Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 47: Những thứ này có thể giúp trẫm kéo dài tuổi thọ à?



Bạn nhỏ ra tay cực kỳ hào phóng làm tên lừa đảo mặt mày cực kỳ hớn hở, nhanh tay nhanh chân lấy ra một cái túi dùng để đựng gà rán bỏ toàn bộ thuốc vào.

Bạn nhỏ Lục Trăn nghiêm túc nhìn động tác của tên lừa đảo, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Những thứ này có thể giúp trẫm kéo dài tuổi thọ à?"

Kéo dài tuổi thọ cho người bạn nhỏ ba tuổi? Tên lừa đảo hơi sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn người lớn đứng kế bên bạn nhỏ đang cầm cái túi căng phồng, vừa nhìn là biết có rất nhiều tiền rồi. Thế nên gã cũng chẳng đoái hoài gì đến việc tại sao bạn nhỏ cứ trẫm trẫm mải, mạnh mẽ gật đầu: "Có thể có thể có thể!"

"Trẫm muốn gấp đôi." Bạn nhỏ Lục Trăn không hề do dự.

Tên lừa đảo vui vẻ đến độ cười muốn rụng hết răng. Gã lại lấy ra một cái gối trị liệu từ tính, nước miếng bay tứ tung lừa dối bạn nhỏ Lục Trăn.

"Cái này có thể làm cho trẫm trường sinh bất lão à?" Lục Trăn nghe hơi mệt, dứt khoát hỏi trực tiếp.

Tên lừa đảo hơi sửng sốt, đứa nhóc nhỏ như vậy đã muốn trường sinh bất lão rồi à? Tuy rằng đầu không quay được nữa nhưng tên lừa đảo vẫn vô thức gật đầu: "Dĩ nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần ngài kiên trì sử dụng, rồi phối hợp với thiết bị điều hòa phóng điện của chúng tôi, đảm bảo ngài sẽ sống tới khi chết." Tên lừa đảo lại lấy ra một cái chăn, ba hoa chích chòe giới thiệu.

Bạn nhỏ Lục Trăn muốn về nhà để dùng bữa tối giơ tay lên, tỏ ý rằng tên lừa đảo nên nói trực tiếp một chút: "Cái này có thể giúp trẫm mọc cánh thành tiên à?"

Haha, tên lừa đảo bị bạn nhỏ chọc cười, nhưng vẫn gật đầu: "Thành tiên thì có hơi khó, nhưng mà cũng không phải không thể. Chỉ cần ngài mua thêm một máy đo đường huyết, một máy đo huyết áp, một cái..."

"Cái ngươi nói, trẫm đều muốn." Bạn nhỏ Lục Trăn cắt lời tên lừa đảo.

"Được rồi!" Tên lừa đảo lấy ra một cái máy tính to đặt lên bàn, vừa hưng phấn nhét toàn bộ sản phẩm vào trong túi lớn, vừa tính tiền, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thấy ngày mua nhiều như vậy thì tôi sẽ thay ông chủ làm chủ, bán cho ngài rẻ hơn..."

Bạn nhỏ Lục Trăn đang dùng biểu cảm uy nghiêm nhất thì len lén dừng một tí, nhưng khi nghe được lời của tên lường gạt thì cậu tỉnh táo hẳn lên, nghiêm nghị trừng mắt với gã: "Trẫm không cần rẻ!"

Tên lừa đảo bị ánh mắt của Lục Trăn đè ép một tí, sau đó hơi lúng túng gật đầu: "Được được được, không giảm giá cho ngài. Vậy tôi cho ngài vài tặng phẩm..."

Lục Trăn lập tức tức giận, bàn tay nhỏ bé nâng cao lên rồi vỗ xuống mặt bàn một cái, căm tức nhìn tên lừa đảo: "Tặng phẩm cái gì?"

Tên lừa đảo chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi. Ngay cả tặng phẩm ngài cũng không biết, vậy mà còn tức giận với tôi à?

Người đàn ông đứng kế bên Lục Trăn cúi người xuống thấp giọng nói bên tai cậu: "Chính là món bù thêm ạ.”

Lục Trăn hiểu được rất nhanh, sau đó lại nhọc nhằn nâng tay nhỏ bé lên, vỗ lên bàn cao hơn cậu một cái: "Trẫm không muốn tặng phẩm."

Tên lừa đảo bị từ chối những hai lần không vui vẻ gì nữa. Gã giả vờ vùi đầu vào sản phẩm, trong lòng lại nghĩ có phải đầu óc của đứa nhóc này có vấn đề gì không.

Lục Trăn vì nhìn tên bán thuốc giả len lén cho cậu giảm giá và tặng phẩm thì cũng không có cách nào nghỉ ngơi một chút, cậu đang theo dõi gã thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người kêu: "Ngô Hoàng! Ngô Hoàng!"

Gương mặt nhỏ của Lục Trăn nghiêm lại, trong lòng cậu cũng rất vui thích. Xem như cậu ngủ dưới lòng đất mấy ngàn năm thì cậu ở trong trung tâm tiếng hô của thứ dân vẫn rất cao, ngay cả đi mua đan dược cũng có thứ dân sùng bái kêu gào cậu.

Ban đầu cậu không trả lời, coi như một bậc cửu ngũ chí tôn dĩ nhiên không phải ai cậu cũng để ý đến.

Thế nhưng mà người kia vẫn luôn gọi.

Bạn nhỏ Lục Trăn hơi nhíu lại mày rồng, bất đắc dĩ mở miệng: "Trẫm ở đây."

Âm thanh bên cạnh rốt cuộc cũng dừng lại, bất quá rất nhanh lại vang lên: "Ngô Hoàng, con tới đây!"

Mày rồng của Lục Trăn nhíu càng chặt hơn. Cứ tưởng là một thứ dân tốt, ai ngờ đâu lại làm càn như thế, còn kêu cậu đi qua?"

"Trẫm không qua, ngươi tới đây." Cậu phải trừng trị thứ dân không có lễ phép này.

Âm thanh kia nghe cậu không đi đến thì vẫn tiếp tục: "Ngô Hoàng, lại đây, lại đây ôm em gái con."

Vốn là gương mặt rồng của Lục Trăn giận dữ lắm nhưng rồi giờ lại sửng sốt, từ từ trợn to mắt rồng.

Bà ngoại của Vạn Tuế vỗ đầu Ngô Hoàng một cái, cẩn thận thả Vạn Tuế vào ngực anh: "Bà đi vệ sinh. Con dẫn em gái qua cho các bác sĩ nhìn chút đi." Nói xong thì bà ngoại Vạn Tuế chạy đến nhà vệ sinh công cộng trong công viên.

(*) Ngô Hoàng còn có nghĩa là Hoàng thượng.

Mặt Ngô Hoàng chán đời, lạnh lùng liếc tên bác sĩ lừa đảo ngồi đối diện. Anh còn chưa mở miệng thì cảm giác chân bị người ta đâm đâm, cúi đầu xuống thì nhìn thấy một túi sữa nhỏ có biểu cảm và cử chỉ rất quen thuộc. Cậu ưỡn bụng nhỏ đứng bên chân anh, trong tay cầm ngọc như ý thoạt nhìn rất đắt tiền. Cậu đang dùng ngọc như ý đó đâm anh.

Thấy anh cúi đầu nhìn mình, túi sữa nhỏ phấn điêu ngọc mài liền giao ngọc như ý cho người đàn ông bên cạnh. Sau khi người đàn ông cầm ngọc bằng hay tay thì nhanh chóng đưa lại cho thái tử nhí ngọc như ý sáng bóng để đâm người khác.

"Buông hoàng muội của trẫm ra." Túi sữa nhỏ đưa bàn tay nhỏ bé ra để ra lệnh. Bởi vì chiều cao không đủ nên cậu không nhìn thấy Vạn Vạn Tuế trong vòng tay của Ngô Hoàng.

Hoàng muội cái gì? Ngô Hoàng vẫn còn đang suy nghĩ câu hỏi, không lên tiếng. Vạn Tuế đang trong ngực anh xoay người, đầu nhỏ vươn ra từ cánh tay anh, mắt nhìn bạn nhỏ Lục Trăn đứng dưới đất.

Gương mặt nhỏ nhắn không giận tự uy, ánh mắt ngầm chứa mũi nhọn ác liệt, còn ánh mắt khi nhìn vào long nhãn của cậu thì không chỉ không dao động lùi bước, mà thậm chí còn đè ép lại khí chất của cậu.

Bạn nhỏ Lục Trăn âm thành hít một hơi khí lạnh, đây không phải là hoàng muội ngây thơ dễ thương của cậu.

Đây chính là phụ hoàng anh minh thần vũ trên vạn người của cậu.

"Phụ hoàng" của cậu nhìn cậu, nghiêm túc mở miệng: "Tớ không phải là hoàng muội thật." Cô nghiêm túc mở ra áo khoác màu vàng nhạt của mình, làm lộ ra áo lông do bà ngoại do bà ngoại dệt cho cô, "Tớ là hoàng muội giả, là hoa muội(1) thật. Cậu nhận nhầm người rồi."

(1) Hoàng muội: hoàng là vàng, muội là em gái=> em gái vàng; hoa muội tức em gái hoa. Hai từ này đồng âm nha.

Lục Trăn nhận họ hàng thất bại:...

Được coi như là vị vua trẻ tuổi nhất, dĩ nhiên Lục Trăn sẽ không thể nào thật sự cho rằng Vạn Tuế là phụ hoàng của cậu.

Nhưng cậu lại cho là, Vạn Vạn Tuế có khí thế giống mình như thế thì chắc chắn cũng không phải người bình thường. Nói không chừng là ngủ bên ngôi mộ cách vách cậu, là tiền bối gì gì đó của cậu.

Cho nên sau khi bạn nhỏ Lục Trăn ngồi xuống thì cậu vẫn tiếp tục quan sát Vạn Vạn Tuế, muốn nhìn liệu tiền bối có mua đan dược giống cậu hay không, nếu như có thì bọn họ có thể cùng nhau mọc cánh thành tiên rồi.

Tên lừa đảo nhìn thấy Lục Trăn trở về chỗ ngồi, cười híp mắt với Ngô Hoàng đang ôm Vạn Tuế rồi mở miệng: "Xin ôm bạn nhỏ đi đến đây. Trước tiên tôi sẽ làm kiểm tra đơn giản, nhìn xem người bạn nhỏ này hợp với sản phẩm nào.

Mặt Ngô Hoàng không cảm xúc, anh bế Vạn Vạn Tuế lên bàn để thuận lợi cho tên bác sĩ lừa đảo làm việc.

Tên bác sĩ lừa đảo nhìn cặp anh em này thì nụ cười có hơi không duy trì được nữa, nhưng nghĩ đến bà ngoại của hai đứa này nhiệt tình đảm bảo với gã sẽ mua một đống sản phẩm thì tên bác sĩ lừa đảo này lại có động lực. Gã cầm cái ống nghe ra, đưa nó về phía Vạn Tuế.

Gã muốn đặt ống nghe ở ngực của Vạn Vạn Tuế để làm bộ làm tịch nghe thử, nhưng đột nhiên Vạn Vạn Tuế đứng lên, ống nghe liền rơi vào bụng, độ cong hoàn mỹ dán sát vào.

Điều này không phải là điều làm tên lừa đảo kinh ngạc nhất, kinh ngạc nhất chính là bạn nhỏ có biểu cảm nghiêm túc không biết tự lúc nào đã cầm một ống nghe giống gã, tư thế giống y đúc gã, đè lên ngực gã.

Tên bác sĩ lừa đảo kịp thời phát hiện mình bị chẩn bệnh ngược lại thì nở nụ cười xấu hổ: "Bạn nhỏ, mời ngồi xuống..."

"Hừm." Vạn Vạn Tuế nhíu lông mày nhỏ lại, cực kỳ nghiêm túc bảo tên bác sĩ lừa đảo im lặng.

Tên bác sĩ lừa đảo ở trong ngành nhiều năm như vậy, cũng đã giả bộ chẩn bệnh vô số vạn nhỏ rồi nhưng chưa bao giờ đụng tới tình huống như vậy cả, cũng chưa bao giờ gặp một bạn nhỏ đáng sợ như vậy luôn.

Gã vô thức ngậm miệng lại, nhìn Vạn Vạn Tuế càng nghe thì chân mày càng nhíu chặt.

Tuy rằng biết một đứa nhỏ không thể nghe ra gì đâu nhưng mà nhìn biểu tình cô nghiêm túc như vậy, trong lòng gã vẫn không ổn tí nào.

Gã nhớ tới luôn có nhân gian quái đàm* nói bởi vì trẻ con còn nhỏ, linh hồn tinh khiết nên có đôi khi sẽ nhìn hoặc nghe được một vài thứ mà người lớn không thể.

(*) Chỉ mấy chuyện kỳ dị, ma quái.

Biểu cảm của đứa trẻ này không giống như đang quậy, chẳng lẽ thật sự nghe được gã có thứ gì không tốt à?

Làm nhiều chuyện xấu nên dễ dàng mê tín chột dạ, tên bác sĩ lừa đảo chính là như vậy. Gã nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh nho nhỏ hỏi Vạn Vạn Tuế đang ấn ở ngực gã: "Bạn nhỏ, con nghe được cái gì vậy?"

Vạn Vạn Tuế nhìn hắn một cái, cất lại ống nghe rồi giang tay ra với Ngô Hoàng: "Bế."

Ngô Hoàng bế cô từ bàn xuống, tên bác sĩ lừa đảo cũng không để ý chuyện lừa gạt nữa, khẩn trương cực kỳ. Vạn Tuế ngoắc ngoắc ngón tay: "Bút, giấy."

Tên bác sĩ lừa đảo càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này cao thâm khó đoán, vội vàng lấy giấy chẩn bệnh mà gã dùng để giả thần giả quỷ đưa cho Vạn Tuế.

Vạn Vạn Tuế cầm bút rồi nguệch vài đường trên giấy, để cho tên bác sĩ lừa đảo nhìn không hiểu cái đường lượn sóng này.

Mọi người đều biết, chữ càng trừu tượng thì bác sĩ càng giỏi. Đồng nghiệp của tên bác sĩ lừa đảo đều dừng lại, cùng nghiên cứu với tên bác sĩ lừa đảo, kết quả chẳng ai biết là cái gì.

Tên bác sĩ lừa đảo hai tay siết chặt tờ giấy, hèn mọn ngồi xổm xuống đất hỏi Vạn Vạn Tuế: "Bạn nhỏ, chữ con viết là chữ gì. Rốt cuộc con nghe được gì ở trong đầu của chú vậy?"

Bạn nhỏ Lục Trăn bên cạnh cũng nảy sinh hứng thú nồng đậm.

Để cho đại nội tổng quản của cậu ôm rồi từ trên cao nhìn xuống xem náo nhiệt.

Vạn Vạn Tuế được nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm thì cực kỳ lãnh đạm, không gấp gáp vội vàng mở cặp nhỏ lấy một cái hộp đồ ăn vặt ra, nhìn về phía tên bác sĩ lừa đảo đang sốt ruột nói: "Mua xong thuốc thì con sẽ nói cho chú."

Tên bác sĩ lừa đảo trợn to hai mắt: Hả? Con đường cũ này dường như có chỗ quen quen?

Cuối cùng tên bác sĩ lừa đảo đưa cho Vạn Vạn Tuế một nhân dân tệ, mua lại mấy vụn bánh còn sót lại, cực kỳ ngột ngạt nói: "Lần này có thể nói rồi chứ? Cuối cùng con nghe được gì trong đầu chú?"

Vạn Vạn Tuế đưa tiền xu ra dưới ánh mặt trời chiếu chiếu, sau này chắc chắn không phải tiền giả mới nhìn về phía về tên bác sĩ lừa đảo: "Con nghe được..." Tay mũm mĩm nâng tay lên, mặt không cảm xúc làm ra động tác sóng cuộn, âm thanh non nớt vô cùng trịnh trọng, "Âm thanh sóng biển."

Tên bác sĩ lừa đảo cảm thấy bị lừa mắc lừa hít một hơi. Gã muốn tức giận muốn tức giận. Đứa nhỏ này chẳng những lừa gã một nhân dân tệ mà còn nói gã đầu óc đều là nước!

Gã vừa định bùng nổ thì lại bị đồng nghiệp kế bên ngăn lại, nháy mắt tỏ ý gã không nên ồn ào, bên cạnh gã còn có một khách hàng lớn... Đồng nghiệp của tên lừa đảo nhìn thấy náo nhiệt đã kết thúc thì hài lòng trở lại chỗ ngồi của bạn nhỏ Lục Trăn, làm cho tên bác sĩ lừa đảo ổn định lại.

Tên bác sĩ lừa đảo miễn cưỡng mới khống chế được mình, không để cho mình bùng nổ. Nhưng gã thù dai trừng mắt nhìn đứa nhóc lừa gã một nhân dân tệ, tính toán khi khách hàng của đồng nghiệp tính tiền rời đi thì sẽ tính sổ với cô.

"Bạn nhỏ ơi, chú đã chuẩn bị đồ con muốn xong rồi nè. Có phải chúng ta nên để cho phụ huynh kết thúc chút hay không..." Đồng nghiệp của tên lừa đảo nhìn chằm chằm người đàn ông kế bên Lục Trăn.

Bạn nhỏ Lục Trăn quét mắt nhìn bao lớn bao nhỏ trên bàn, gật đầu một cái: "Bãi giá hồi cung." Tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên cậu và đại nội tổng quản không đi cùng người kia, tự cầm tiền đi mua đồ nhưng cũng rất thuận lợi, cậu rất hài lòng.

Người đàn ông đứng kế bên cậu lập tức tiến lên, từ trong cái bao lớn lấy ra một đống giấy tiền vàng bạc đặt lên bàn, sau đó nhắc đồng nghiệp của tên lừa đảo chuẩn bị túi đựng.

Nụ cười của đồng nghiệp tên lừa đảo dần dần biến mất, gã nhìn một đống giấy tiền vàng bạc ở trên bàn.

Gã hoài nghi có phải bọn họ gặp nhóm lừa đảo rồi không.

Hơn nữa một lần gặp hẳn hai nhóm.

Một nhóm bán thuốc giả cho họ, một nhóm dùng tiền giả lừa thuốc giả của họ.

_________________
  1. Giải thích joke cho ai chưa hiểu nha. Áo màu vàng => hoàng muội; áo hoa => hoa muội (tui cũng khổ tâm lắm ạ).