Thiên Hạ Kỳ Nữ

Chương 24: Một đôi cánh nhạn gánh cả giang san



Nhìn đàn chim nhạn chao nghiêng như mang theo vận mệnh của người dân vụt bay qua mái đình. Ánh mắt nàng trong phút chốc bỗng lâm vào một cõi miên man, ưu lự. Người xưa đều nói nhạn chính là sứ giả của mùa xuân, là biểu tượng của những điều may mắn và hi vọng. Trong tim Lưu Tịnh Thi vì thế cũng chợt khơi dậy một thoáng mộng cảnh. Nhưng hiện thực khốn nỗi, cảnh vật tiêu điều đã nhanh chóng đẩy ngã nàng vào một vùng tối đen, nguội tàn. Nàng nghiêng tai lắng nghe tiếng nhạn trên cao lảnh lót, mà sao lòng vẫn nặng nỗi cơ trần chúng sinh! Tâm thần nàng bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng triền nhiễu(1). Trông cảnh trời cao nước cạn, một tiếng than khóc ngoài cửa phủ cũng đủ dựng nên cơn thủy triều trong mắt nàng.

- Cao xanh có thấu chăng sự thế?

Quốc thổ này bốn bề khốn nguy!

Giờ phút này Lưu Tịnh Thi cũng không nén nổi buồn thương mà cất lên lời kêu thán. Nhưng trời cao vời vợi, sao có thể nghe thấu nỗi lòng của kẻ phàm nhân.

Lưu Tịnh Thi chỉ đành lặng người nhìn chúng tự do tự tại sải cánh, để rồi bất giác nỗi khắc khoải nơi chân mày của nàng như được đập tan giữa chốn không trung này. Nhạn bay mỗi lúc một xa, hô hấp của nàng cũng theo đó mà gấp gáp. Dường như có điều gì đó đang nhói lên trong tim nàng, dường như có điều gì đó mà nàng đã bỏ quên... Bể sầu trong mắt hạnh từ lâu vẫn dập dờn không dứt, nhưng vào khoảnh khắc này, cơn nước sóng sánh bỗng chợt dâng trào chẳng ngừng tuôn. Khi ấy Lưu Tịnh Thi cuối cùng cũng đã bật khóc, nhưng khóe mắt nàng lại hiện rõ niềm vui mừng xiết khôn. Cao xanh thực sự đã nghe được lời khẩn cầu của nàng, Người rốt cuộc đã thấy được nỗi khốn cùng của thế nhân!

- Mau! Mau đi chuẩn bị ngựa!

...

Tiểu Cúc lúc bấy giờ đang cho người đẩy vào trong phủ năm xe lương thực. Sau khi sắp xếp mọi thứ vào kho, nàng mới vội vàng chạy đến lương đình để báo cáo sự việc. Nhưng khi vừa đến nơi thì người đã đi đâu mất. Hỏi ra mới biết khoảng ba khắc trước, Quận chúa đã tự mình cưỡi ngựa rời khỏi Lưu phủ. Nghe đến đây Tiểu Cúc liền bất ngờ, nhưng hơn hết vẫn là lo lắng không yên. Ai lại không biết rằng bên ngoài bây giờ ngư long hỗn tạp(2). Đừng nói đến việc dân chúng không màng xô xát lẫn nhau để tranh giành lương thực. Thêm vào đó còn có sự xuất hiện của thổ phỉ sẵn sàng ra tay để cướp bóc, tàn nhẫn giết người. Đáng sợ nhất phải kể đến đám thổ phỉ ở khu rừng Tây Độc. Quận chúa lại ra ngoài vào lúc này, nếu chẳng may gặp phải bọn chúng thì có khác nào tự đẩy bản thân mình vào chỗ chết?

- Không ổn! Giờ này đâu đâu cũng có thổ phỉ hoành hành, Quận chúa lại không biết võ công. Bên người tuy có ám vệ theo bảo hộ, nhưng bấy nhiêu liệu có địch nổi trăm tên giặc cướp?

Càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng Tiểu Cúc cũng xoay người chạy thẳng về hướng Thiết Nam thành.

...

Vừa thoát ly Thường Xuân châu, Lưu Tịnh Thi liền cho khoái mã tức thì tăng tốc. Cơn gió hanh hanh thổi vào má nàng nùng độ vui sướng. Tiết trời khô nóng khơi dậy nhiệt tâm(3) ở trong nàng. Gương mặt nàng trong lúc ấy trở nên vô cùng rạng rỡ, miệng cười bật sáng tựa chân mây. Bởi lẽ vào giây phút này, Lưu Tịnh Thi mới cảm nhận được khắp đất trời đều đang tràn đầy sinh khí. Nàng có thể nghe được hơi thở của những mầm non đang ẩn sâu phía dưới lớp đất, nhìn thấy sanh cơ của hàng vạn dân chúng trên vòm trời biếc xanh. Mãi cho đến tận thời khắc này, nàng mới thấy bản thân mình đã không phụ sự tin tưởng của bá tánh dành cho nàng, không làm nhục danh phong Thái Mẫn Quận chúa mà Hoàng thượng tín ban.

Lần đầu tiên trong mắt Lưu Tịnh Thi hiện lên một niềm sướng vui khôn tả, lại thấp thoáng có chút điên cuồng, bất chấp. Tựa hồ ngay từ ban đầu trong lòng nàng đã quyết, dù có đi qua bao nhiêu gốc rễ đắng ngắt thì cũng phải hái được những quả ngọt lành. Lúc ấy nàng vẫn không ngừng cưỡi ngựa đuổi theo đàn chim nhạn, tròng mắt kiên nghị một cách lạ thường. Dẫu cho... thứ hiện lên trước mặt nàng lúc đó, chính là khu rừng rậm rạp dưới chân dãy núi Hoàng Lĩnh - nơi có tên gọi Tây Độc.

Cánh rừng phía trước hiện lên vô cùng rộng lớn, phóng hết tầm mắt cũng chỉ thấy núi non trùng điệp. Nơi đây cảnh quang hùng vĩ, có thể sánh với cả trăm tòa thành uy nghi gộp lại. Đối diện với thiên nhiên mênh mông vô tận như thế này, bất chợt nàng cảm thấy bản thân mình dường như có chút hít thở không thông. Dù cho bầu không khí xung quanh vô cùng trong lành nhưng thần hồn nàng vẫn cơ hồ cảm nhận được chút chuếnh choáng, chút áp bức vô hình. Song bấy nhiêu cũng không thể ngăn được gót chân của Lưu Tịnh Thi. Nàng nhanh chóng để lại con ngựa ở bên ngoài rồi lập tức hướng vào trong cất bước. Mặc cho đôi hài vải thêu hoa giẫm phải bùn đất dơ bẩn, cũng chẳng để tâm đến tố y đã lấm lem không còn vẹn nguyên, nàng vẫn cứ điên cuồng mà chạy. Mấy tên ám vệ theo sau thật chẳng biết vì sao Quận chúa cứ mãi đuổi theo đàn chim nhạn ấy. Nhưng chốc lát sau đó họ đã hiểu được rằng, thì ra thứ mà nàng đang muốn bắt lấy, chính là sự tồn vong của bá tánh phương Nam. Chuyện này cho đến mãi về sau, khi người ta nhắc đến nạn hạn hán năm xưa, ai ai cũng phải gật gù cảm thán.

"Năm ấy An Hòa hạn

Dân chúng khắp nguy nan

Có một đôi cánh nhạn

Gánh vác cả giang san..."

Bấy giờ Lưu Tịnh Thi càng tiến càng sâu, hô hấp của mấy tên ám vệ càng lúc càng trở nên căng thẳng. Đây đã là nơi giao nhau giữa ngoại vực và trung vực. Chỉ cần đi qua khỏi bìa rừng này, sang đến khu vực gần giữa cánh rừng Tây Độc thì tám chín phần mười, Quận chúa sẽ chạm mặt với đám thổ phỉ. Ai nấy đều tự động nâng cao cảnh giác, ánh mắt sắc bén quan sát mọi động tĩnh nhỏ nhất xung quanh. Nhưng bỗng vào lúc này, Lưu Tịnh Thi đột nhiên chợt dừng lại. Con ngươi nở rộng, mày ngài nhấc cao, dường như biểu cảm trên khuôn mặt nàng đang dần dần biến chuyển khác lạ. Không phải vì nàng sợ hãi không dám bước tiếp, mà là vì nàng không muốn kinh động đến đàn chim đang đậu cách đó vài chục bước chân. Hóa ra, nàng không muốn dọa đến chúng khi chúng đang thảnh thơi... uống nước.

- Tìm thấy rồi! Cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi!

Nhạn dành phần lớn thời gian để bay lượn trên bầu trời, có thể ăn, ngủ và giao phối lúc đang bay. Chúng chỉ đáp xuống khi đến mùa sinh sản và thường chọn sống tại các vùng đất gần mặt nước. Nhưng ít ai biết rằng, nhạn nói riêng và các loài chim khác nói chung, đa số chúng đều có khả năng tìm kiếm được nguồn nước. Vậy nên Lưu Tịnh Thi mới vội vã đuổi theo chúng, mục đích chính là vì lý do này!

Ngây người được một lúc, đàn chim nhạn cuối cùng cũng vỗ cánh bay đi. Thấy vậy Lưu Tịnh Thi mới mừng rỡ chạy lại. Hồ nước trước mặt tuy không quá to, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để cứu giúp người dân trong một quãng thời gian ngắn. Hơn nữa dưới chân dãy núi Hoàng Lĩnh rộng lớn đến như thế, nàng tin chắc rằng nơi đây cũng không chỉ có duy nhất một cái hồ này.

- Các ngươi mau chóng quay về báo lại với các vị quan gia, nhớ lưu ý đến hướng di chuyển của những loài chim. Nơi đâu có dấu vết chúng từng tập trung thì hãy mở rộng tìm kiếm thêm các khu vực xung quanh. Những nơi ấy đa phần sẽ có nguồn nước tự nhiên. Nếu may mắn hơn, biết đâu chúng ta còn có thể tìm thấy được mạch nước ngầm. Được rồi mau đi đi!

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Vài tên ám vệ sau khi nghe thấy lời phân phó liền đáp lại một tiếng rồi lập tức xoay người biến đi mất dạng. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, bỗng từ đâu chợt vang lên một giọng nói kệch cỡm, ngữ điệu cợt nhả khó nghe vô cùng:

- Tiểu mỹ nhân thật là thông minh hiếm gặp. Nếu đã đến đây rồi, chi bằng hãy ở lại vui vẻ với bọn ta một đêm! Ta nhất định sẽ khiến cho nàng sung sướng đến chết đi sống lại, cho nàng biết như thế nào là khoái hoạt chẳng muốn dừng!

- Ha ha ha ha!

...

Chú thích:

(1) Triền nhiễu: Quấy rầy, quấy nhiễu, vướng như bị quấn quanh.

(2) Ngư long hỗn tạp: Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.

(3) Nhiệt tâm: Lòng hăng hái, nóng lòng muốn làm.