Thiên Hạ Nợ Ta

Chương 10



29.

Trận tuyết đầu tiên ở kinh thành rơi đúng vào dịp giao thừa.

Đây là năm mới đầu mới đầu tiên sau khi hàng phục được Bắc Di, cả đất nước đều vui mừng khôn xiết.

Trong cung lại càng náo nhiệt, lão hoàng đế vui mừng, liền sai Thục phi nương nương tổ chức một bữa tiệc lớn trong cung, hoàng thân quốc thích và họ hàng, dù có địa vị cao hay không đều được phép tham dự yến tiệc.

Lúc khai tiệc, hoàng đế đặc biệt dời chỗ ngồi của ta tới cạnh Thẩm Kỳ, ngồi ngay cạnh hắn.

Điều này không giống với trước đây.

" Nghe Thái phó nói, Thanh Yến thông minh hơn người. "

Sau khi uống ba ly rượu, lão hoàng đế nói chuyện với ta rất vui vẻ.

Ta cung kính hồi đáp:

“ Thanh Yến tư chất còn kém cỏi, đều là nhờ bệ hạ đã phái vị thầy giỏi thu nhận con, mới khiến con giác ngộ ra. "

Hoàng đế cười sảng khoái:

“Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh.”

Kể ra thì, ta từng oán hận lão hoàng đế.

Ta hận ông ấy vì ông ấy nói coi ta như con gái ruột, nhưng lại không quan tâm đến ta, chỉ đem ta vứt cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, thật là giả nhân giả nghĩa.

Nhưng bây giờ nhìn lại ông ấy với một tâm thái trưởng thành, thật sự có chút khác lạ.

Ngoại trừ thái tử Thẩm Kỳ, ông ấy gần như không quan tâm nhiều đến các hoàng tử và công chúa khác. Hoặc là nói, không có thời gian để quan tâm.

Nhiều năm chiến loạn đã làm rung chuyển đất nước. "Quốc thái dân an, trời yên biển lặng", tám chữ này, không thể chỉ nói trên miệng là có thể thành sự thật.

Lão hoàng đế đang ở thời kỳ sung sức nhất, nhưng tóc đã bạc, mắt xanh đen, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Nếu tính theo thời gian ở kiếp trước, ông ấy sống không quá mười năm nữa.

Nghĩ đến đây, ta liền không nhịn được, chủ động nâng ly kính ông:

“Bệ hạ vì quốc sự lao tâm khổ tứ, chú ý giữ gìn long thể.”

Có lẽ vẻ mặt của ta quá chân thành, lão hoàng đế kỳ thực rất cảm động.

"Thanh Yến thật là một cô bé ngoan", lão hoàng đế thở dài,

“Nhưng sau này đừng gọi ta là bệ hạ nữa, cứ gọi là…”

Ông ấy trầm ngâm một lúc:

“Cứ gọi ta là phụ thân đi"

Ta bình tĩnh nghe lời nói:

“ Phụ thân, người nhất định phải giữ gìn thân thể nhé”.

Thực ra ta luôn muốn gọi ông ấy là cha Thẩm.

Ông ấy lớn tiếng đáp lại ta, ta dường như nhìn thấy ngấn lệ trong mắt ông ấy.

30.

“Bệ hạ, sau tết năm nay, Thanh Yến công chúa đã tám tuổi. Là nữ nhi đã lớn, chỉ đi theo ma ma giáo dưỡng sợ là không thỏa đáng.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, ta hướng mắt chăm chú nhìn, thì ra là Hiền phi nương nương.

Nghe Hiền phi nói như vậy, Thục phi nương nương cũng đột nhiên phụ họa:

“Đúng vậy, là một cô nương lớn rồi, không thích hợp để mama nuôi dưỡng mãi nữa.”

Cha Thẩm trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, nói:

“ Là trẫm sơ suất rồi ". Sau đó lại hỏi ta:

“Thanh Yến thích bầu bạn cùng vị nương nương nào?”

Cảm ơn, ai ta cũng không thích.

Nhiều năm trước, ta có nghe nói, tiền triều vì chuyện lập tân hoàng hậu mà náo loạn một thời gian dài.

Có hai vị nương nương có tiếng nói lớn. Một người là Thục phi nương nương được sủng ái, người còn lại là Hiền phi nương nương, người bầu bạn cùng hoàng đế từ thuở đi học.

Hai vị nương nương đều xuất thân từ gia đình quý tộc, phụ thân và ca ca đều có quyền lực trong triều đình, ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.

Có lẽ trên triều đường tranh giành không thành, nên liền đem chủ ý nhắm đến ta.

Ta dù là không phải con ruột của cha Thẩm, nhưng gia thế của ta đã định sẵn rằng ông ấy không thể tùy ý chọn một người đến nuôi dưỡng ta.

Mẹ nuôi của ta, nhất định phải tôn quý và đứng đắn. Như vậy, mới đủ thể hiện hoàng đế đang chăm sóc chu đáo cho một đứa trẻ mồ côi của trung thần, đủ thể hiện ông ấy đang nghiêm túc thực hiện lời hứa của mình.

Vì vậy, nói một câu không khách khí, dù ta có được nuôi dạy dưới danh tiếng bất cứ ai, người ấy sẽ là tân hoàng hậu tương lai.

Họ nào có thực sự muốn nuôi dưỡng ta, họ chỉ coi ta như một quân cờ để tranh sủng giành quyền mà thôi.

Kế hoạch mà ta tự vạch ra cho mình thậm chí còn chưa đi được bước nào, nhất định không được để bản thân rơi vào vòng xoáy cung đấu này.

Ta đang nghĩ lý do để từ chối việc này một cách tự nhiên nhất. Đột nhiên, Thẩm Kỳ đang ngồi cạnh ta đứng dậy, nói với cha Thẩm:

“Sau tết này, cũng đến lúc nhi thần đến tuổi phải tự lập. Con và Thanh Yến muội muội vẫn luôn hợp nhau. Người hãy để Thanh Yến nuôi dưỡng trong cung của con đi.”

?

Ta vào hắn, hợp nhau sao?

Ta không tin.

Vậy nên, hắn muốn làm gì?

Trước khi ta kịp định thần lại, cha Thẩm vậy mà đã gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, sau khi bữa ăn kết thúc, ta chuyển đồ tới Minh Hoa Cung của Thẩm Kỳ.

31.

“Không cần cảm ơn ta vì đã giúp muội giải quyết tình huống khó xử đâu.”

Thẩm Kỳ nhếch khóe môi mỉm cười với ta.

……

Ta cũng thật muốn cảm ơn huynh!

Ta muốn trêu chọc hắn, nhưng ta không thể.

Bây giờ hắn là người quản lý việc ăn, mặc, ở, đi lại của ta, chọc giận hắn, nếu hắn ra lệnh không cho ta cơm để ăn nữa thì thảm hại rồi.

Ta hỏi hắn dự định dạy dỗ ta như thế nào, hắn sờ cằm, thờ ơ nói:

“Ta không quản muội, muội muốn làm cái gì thì cứ làm cái đấy. Có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm ta là được."

Ôi, sợ rằng tất cả mọi đứa trẻ đều mong chờ nghe được câu nói như vậy.

Nhưng mà, hắn cũng thật sự không sợ nuôi dưỡng ta thành một phế nhân.

Dường như nghe được tiếng lòng của ta, Thẩm Kỳ nói đùa:

“Với trí tuệ của muội, tự mình sắp xếp việc nuôi dạy mình chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Ta giật mình.

Ta luôn cảm thấy lời nói này của hắn có hàm ý thâm sâu, không giống như những người khác chỉ đơn giản khen ta thông minh.

Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, quay qua phê duyệt tấu chương của mình.

Hoàng đế đã dần dần để hắn xử lý một số việc chính trị, Thẩm Kỳ của hiện tại cũng rất bận rộn.

Có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều?

Ta lắc lắc đầu, quyết định không lo lắng về chuyện đó nữa.

Dù sao thì hắn cũng không có ác ý với ta.