chỉ tay vào mặt cô:

- Là mày, mày giở trò với anh ấy phải không? Quang Kha chỉ yêu tao, không bao giờ anh ấy thèm động đến mày nếu mày không sắp đặt.

Thiên Di không nói gì, cô níu lấy tay Quang Kha vẻ sợ sệt. "Chắc hẳn tâm trạng cô ta cũng giống mình hôm qua nhưng cô ta sẽ không xử sự như mình đâu", Thiên Di nghĩ vậy rồi bất thình lình cô lao từ trên giường xuống chạy đến cầm lấy tay Lệ Anh vừa khóc lóc vừa thanh minh:

- Lệ Anh, em hiểu nhầm rồi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Chỉ là hôm qua..

Lệ Anh hất mạnhThiên Di ra, không những thế cô ta còn giơ tay giáng một cái thật mạnh vào má cô.

- Đồ rác rưởi!

Cái tát được dồn nén từ sự căm ghét, vì thế nó mạnh đến mức từ khoé miệng Thiên Di máu bắt đầu rỉ ra.

Quang Kha hoảng hốt vô cùng, anh nhào tới đỡ Thiên Di. Bất bình với hành động hung hãn của Lệ Anh, anh quắc mắt nhìn cô ta:

- Lệ Anh lần này em quá đáng rồi, đây là lỗi của anh chứ không phải của cô ấy.

Lệ Anh sững sờ, cô ta vừa khóc lóc vừa chỉ tay vào mặt Thiên Di giọng có vẻ ngạc nhiên:

- Anh bênh con đàn bà đó hả?

Quang Kha đang bực bội, vừa đỡ Thiên Di đứng dậy vừa nói với Lệ Anh:

- Chính mắt anh chứng kiến đây. Anh nói cho em biết cô ấy là vợ chính thức của anh, anh và cô ấy có quan hệ cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng cô ấy không nghĩ đến điều ấy mà đã giải thích, em lại đánh cô ấy ra nông nỗi này. Em quá đáng thật. Là anh chiều em quá nên em làm càn phải không?

Nói xong Quang Kha nhìn sang Thiên Di lúc này đang khóc rưng rức đột nhiên thấy thương cô rất nhiều. Tuệ Lâm thấy tình thế không có lợi cho Lệ Anh liền kéo cô ta đi sau khi nguýt Thiên Di một cái thật dài.

- Còn đau không?

Quang Kha hỏi Thiên Di, cô không nói gì chỉ ôm mặt khóc. Anh không nói gì nữa, ngồi thụp xuống giường hai tay ôm đầu. Dù sao Lệ Anh bỏ đi cũng khiến Quang Kha hơi nao núng, anh không nghĩ mọi việc lại đi xa đến vậy. Thiên Di cảm nhận được điều ấy, cô ngừng khóc rồi đẩy nhẹ:

- Đi đi, anh mau chạy theo cô ấy đi. Vừa rồi anh phản ứng như vậy chắc hẳn cô ấy rất buồn. Em không sao đâu, em nói thật mà.

Quang Kha nhìn Thiên Di một hồi rồi.. anh ta đứng dậy vơ vội bộ quần áo rồi chạy theo Lệ Anh thật.

Còn lại một mình Thiên Di lặng lẽ đứng dậy, chốt chặt cửa rồi nhìn mình trong gương. Lau nhẹ vệt máu trên khoé môi cô khẽ mỉm cười: "Rồi anh sẽ về bên em thôi Quang Kha ạ"

Điện thoại báo có tin nhắn đến, là John "Thiên Di, em làm gì mà tôi gọi không nghe máy? Tôi lo lắng cho em. Nhận được tin này gọi lại cho tôi nhé! Tôi chờ em..". Thiên Di thở dài, cô đặt điện thoại xuống và đi tắm..

* * *

Thiên Di đang lúi húi bên mấy luống hoa thì nghe có tiếng bước chân, cô không cần quay lại cũng biết đó là John. Bước chân anh đều và chắc nịch, hơn nữa mùi nước hoa trên cơ thể anh rất đặc biệt.. Cô cất tiếng hỏi khi cảm nhận bước chân anh đã đến gần:

- Anh đến có việc gì vậy?

John ngạc nhiên khi Thiên Di nhận ra mình dù không cần quay lại, lát sau anh nở nụ cười rồi mới đáp lời cô:

- Em đã cảm nhận được tôi rồi đấy, chứng tỏ em đã quan tâm đến tôi rồi.

Thiên Di không điềm đạm được nữa, cô quay phắt lại:

- Lại nói linh tinh, đây là đâu hả?

John thấy Thiên Di rất thú vị, lúc thì đài các kiêu sa, lúc lại chỉ như cô gái mới lớn đỏng đảnh, lúc lạnh lùng như băng lúc lại mong manh dễ vỡ.

- Sao? Anh lại định cứ đứng đấy ngắm tôi à?

Thiên Di thấy John ngây người ra liền trêu anh không ngờ anh không phải vừa:

- Đúng vậy, tôi phải lòng em mất rồi Thiên Di ạ!

Thiên Di nghe vậy bỗng nhiên mặt đỏ bừng bừng, cô quay đi để John không thấy điều ấy:

- John, anh đến sao không vào nhà lại ở đây?

Tiếng Tuệ Lâm khiến Thiên Di hơi ái ngại, cô sợ Tuệ Lâm hiểu lầm nên định bỏ đi không ngờ bị Tuệ Lâm chặn lại:

- Thiên Di, chị diễn xuất giỏi lắm. Đúng là không tầm thường chút nào.

Thiên Di ngạc nhiên:

- Em nói gì chị không hiểu?

Tuệ Lâm khoanh tay đứng trước mặt Thiên Di rồi cười phá lên, lát sau mới lên tiếng:

- Chị tưởng tôi không biết à. Chị cố tình bày trò để ngủ với anh tôi cho chị Lệ Anh nhìn thấy. Tôi nhìn thấu con người chị.

John nãy giờ không biết nói gì nghe Tuệ Lâm nói vậy bỗng thấy tim nhói đau. Dù biết rằng họ là vợ chồng nhưng anh vẫn cho mình quyền được ghen. Bỗng Tuệ Lâm đến gần John, cô ta ôm lấy cánh tay anh dằn mặt Thiên Di:

- John là của tôi chị đừng hòng mơ tưởng. Tôi cảnh cáo chị tránh xa người đàn ông của tôi ra.

Lại là "người đàn ông của tôi", Thiên Di cười chua chát sau đó cô không nói gì mà cứ thế bước đi.

Thiên Di vừa đi John liền giằng tay Tuệ Lâm ra, anh nhỏ nhẹ mà như khẳng định:

- Tuệ Lâm, anh coi em như em gái, em nói gì lạ vậy. Không sợ hiểu lầm sao?

Tuệ Lâm vênh mặt lên:

- Ai hiểu lầm cơ? Em sao phải sợ hiểu lầm khi sự thật là như vậy. Bố em chả dặn anh phải chăm sóc cho em à?

John mệt mỏi, đã bao lần anh giải thích nhưng Tuệ Lâm cố tình không hiểu. Nhìn về hướng Thiên Di đã đi lòng anh trĩu nặng. Trong khi đó Tuệ Lâm nắm chặt bàn tay, giờ thì cô đã hiểu vì sao John luôn rạch ròi quan hệ với cô nhưng lại hay đến đây. Hóa ra lí do là ở cô ta..