Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 88: Thích



Editor: Moonlight

Thái tử nhí Lục Trăn nào ngờ nửa đường “ngồi tù” còn có thể quét ra một Trình Giảo Kim, cướp còng tay ngọc trai của cậu, trong lúc cậu hoàn toàn không đề phòng đã bị đại tiểu Hạ Vị Mãn “sức mạnh như trâu” phẫn nộ đâm vào suýt chút nữa ngã thẳng xuống.

Không được, trẫm không thể ngã! Trẫm chính là hoàng thượng, ngã xuống đất sẽ mất hết mặt mũi!

Thái tử nhí Lục Trăn nghĩ như thế, cố gắng kéo từng tấc cơ thể đang nghiêng của mình lên.

Không hổ là thái tử nhí, sức mạnh trung tâm còn ghê gớm hơn cả người trưởng thành, chỉ tiếc Vạn Vạn Tuế đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc giật giật, sau đó hắt xì một cái kinh thiên động địa, thẳng thừng quật ngã thái tử nhí Lục Trăn đang sắp đứng thẳng được.

Vạn Vạn Tuế thấy hơi ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ không biểu cảm có hai rặng mây đỏ nho nhỏ bay ra, cô đi qua kéo thái tử nhí Lục Trăn dậy.

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn còn đang cao ngạo giơ tay, chờ Vạn Vạn Tuế bắt mình về, vừa nhìn thấy Vạn Vạn Tuế lại không để ý mình trước, mà là đi qua kéo thái tử nhí Lục Trăn dậy, cô bé cảm thấy mình đã bị lạnh nhạt, vì thế như con chim công con cô đơn, vểnh mông nhỏ, chen người vào giữa Lục Trăn và Vạn Vạn Tuế.

“Không phải chỉ là té một cái sao?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhăn mặt, vô cùng chướng mắt mà liếc thái tử nhí đang chạm đất, “Mạnh mẽ chút, có được không?”

“Sao trẫm không mạnh mẽ?” Thái tử nhí Lục Trăn bị bộ dạng kẻ ác cáo trạng trước của Hạ Vị Mãn làm cho giận sôi, khuôn mặt nhỏ phình lên phản kích, “Hơn nữa là ngươi va vào trẫm, chẳng lẽ không nên xin trẫm bỏ qua cho ngươi sao?”

“Cậu còn muốn bổn tiểu thư xin cậu?” Đại tiểu thư chim công Hạ Vị Mãn xù lông, trừng đôi mắt mèo sáng lấp lánh, “Ngày nào cũng trẫm trẫm, cậu thật sự cho rằng mình là hoàng thượng à?”

“Trẫm chính là hoàng thượng!” Nghe thấy Hạ Vị Mãn nghi ngờ thân phận của mình, thái tử nhí Lục Trăn nóng nảy.

“Hừ!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn hung hăng phun khí qua mũi nhỏ, “Nếu cậu mà là hoàng thượng, vậy bổn tiểu thư chính là thái hậu!”

“Hừ!” Tiếng hừ của thái tử nhí Lục Trăn còn to hơn đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, “Hoàng tổ mẫu của trẫm đã sớm đi về cõi tiên, có tin bà ấy đi ra từ hoàng lăng dùng quải trượng đập ngươi không!”

Hai bánh bao nhỏ đều chống nạnh, nghiến răng căm tức nhìn đối phương, ánh mắt chạm vào nhau như có đốm lửa tóe ra.

Ngay vào lúc bọn chúng sắp cắn nhau, ở giữa chúng, Vạn Vạn Tuế chậm rãi xuất hiện, ngăn cách hai bánh bao nhỏ đang bùng nổ, nhưng bởi vì vóc dáng cô không cao bằng Lục Trăn và Hạ Vị Mãn, cho nên không ngăn cản được hai mắt chúng uýnh lộn, Vạn Vạn Tuế từ nhón chân, vững vàng trồi lên trên mặt đất, cho đến khi Lục Trăn và Hạ Vị Mãn không nhìn thấy đối phương nữa, cô mới ngừng.

Tường Berlin phiên bản thêm mỡ.jpg.

“Ló vờ, èn đờ, pít chừ*.” Cánh tay nhỏ múp míp của Vạn Vạn tuế bắt chéo nhau, tạo thành một con chim bồ câu hơi thừa dinh dưỡng, sử dụng câu đơn tiếng Anh mà cô hay nghe nhất gần đây từ ba Vạn thích bắt chước câu mở miệng của người trẻ, biểu thị nguyện vọng Lục Trăn và Hạ Vị Mãn đừng cãi nhau nữa của mình.

*Love and peach: tình yêu và hòa bình

Thái tử nhí Lục Trăn nghe không hiểu, nhưng đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thường xuyên đến lớp học bổ túc lại hiểu, nên hừ một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên, tỏ vẻ rằng mình cũng lười cãi nhau với Lục Trăn. Thái tử nhí Lục Trăn tuy rằng không hiểu, nhưng nhìn thấy Hạ Vị Mãn quay mặt sang một bên, thế là cậu chàng cũng hừ một tiếng di chuyển đầu nhỏ, cậu càng khinh thường việc chấp nhặt với một đứa con nít.

“Anh trai tớ tới đón tớ rồi, Hạ Vị Mãn, ngày mai gặp lại.” Vạn Vạn Tuế nhìn ra cửa sổ bên ngoài nhà trẻ, đôi chân dài của Ngô Hoàng đã dẫm lên đất, đang biếng nhác ngồi trên xe đạp, có chút sốt ruột muốn về nhà, cô kéo tay áo của thái tử nhí Lục Trăn, muốn đưa cậu chàng đi.

Thái tử nhí Lục Trăn lập tức không giận nữa, một chút cũng không giận, cậu cũng đã quên mất mình là hoàng thượng nhỏ uy nghiêm đoan trang, lè lưỡi làm mặt quỷ với đại tiểu thư Hạ Vị mãn: “Thấy chưa? Trẫm! Mới có tư cách ngồi tù với Vạn Tuế, ngươi…” Tay nhỏ giơ lên, dùng ngón tay lắc lắc với Hạ Vị Mãn, “Không được.”

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ghét nhất là bị người khác nói mình không được, thình thình thình thịch bước từng bước nhỏ phẫn nộ đuổi theo Vạn Vạn Tuế, ngăn cô lại: “Vì sao cậu không bắt bổn tiểu thư? Bổn tiểu thư có chỗ nào không bằng con Minions này? Bổn tiểu thư cũng phải đến nhà cậu ngồi tù!”

Hạ Vị Mãn chỉ vào thái tử nhí Lục Trăn mặc long bào màu vàng, đội long quan màu vàng, đặt cho cậu chàng một biệt hiệu rất hình tượng –––– Minions.

Thái tử nhí Lục Trăn tuy chưa từng xem phim hoạt hình Minions, nhưng theo bản năng cảm thấy Minions chẳng phải là hình tượng có khí chất gì, cho nên phản đối: “Trẫm mới không phải Minions!”

“Hừ!!!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn dựng tay chỉ, không khách khí làm Lục Trăn ngậm miệng, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Vạn Tuế, chờ đáp án của cô.

“Cậu không làm chuyện xấu, vì sao tớ phải bắt cậu?” Vạn Vạn Tuế cũng rất khó hiểu, không rõ vì sao Hạ Vị Mãn phải một hai muốn bị cô bắt.

“Cho nên, làm chuyện xấu là có thể được cậu bắt đi?” Đôi mắt của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sáng lên.

Thái tử nhí Lục Trăn nhìn bộ dạng chan chứa mong mỏi của Hạ Vị Mãn, đột nhiên cảm thấy bị Vạn Tuế bắt là một chuyện rất đáng tự hào, giơ đầu rồng nhỏ, không thầy tự hiểu mà khoe khoang một cách khiêm tốn: “Ôi, phiền muốn chết, thật ra trẫm căn bản chẳng làm chuyện xấu gì, cũng chưa làm gì đã bị Vạn Tuế bắt đi rồi.”

Dục vọng hơn thua của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn bị thái tử nhí Lục Trăn kéo lên max, không ngăn cản Vạn Vạn Tuế nữa, mà hếch cái cằm nhỏ, vừa khinh khi vừa ngạo mạn: “Không phải chỉ là làm chuyện xấu sao? Chờ đó, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ được Vạn Tuế bắt lại nhanh thôi!”

Ánh mắt của hai bánh bao nhỏ lại chạm vào nhau, đôi bên hơi nheo mắt lại, sau đó không hẹn mà cùng làm mặt quỷ với đối phương.

Đây là cách hạ chiến thư của các bạn nhỏ ba tuổi rưỡi.

Vạn Vạn Tuế kéo Lục Trăn ra ngoài, nghĩ tới thực đơn của nhà họ Vạn tối nay là món xương sườn kho tàu cô thích nhất, chân ngắn chạy càng lúc càng nhanh, lúc cuối, thái tử nhí Lục Trăn gần như cho rằng mình sắp bị Vạn Vạn Tuế kéo bay.

Đại nội tổng quản ở bên ngoài đợi tiếp giá đã một lúc, nhìn thấy thái tử nhí nhà ông bị Vạn Vạn Tuế lôi ra như con diều, vốn muốn tiến lên ngăn lại, nhưng lại bị thái tử nhí Lục Trăn ra dấu ngăn lại, cung kính cúi đầu lui xuống.

Ngô Hoàng nhìn thấy thái tử nhí Lục Trăn bị Vạn Vạn Tuế kéo đến cũng không thấy kinh ngạc, lười nhác ngồi dậy: “Uầy, lại mang về thêm một đứa?”

Vạn Vạn Tuế vươn tay nhỏ, không cần phải nói lời nào, Ngô Hoàng đã hiểu ý cô bé, đưa mũ bảo hiểm cho cô, Vạn Vạn Tuế nhận lấy mũ bảo hiểm, lập tức nghiêm túc đội lên cho thái tử nhí Lục Trăn, cậu thái tử không biết mũ bảo hiểm là gì, nhưng cậu rất thông minh, có thể nhìn ra thứ này có tác dụng bảo vệ.

Vạn Vạn Tuế đội thứ này cho cậu, là muốn bảo vệ cậu. Thái tử nhí Lục Trăn lại lặng lẽ tự đỏ mặt, nghiêng đầu tránh đi, có chút không được tự nhiên mà nói: “Trẫm là nam tử hán, không cần thứ này, tự ngươi đội đi.”

Vạn Vạn Tuế nghĩ đến món xương sườn kho tàu thơm ngào ngạt ở nhà, cảm thấy không có thời gian nhún nhường với bạn nhỏ Lục Lục Lục, cho nên trực tiếp dùng tay, kéo cằm của thái tử nhí đến, đặt đầu cậu ở giữa, sau đó rất là bá đạo mà trực tiếp cài lại mũ bảo hiểm: “Không cần cậu không cần, tớ muốn tớ không cần*.”

Thái tử nhí Lục Trăn làm gì từng thấy Minh học** bao giờ, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

(*)(**)Minh học: xuất phát từ drama của Huỳnh Hiểu Minh trong show tạp kỹ “Nhà hàng Trung Hoa”, đại khái là Huỳnh Hiểu Minh đã có nhiều hành động mang tính áp đặt, độc đoán vì anh này là chủ nhà hàng, từ đó bị cư dân mạng ghét, một trong những câu nói nổi tiếng nhất của anh này là “Tôi không cần cậu nghĩ thế nào, tôi chỉ cần tôi nghĩ thế nào”.

Một màn này rất giống phim thần tượng, nhưng lại là loại kịch bản nam nữ chính đổi vai, Ngô Hoàng làm người xem, chân sau chống trên đất, cắn kẹo mút lẳng lặng vây xem “màn yêu đương” của các bạn nhỏ ba tuổi rưỡi.

Mũ bảo hiểm hôm nay Ngô Hoàng đem cho Vạn Tuế có một đôi tai thỏ rất dài phía trên, bình thường thái tử nhí Lục Trăn đều ra vẻ hoàng thượng, nhìn qua có cảm giác như ông cụ non, hai cái tai lớn này đã thành công đè cảm giác nghiêm túc đó xuống, tôn lên gương mặt phấn điêu ngọc trác, đáng yêu vô cùng.

Vạn Vạn Tuế đội mũ bảo hiểm xong cho Lục Lục Lục rồi duỗi tay, làm hình chạc cây chờ Ngô Hoàng bế mình lên yên sau xe, Ngô Hoàng duỗi tay moi lên, đặt Vạn Vạn Tuế ra ghế sau, thái tử nhí Lục Trăn chưa từng ngồi xe đạp, nhìn Vạn Vạn Tuế, hiểu lầm rằng loại phương tiện giao thông này trước khi lên xe đều phải biến mình thành chạc cây, cho nên khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hơi không làm được nhưng cũng vươn tay ra.

“Chậc.” Ngô Hoàng có chút ghét bỏ mà nhướn mày, không cho thái tử nhí Lục Trăn có thời gian tạo dáng, thẳng tay xách cậu bé lên, mở cái dầm trước xe ra để làm chỗ ngồi tạm thời để anh đặt lên.

“Bám chắc.” Ngô Hoàng vẫn là bộ dạng như vĩnh viễn ngủ không tỉnh, giọng nói bay bổng, chân dài vừa giẫm, chở theo hai bánh bao nhỏ về nhà họ Vạn.

Ngô Hoàng nhìn thì biếng nhác, nhưng tốc độ lái xe rất nhanh, anh cũng nhớ tối nay sẽ ăn sườn kho tàu.

Tuy thái tử nhí Lục Trăn từng ngồi lên xe người kia, tốc độ ô tô còn nhanh hơn nhiều so với xe đạp, nhưng bên ngoài ô tô có vỏ, xe đạp không có, thái tử nhí Lục Trăn chỉ cảm thấy gió quét qua sườn mặt, cậu bám chặt lấy xe, sợ mình rớt xuống.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, cậu đột nhiên nghe thấy Vạn Vạn Tuế ở phía sau bình tĩnh kêu một tiếng: “Chú ý mông.”

Chưa chờ cậu nghĩ xem đó là ý gì, cậu đã cảm thấy cái xe dưới mông nhỏ xóc nảy mạnh bạo.

Ngô Hoàng nhận ra sự sợ hãi yếu đuối của thái tử nhí Lục Trăn, cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái, cong môi, chỉ mới tốc độ chậm mà thôi, đã khiến đứa bé này sợ tới mức hồn muốn bay ra.

Xem ra, bạn trai nhỏ mà em gái anh mang về có chút xu hướng tiểu kiều phu đó nha.

Khá tốt, Ngô Hoàng vui mừng gật đầu, cảm thấy Vạn Tuế rất sáng suốt.

Nhân lúc tuổi còn nhỏ thử hết mọi kiểu, lớn lên là biết mình muốn cái gì.

Tới cửa nhà họ Vạn, Ngô Hoàng dừng xe lại, để khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của thái tử nhí Lục Trăn kéo xuống, thái tử nhí Lục Trăn ngoài miệng thì cậy mạnh nói “trẫm không sao”, cái chân vừa ngắn vừa nhỏ lại mềm như mì sợi, mới vừa được Ngô Hoàng buông ra, cơ thể nhỏ bé-er đã ngã xuống đất.

Thái tử nhí Lục Trăn vất vả lắm mới đi theo Vạn Tuế vào nhà Vạn được, cậu tùy tiện nhìn qua, cảm thấy nhà họ Vạn so với nhà của người kia nhỏ hơn và keo kiệt hơn rất nhiều, đương nhiên, bất luận là nhà họ Vạn hay nhà người kia cũng không thể sánh bằng phụ hoàng cậu được.

Thái tử nhí Lục Trăn cũng không quá để ý chuyện này, nếu cậu muốn ở trong căn phòng vừa lớn vừa tốt, cậu hoàn toàn có thể ở lại trong hoàng lăng không ra. Ngược lại cậu lại không thích căn phòng lớn như trong hoàng cung, hoàng cung rộng như vậy, nhưng lại trống như vậy, cung điện của cậu có thể chứa rất nhiều người, nhưng lại không có phụ hoàng cậu, không thể để phụ hoàng luôn ở cạnh cậu.

Ông ngoại của Vạn Tuế vừa đúng lúc cầm báo đi ra, thấy thái tử nhí Lục Trăn đang đổi giày ở cửa, rất bình tĩnh nhìn thoáng qua rồi bỏ đi, cháu gái ngoại nhỏ bé của ông mỗi ngày đều có thể mang về một đứa trẻ mới, không có gì kỳ quặc lắm.

Mẹ Vạn tăng ca còn chưa về, ba Vạn đeo tạp dề gấu nhỏ thò người ra từ phòng bếp, thấy thái tử nhí Lục Trăn như thấy người một nhà, cũng đã tập mãi thành quen: “A? Lại có một bạn nhỏ tới nhà làm khách sao? Bạn nhỏ, thích ăn sườn kho tàu không?”

“Trẫm…” Thái tử nhí Lục Trăn hơi ngượng ngùng, chắp tay sau lưng che giấu sự căng thẳng của mình, nhưng bụng nhỏ của cậu còn tích cực hơn cả cậu, trực tiếp kêu ục ục thành tiếng, thái tử nhí lập tức đỏ cả nắm, nhanh chóng ho nhẹ che đi tiếng động khiếm nhã của mình.

“Thích.” Một bạn nhỏ khác ở cửa, cũng chính là Vạn Vạn Tuế giơ tay lên, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ba Vạn.

“Được rồi, Vạn Tuế dẫn bạn đi xem ti vi một lát, sườn sắp xong rồi.” Ba Vạn nói xong thì quay về vui vẻ xào sườn.

Nói đến xem ti vi, thái tử nhí Lục Trăn nghĩ tới, hôm nay cậu còn chưa thượng vãn triều nữa.