Thiên Hạ Nợ Ta

Chương 9



26.

Tim ta chợt lỡ nhịp, Thẩm Kỳ đã cất bước đi vào trong, ta vội vàng đi theo hắn.

Người trông coi ngôi miếu là một ông lão, thấy bọn ta là khách mới tới, ông ấy niềm nở chào đón và giới thiệu về nguồn gốc của ngôi miếu này cho bọn ta:

"Mấy vị đóng góp xây miếu đều là người Bắc Xuyên. Mấy năm trước vì Bắc Xuyên có chiến loạn mới bất đắc dĩ rời bỏ quê hương, mang theo gia đình của họ đến kinh thành để tìm kiếm sự sống. Vợ chồng Quý tướng quân sau này dành lại được Bắc Xuyên, lại triệt để đuổi được Bắc Di yêu nhân, mới khiến người dân Bắc Xuyên lưu lạc khắp chốn có quê hương trở về. Chỉ hận rằng, đôi vợ chồng Quý tướng quân lại bị tên gian tế nội bộ tiểu nhân kia hãm hại!”

Ông lão nói tới đây, lòng đau khôn nguôi, nước mắt lưng tròng.

“Ngày nay hoàng đế ân chuẩn cho phép hài cốt của họ được hạ táng trong lăng mộ của hoàng gia, có người tận tâm thờ phụng họ hàng ngày. Những bách tính tầm thường không nơi để đi như chúng ta cũng muốn tưởng nhớ tới Quý tướng quân, chỉ có thể xây một ngôi miếu nhỏ để bày tỏ lòng thành kính và tiếc thương. "

Vừa nói, ông ấy vừa dẫn bọn ta vào từ đường chính, ở trong có hai pho tượng, một nam một nữ, đều mặc giáp cầm giáo dài, đặt cạnh nhau.

"Bức tượng này là do một lão già là ta điêu khắc. Không phải lão khoe khoang, hình dáng của bức tượng này giống hệt như đôi vợ chồng tướng quân. Ai từng nhìn thấy hai người đều khen ngợi bức tượng có vẻ ngoài sống động như thật. Đôi vợ chồng tướng quân Quý gia sinh thời bảo vệ quốc gia của chúng ta, giờ đây chắc hẳn đã nằm trong hàng tiên ban, tiếp tục bảo vệ Đại Dận quốc thái dân an. Mấy vị nếu đã đến rồi, vậy thì hãy thắp vài nén hương đi. "

Nói xong, ông lão đưa mấy nén hương đã đốt. Khi nhìn thấy mặt ta, ông ấy tò mò nói:

“ Tiểu cô nương, cô trông thật giống họ ”.

Ông lão nhìn ta chăm chú một lúc lâu rồi lẩm bẩm:

“Đôi mắt cực giống với tướng quân, mũi, miệng và các đường nét trên khuôn mặt lại giống với phu nhân”.

Ông ấy đột nhiên hành lễ với ta:

"Cô nương, mời."

Ta và Thẩm Kỳ cùng nhau thắp hương và bái lạy.

Ta nhìn hai bức tượng vàng bên trên, quả thực vô cùng tinh xảo và sống động như thật, như thể họ sẽ cử động trong chốc lát, sẽ nói chuyện, sẽ chủ động ôm lấy ta.

Ta mơ hồ nhìn thấy hình bóng mình trên đó.

Quả thực như người canh giữ miếu đã nói, đôi mắt của ta giống tướng quân, đường nét trên khuôn mặt lại giống phu nhân tướng quân. Truyện Linh Dị

Đầu tim chưa kịp cảm nhận được cảm xúc, nước mắt đã lăn xuống.

Thẩm Kỳ nhẹ nhàng hỏi ta:

" Có muốn nói gì với họ không? Ta đợi muội ở bên ngoài.”

Ta lắc đầu.

Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói ra như thế nào.

Thẩm Kỳ thở dài, bế ta lên, lau nước mắt cho ta, vỗ lưng ta như đang dỗ dành một đứa trẻ, an ủi ta rằng:

“ Không có cũng không sao. Chúng ta về trước nhé.”

Thẩm Kỳ lớn hơn ta bảy tuổi, đã là một thiếu niên tuấn tú.

Ôm ta trong tay giống như ôm một củ cà rốt lớn trong tay.

Hắn ôm ta lên ngựa, rồi đi tới trước mặt người giữ miếu đang tiễn ta, nói:

“ Phiền ông làm thêm hai bức tượng nhỏ của tướng quân và phu nhân. Một lát nữa sẽ có người tới lấy "

Người giữ miếu chắp tay nói:

" Chắc chắn rồi ".

27.

Vài ngày sau, ta nhận được một cặp búp bê đất sét tinh xảo.

Một con có đôi mắt giống ta, con còn lại trừ đôi mắt, còn lại cũng đều rất giống ta.

Ma ma nhìn thấy cặp búp bê này, bà ấy đã khóc nức nở.

Mỗi lần chạm vào cặp búp bê này, trong lòng ta luôn cảm thấy bình yên đến lạ.

Gần đây ta đã đọc nhiều sách liên quan đến cuộc chiến giữa Đại Dận và Bắc Di

Trong sách nói: Người Bắc Di có mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục, trông giống yêu tinh. Vốn dĩ hai nước chung sống hoà bình, nhưng Bắc Di lại thèm muốn vùng đất màu mỡ của Đại Dận. Sau vài năm bí mật vẽ ra một kế hoạch, họ bất ngờ phát động cuộc chiến chống lại Đại Dận. Mặc dù Bắc Di ở vùng đất cằn cỗi, văn hóa thô thiển, nhưng võ lực của họ vượt xa người thường, cực kỳ kiêu ngạo. Mỗi lần quân lính của Đại Dận đối mặt với họ, tinh thần chiến đấu luôn suy giảm trước khi kịp chiến đấu. Tinh binh và tướng lĩnh tổn thất vô số, thế nên sau này không ai dám nhận lệnh chống lại Bắc Di. Chỉ Quý gia đám đứng lên, lập tức ra quân lệnh: Cho dù chảy cạn m.áu người cuối cùng của Quý gia, cũng phải ngăn cản được cuộc tấn công của Bắc Di. Không những phải ngăn chặn mà còn phải lấy lại quê hương, tiêu diệt Bắc Di, đổi lại ngàn vạn năm thái bình cho bách tính Đại Dận.

Không ai biết tại sao niềm tin của họ lại mạnh mẽ đến như vậy, chỉ biết Quý gia dẫn binh luôn là xung phong đi đầu, nếu một Quý tướng quân này ngã xuống, sẽ có một Quý tướng quân khác lập tức tạm thời lên nắm quyền. Sau nhiều thập kỷ chiến đấu với những cuộc chiến lớn nhỏ, Quý gia không bao giờ lùi bước. Cuối cùng, đúng như quân lệnh đã từng phát ra, m.áu của Quý gia gần như đã chảy cạn, vì bách tính của Đại Dận mà tranh giành lại được vạn kiếp thái bình.

Một cảm giác chua xót không thể giải thích được làm đau mắt ta.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia xấu hổ khó tả.

Kiếp trước, ta chưa bao giờ trân trọng thân phận là người Quý gia của mình, thậm chí còn hận bản thân mình không phải là con gái ruột của hoàng đế nên mới bị ức hiếp lâu như vậy.

Kiếp này, ta tự cho mình thông minh, nhưng lại chỉ muốn trốn dưới danh tiếng tổ tiên Quý gia, tìm một lang quân như ý, bình yên sống qua đời này.

Ta chạm vào trái tim đang đập của mình, dòng m.áu nóng chảy trong đó.

M.áu Quý gia vẫn chưa hề chảy cạn, ta không nên phụ lòng dòng máu này.

28.

Thái phó nói ta thay đổi rồi, trở nên thông minh hơn, thấu hiểu được nhiều điều, vừa dạy liền biết. Độ tiến bộ nhanh đến mức sắp đuổi kịp Thẩm Kỳ và Tô Hoài Cẩm.

Thái Bảo nói ta thay đổi rồi, trở nên kiên nhẫn hơn nhiều. Học các chiêu thức có khổ, có khó đến mấy cũng không kêu mệt.

Tô Hoài Cẩm cũng nói ta thay đổi rồi, trở nên điềm tĩnh hơn, biết tập trung vào công việc của mình, không còn ngày ngày chạy quanh huynh ấy làm nũng nữa.

"Bởi vì cũng sắp hết năm rồi. Năm nay qua đi, ta sẽ lớn thêm một tuổi, nhất định phải tiến bộ nhiều hơn nữa." Ta chậm rãi giải thích:

" Hơn nữa ma ma nói, qua năm nay Thanh Yến là đại cô nương rồi, suốt ngày cứ chạy quanh Hoài Cẩm ca ca cũng không phải chuyện tốt. "

Tô Hoài Cẩm không nói gì, chỉ đưa tay ra xoa đầu ta.

Thẩm Kỳ lại đột nhiên bật cười.

Ta trừng mắt giận dữ.

Cười gì mà cười? Có gì buồn cười đâu.

Lần trước từ miếu tướng quân trở về, quan hệ giữa ta và Thẩm Kỳ cũng thân thiết hơn nhiều.

Hắn thu lại những đề phòng và đánh giá vô hình kia.

Ta cũng…vô thức hạ thấp cảnh giác trước hắn.

Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Kỳ ở kiếp này lại khác với kiếp trước như vậy.

Nhưng xét cho cùng đó là chuyện tốt. Ta cũng không muốn suy xét quá nhiều về chuyện đó nữa