Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 62: Ma nữ mặc váy đỏ



Chờ đến lúc sương mù trên mắt kính của Tô An tan đi, cậu mới nhìn thấy già trẻ lớn bé đang đứng trước mặt cậu.

Tuy rằng rất giật mình, nhưng thiếu niên Bking vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc như cũ: "Các người không phải kẻ cướp, đúng không?" Cậu hỏi như vậy là bởi vì đã loại trừ khả năng người quen gây án.

Đây là nỗi phiền não của thiếu gia nhà giàu sao? Động tí là phải lo lắng bị người khác tới cướp bóc.

Ngô Hoàng cạn lời dựa vào một bên.

Thiếu niên Bking người chơi hệ bảo vệ đồ ăn giấu tô bún ốc nóng hầm hập sâu vào trong người một chút: "Mặc kệ các người muốn làm cái gì, bún ốc của tôi không thể cho các người."

Thiếu niên Bking Nhiệt tình yêu thương bún ốc, vì để bảo vệ bún ốc mà nhìn mọi người với ánh mắt ta chết cũng không sợ.

"Yên tâm đi, chủ tịch, chúng tôi không có hứng thú với phân ~" trong nháy mắt cảm giác được bún ốc của mình bị hình dung như phân, ánh mắt Tô An lạnh lùng, độ ấm trong phòng cũng giảm một chút, Đầu Dưa Hấu nhanh chóng chữa cháy, dùng một biệt danh thân mật ngắn gọn gọi bún ống mà chủ tịch đại nhân của bọn họ đặt trên đầu quả tim, " không có hứng thú với idol bún ốc của cậu." Làm dấu tay cảm ơn, "Cái lưỡi bằng phẳng của tôi không chuẩn. Chủ tịch, cậu đừng nóng giận, đừng hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp như vậy, tôi lạnh."

Tô An rất vừa lòng với thái độ nhận sai của đầu dưa hấu, ấn điều khiển từ xa của điều hòa, tăng nhiệt độ trở lại.

Quản gia xoa xoa tay, lần đầu tiên tiểu điện hạ nhà ông săn thú, con mồi cũng nhiều quá đi, khẩu vị cũng đủ loại, ban đầu có ngọt có cay, hiện tại còn nhảy ra một cái hôi hôi, đôi mắt nhìn về phía Ngô Hoàng, anh trai của bạn cay non cũng có hương vị rất đặc thù.

Mằn mặn.

Tiểu điện hạ của ông thật lợi hại.

Quản gia lặng lẽ kiêu ngạo ở trong lòng thay Hugo.

Hugo chẳng biết gì cả về chuyện này, chỉ có cảm giác thất vọng khi Hiên Viên Tô An không phải ma.

Bạn nhỏ Thâm Thâm nhăn mũi, dáng người nho nhỏ, nghi hoặc to lớn, cậu vẫn không rõ, anh trai xinh đẹp này vì sao lại phải trộm ăn shit.

Vạn Tuế cũng không chịu nổi hương vị bún ốc, nhưng cô bé cảm thấy hẳn nên lễ phép, tôn trọng anh trai ngọt ngào có sở thích ăn bô tiểu này, cho nên cô bé lặng lẽ ngừng hô hấp.

"Vạn Tuế!" Ngô Hoàng là thứ nhất phát hiện Vạn Tuế từ từ ngã xuống bị dọa hoảng sợ, trong đầu hiện lên đủ loại bệnh tật hiểm nghèo, kết quả phát hiện thế mà Vạn Tuế vì tự mình nín thở tới mức thiếu oxy nên không đứng nổi, thiếu chút nữa nhịn không nổi bắt Vạn Tuế lại, lắc đầu cô bé —— đổ hết nước trong cái đầu nhỏ kia ra ngoài.

Trong lúc đang "Cứu giúp" Vạn Tuế, mặc dù Tô An vẫn luôn phấn đấu ở tuyến đầu, hỗ trợ đủ kiểu, nhưng cậu vẫn có thể tìm được kẽ hở trong lúc trăm vội, thường thường kẹp một ngụm bún ốc, ưu nhã bỏ vào trong miệng, sau đó thân sĩ quỳ một gối, dò hỏi Ngô Hoàng có cần hô hấp nhân tạo cho Vạn Tuế không.

Vạn Vạn Tuế một lúc sau thì tỉnh lại.

"Các người tới tìm ma?" Tô An ăn xong bún ốc, ưu nhã lau miệng, dùng phun không khí thanh mát do chính cậu dẫn đội, tự chủ nghiên cứu phát minh, một lần phun vài hơi, thiết kế chuyên dùng để khử mùi bún ốc.

Sau đó cái máy phun lọc không khí thanh mát này được sản xuất hàng loạt, hạ thấp đơn giá, ứng dụng rộng rãi trong lĩnh vực khử mùi nhà vệ sinh, nhận được khen ngợi, Tô An cũng trở thành nhà sáng lập máy khử mùi trong nhà vệ sinh, bước lên bảng xếp hạng Forbes, thiếu chút nữa vượt qua cha ruột nhà giàu số một.

"Nơi này không có ma, chỉ có một mình tôi thôi." Tô An đẩy đẩy mắt kính, lời cậu vời thốt ra, bỗng nghe thấy trên hành lang vang lên âm thanh than nhẹ quỷ dị.

Ung Dập phê bình Đầu Dưa Hấu trước tiên: "Có phải mày lại trộm xì hơi không?"

"Đại ca, không phải em." Đầu Dưa Hấu cảm giác cực oan uổng chỉ vào cánh cửa vẫn chưa đóng kể từ khi bọn họ tiến vào, "Là truyền đến từ bên ngoài."

"Ai ở bên ngoài vẫn chưa vào sao?" Ung Dập nhíu mày nhìn một vòng, trên mặt xuất hiện vẻ mặt nghi hoặc, "Tất cả mọi người đều ở trong phòng, bên ngoài không có ai mà." Lại quay lại nhìn Đầu Dưa Hấu, "Chính là mày đánh rắm."

Bạn ma tránh ở bên ngoài chờ nghe người bên trong bị chính mình dọa sợ tới mức kêu oai oái:......

Tiếng thở dài của cô giống tiếng đánh rắm à?

Cô nghe thấy trong phòng này có người cue tới cô, làm một thành viên của hội đồng đáng sợ, nếu cô vẫn là người, cô nhất định sẽ không nói chuyện với bọn họ, nhưng hiện tại cô đã chết, cô có thể khiến những người đó không nhìn thấy cô, cô sẽ không sợ, hơn nữa tâm huyết dâng trào chuẩn bị phối hợp bọn họ một lần cho nên thở dài khe khẽ, làm người ở trong phòng thể nghiệm cảm giác bị ma dọa hoảng.

Nhưng bọn họ chẳng hề kinh hoàng chút nào, còn nói tiếng thở dài của cô thành tiếng đánh rắm.

Ma rất quật cường, có chuyện một là không làm mà đã làm thì phải làm tốt, vì thế ẩn giấu thân hình, đặt bàn tay trong suốt lên then cửa, chậm rãi đóng cửa lại, lần thứ hai ra tay dọa người.

Loại hình ảnh cửa từ nhiên đóng lại hoặc mở ra thường xuyên xuất hiện ở trong phim kinh dị, ma chờ người sợ trong phòng đến mức kêu to, nhưng lại chỉ chờ được sự hoài nghi vô hạn của Ung Dập với đầu dưa hấu: "Mày tránh cửa xa một chút, cửa cũng bị mày thổi cho đóng lại rồi đấy."

"Không phải em!" Đầu Dưa Hấu gấp đến mức dùng sức lắc đầu, ma còn gấp hơn cả cậu ta, còn rất tức giận, vì sao cô làm chuyện này, cuối cùng đều sẽ đổ lên đầu nam sinh có cái đầu như quả dưa hấu kia?

Không được, ma cảm thấy tiếp tục như vậy, cảm giác tồn tại của cô đều sẽ bị tên đầu dưa hấu kia đoạt đi mất, lòng sầu, dùng hết dũng khí của thành viên hội đồng đáng sợ, đột nhiên mở cửa ra, đồng thời tắt hình thức ẩn thân, lộ ra cả người xanh trắng sau khi chết, đầu tóc tán loạn, trên đầu toàn là máu, còn vươn lưỡi ra gia tăng cảm giác khủng bố

Chẳng qua cô cảm giác được rất nhiều người lớn lớn bé bé trong phòng đều đang nhìn cô, tật xấu của thành viên hội đồng đáng sợ lại xuất hiện, cô thẹn thùng lập tức đóng cửa lại, lại lần nữa ẩn mình, dựa vào trên tường vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy kích thích, trộm nhìn vào bên trong cánh cửa, muốn nhìn xem tạo hình mà cô đã bất chấp mọi giá đã mang lại hiệu quả như thế nào.

"Mọi người nhìn thấy không?" Đầu Dưa Hấu hỏi, "Vừa rồi hình như có cái gì đó xuất hiện ở cửa, rồi lại đột nhiên biến mất."

"Không thấy được!" Hugo lại sốt ruột, vừa rồi lúc cửa mở, gió bên ngoài mang theo hạt cát, làm hại cậu nhắm mắt lại, chẳng nhìn thấy cái gì.

"Thâm Thâm cũng thế." Bạn nhỏ Thâm Thâm nháy mắt chậm hơn so với các bạn nhỏ khác, vừa nãy lúc mở cửa, đúng lúc cậu nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì cửa đã khép lại rồi.

"Tớ cũng không nhìn thấy." Vạn Vạn Tuế có một đôi mắt ưng cũng lắc lắc đầu nhỏ, trong nháy mắt cửa mở ra, bụng nhỏ của cô bé thầm thì kêu cô bé, cô bé cúi đầu an ủi bụng nhỏ, không có trông cửa.

Người lớn còn lại cũng vì đủ loại chuyện nên không nhìn thấy, ví dụ như quản gia đang tập trung tinh thần tự hỏi làm thế nào để dùng con mồi có vị ngọt, vị chua, vị cay, vị hôi phối hợp với bữa cơm của tiểu điện hạ, chờ ông kịp phản ứng thì cửa đã đóng lại.

Chỉ có một người thấy được.

Đó chính là Tô An, cậu đẩy đẩy mắt kính, trên thấu kính phản quang lại ánh sáng của sự tài trí sắc bén của thiếu niên Bking.

"Tôi thấy được rồi, là một nữ sinh."

Ma vốn dĩ đã sắp tuyệt vọng nay trong mắt lại bốc lên ngọn lửa.

"Không có mặc đồng phục, tóc cũng không cột lên." Tô An lấy sổ tay học sinh trường Cấp ba đế quốc ra, bày ra tình huống vi phạm mà cậu nhìn thấy, "Còn trang điểm, má hồng còn vẽ lên cả huyệt thái dương."

Ma nữ mặc váy đỏ, bởi vì nhảy lầu nên đập cả đầu toàn máu:......

Rốt cuộc chủ tịch hội học sinh trường các cô nhìn bằng ánh mắt gì thế?