Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 93: Dễ thương tới nội thương



Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lần đầu tiên chủ động tìm sự ấm áp đã bị từ chối thì kích động đến suýt chút nữa đánh trả, còn may cô bé kịp thời thấy Vạn Tuế vươn ngón tay ra, cô bé nhìn qua theo hướng trỏ của Vạn Tuế, thấy được gấu nhỏ của mình ––– lơ lửng giữa không trung.

“Ma ma ma ma sao?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nắm chặt góc áo của Vạn Tuế, mặt còn treo nước mắt.

“Ừ.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc gật đầu, “Ba mẹ mà cậu nhớ mong đã về nhìn cậu, vui không?”

“Vui… lắm…” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn theo chủ nghĩa duy vật đã chịu đả kích, mắt trợn trắng ngã xuống đất.

Tia nắng ban mai dịu dàng vén màn đêm lên, chiếu vào từng căn nhà, bởi vì lúc Thiên Linh Linh tới bắt cóc Lục Trăn không ở đó, cho nên không biết chuyện thi múa cuối tuần, chưa thức dậy, Tưởng Quyện lại càng không biết một cái nhà trẻ mà cũng mưa máu gió tanh như thế, còn cuốn vào cuộc chiến môn phái, thật ra hắn đã dậy từ sớm, nhưng lại theo Vưu Giai đến thư viện từ lúc trời chưa sáng rồi.

Vạn Vạn Tuế vẫn bò dậy từ trong ổ chăn ấm áp trước khi đồng hồ báo thức vang lên, nhưng lúc cô tìm đồng hồ báo thức, lại phát hiện không thấy đồng hồ báo thức đâu.

“Cậu đang tìm cái này à?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vừa giơ cái đồng hồ báo thức con lừa vừa dựa vào cạnh cửa, mắt sưng đỏ, nhưng cười đen tối hỏi Vạn Tuế, “Không ngờ tới chứ gì? So với cậu… bổn… tiểu… thư… dậy… oáp ~” Lúc đầu đại tiểu thư Hạ Vị Mãn còn tràn ngập sức sống, nhưng điện phóng đi cực nhanh, còn chưa nói hết lời đã bắt đầu kéo dài âm, cuối cùng là trực tiếp ngáp một cái thật to, mắt buồn ngủ mà trợn to nhìn Vạn Vạn Tuế, chưa chịu chịu thua, “Bổn tiểu thư một chút cũng… không… buồn ngủ… oáp ~” lại là một cái ngáp, mí mắt của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sắp rớt xuống rồi, nhắm mắt lại, nhưng biểu cảm của khuôn mặt nhỏ vẫn thần kì mà giữ vững ở trạng thái ngạo kiều.

“Cậu có thể ngủ thêm một chút, tớ muốn đi thi múa đã, buổi tối lại bắt đầu lao động ôm.” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc gấp chăn nhỏ của mình.

“Bổn tiểu thư đã nói không buồn ngủ thì là không buồn ngủ! Bình thường bổn tiểu thư còn dậy sớm hơn, so với bổn tiểu thư thì cậu lười, cậu… biết… nói… không…” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vừa nói vừa ôm cạnh cửa, thiếu chút nữa đã hoàn hảo đi vào mộng đẹp.

Tuy đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đã buồn ngủ đến nỗi có thể ngủ ngay tại chỗ, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ hôm nay phải giữ thể diện cho nhóc đáng thương Vạn Vạn Tuế này, trong tưởng tượng của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, chắc chắn Vạn Tuế không tìm thấy người giúp mình đánh nhau với Thiên Linh Linh, cho dù có thể tìm được người thì cũng sẽ không có quá nhiều, bởi vì tín niệm phải chống lưng cho Vạn Vạn Tuế quá mạnh, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cuối cùng cũng chiến thắng cơn buồn ngủ, rửa mặt ăn cơm, cuối cùng tinh thần phấn chấn mà đứng ở cửa tạm biệt Vạn Vạn Tuế: “Bổn tiểu thư hôm nay còn có chuyện phải làm, tối sẽ về.”

Đám bánh bao nhỏ đã hẹn xong, không thể để Vạn Tuế biết hôm nay chúng cũng đến giúp, cho nên đại tiểu thư Hạ Vị Mãn giả bộ như mình có chuyện khác, ra khỏi cửa cùng lúc với Vạn Tuế.

“Chờ một chút.” Vnạ Tuế gọi người không giống như là có việc Hạ Vị Mãn, “Chuyện tối hôm qua cậu còn nhớ không?”

Chuyện ngồi xổm ở góc tường bị cậu phát hiện, sau đó lại bị gấu Brown biết bay dọa xỉu sao? Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ngạo kiều mà hếch đầu, chột dạ che giấu: “Chuyện gì? Bổn tiểu thư ngủ một giấc đến hừng đông, sao, tối hôm qua cậu có chuyện gì sao?” Cười kiểu cứng đờ, “Không phải là tối hôm qua cậu nghĩ ba mẹ ôm bổn tiểu thư khóc cả đêm chứ?”

Vạn Vạn Tuế cảm nhận được bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không quá muốn nói về đề tài này, nghiêm mặt nhỏ, như con mèo chiêu tài nhỏ mà vẫy tay với Hạ Vị Mãn: “Tối gặp.”

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sợ sẽ lộ nên một giây cũng không dám ở lâu, hừ một tiếng, đáp lại Vạn Vạn Tuế, sau đó bước catwalk đi mất.

Bên kia, không khí trên dưới Thanh Hà quan nghiêm trang nặng nề xưa này chưa từng có, các đệ tử đều thay đạo bào chính thức, nghiêm khắc đứng theo bối phận, nghênh đón các vị tiền bối lánh đời từ lâu được chưởng môn cố ý mới tới vì trận chiến hôm nay.

Tới, tới, các đại lão tiên phong đạo cốt đi tới!

Thanh Hà quan hôm nay, mây lành bao phủ, ráng màu đầy trời.

Các đệ tử Thanh Hà quan nhấc mông ưỡn ngực, giơ đóa hoa nhỏ trong tay, chỉnh tề mà hô khẩu hiệu: “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”

Các đại lão đều có bình quân tuổi ba chữ số, nhưng bước đi còn ổn định, mạnh mẽ hơn người trẻ tuổi, đầu bạc râu trắng nhưng khuôn mặt lại được bảo dưỡng cực tốt, khó nhìn ra nếp nhăn, hơn mười vị cùng nhau đi tới, phong vân đều bị dòng khí họ mang theo khi bước đi quấy nhiễu, dã thú ngày xưa còn gào rú hung dữ trong núi rừng đều im lặng ngoan ngoãn rụt vòi, thở mạnh cũng không dám.

“Linh nhi, hôm nay đối thủ đối chiến với con thật sự lợi hại như vậy?” Một ông lão đầu tiên ôm Thiên Linh Linh, tay kia vuốt râu, có chút nghi ngờ hỏi.

“Ông Ngưu, nếu không lợi hại như vậy, sao Linh nhi lại kinh động đến mọi người?” Biểu cảm của Thiên Linh Linh nghiêm trọng.

“Đúng đó, lão Ngưu, ông hỏi cái này là dư thừa rồi. Nếu tình thế không nghiêm trọng, chẳng phải Linh nhi đã tự xử lí?” Ông Lư* chướng mắt ông Ngưu, nhận lấy Thiên Linh Linh, dùng khuôn mặt đầy râu trắng cọ lên mặt Thiên Linh Linh, bị một đầu ngón tay của người phía sau không chút lưu tình mà đẩy ra.

*Lư: nghĩa là con lừa.

“Ta nghe nói, gần đây đúng là có một đám cao thủ ra khơi, chỉ là không ngờ tới, sẽ đối đầu với Linh nhi của chúng ta.” Bà Thố* bỏ tay ông Ngưu đi, cướp được Thiên Linh Linh vào lòng mình, biểu cảm cũng rất ngưng trọng, “Nếu thật sự là đám người kia, vậy thì hôm nay chúng ta đúng là không thể mất cảnh giác!”

*Thố: con thỏ.

“Ra khơi?” Bà Miêu nhíu mày, cũng muốn ôm Thiên Linh Linh, “Từ bà dùng kì quặc thiệt!”

“Kì cái gì mà kì? Bà đừng có tìm việc đi!” Bà Thố không cho, hai tiểu lão thái thái lập tức ra tay, có đại lão khác muốn ôm Thiên Linh Linh cũng không chịu yếu thế.

Bùm bùm, lách cách rầm, mười mấy đại lão vứt qua vứt lại Thiên Linh Linh với vẻ mặt đã sớm thành thói quen nên vô cùng bình tĩnh, bọn họ đánh nhau.

Không hổ là đại lão, tùy tiện giật nhẹ cái đầu hoa, cũng khiến gió nổi mây phun, đất rung núi chuyển.

Các đệ tử Thanh Hà quan vừa bội phục vừa cảm động.

Đột nhiên nghe thấy đệ tử phụ trách việc canh gác hô to một tiếng: “Bọn họ tới rồi!”

Mười mấy đại lão lập tức thu tay, khôi phục dáng vẻ tiên khí bay bay lúc đầu, Thiên Linh Linh từ trong lồng ngực họ nhảy xuống đất, hôm nay cô ta mặc chiến giáp của mình, thứ còn bóng hơn chiến giáp chính là quả đầu dưa cô ta cố tình đánh bóng rất nhiều lần, lộng lẫy bắt mắt, mặt trời nhìn cô ta còn cảm thấy tự ti.

Đốm lửa đỏ giữa trán rất lộng lẫy, làm nổi bật chiến ý hừng hừng thiêu đốt khắp mắt.

Cô ta cao cao đứng trên cột đá phía tây của quảng trường Thanh Hà, phía sau có hơn mười vị đại lão, phía sau nữa là các đệ tử Thanh Hà quan đang giơ quan kì được đặt làm tạm thời.

Quanhr trường phía đông có mười mấy chiếu siêu xe đen, cửa xe mở ra, từng đôi chân ngắn nhỏ lộ ra từ cửa xe, đạp trên mấy viên đá trên mặt đất của quảng trường, trong nháy mắt chúng đi xuống đất, tài xế phụ trách mở BGM cho chúng đồng thời ấn chốt nhạc:

“Vô địch tịch mịch cỡ nào ~ vô địch trống vắng cỡ nào ~”

“Trên quảng trưởng gió nổi mây phun này, thiếu niên gió bão lên sân khấu ~”

“Cô gái nhỏ đối diện nhìn qua, nhìn qua ~”

?

Tập thể bánh bao nhỏ nhìn về phía mỗ tài xế mở sai đĩa, người sau ngượng ngùng cười: “Xin lỗi xin lỗi, tôi mở bài tôi thường nghe nhất mất rồi.”

Cắt đoạn, làm lại!

Bóp khuôn mặt nhỏ, đám bánh bao nhỏ hùng hổ bước lên BGM của từng người, ném áo choàng lớn mà chúng đã đặt làm riêng để tăng cường khí thế, cùng nhau đi về hướng các đại lão Thanh Hà quan đã ngây ra như phỗng ở phía tây.

“Đê tiện!” Người đầu tiên lên tiếng là bà Quy cao tuổi nhất trong số các đại lão, bà cắn răng, tức giận đến nỗi cả người phát run, “Đối thủ của Linh nhi lại muốn dùng các bạn nhỏ đáng yêu như vậy để khiến chúng ta bị dễ thương chết để thắng! Tôi sống đến số tuổi lớn như vậy rồi, còn chưa gặp được chiêu số mặt dày vô sỉ nhưng hữu hiệu như vậy!”

Thật là quá dễ thương, bạn tưởng tượng chút đi, một đám bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm, xinh xắn đáng yêu, mặc áo choàng còn lớn hơn so với chúng, tự cho rằng rất hung dữ, rất tàn nhẫn mà đi tới…

“Trời ơi! Lão phu sắp không được rồi!” Ông Thử* ý chí khá yếu ớt đã sắp ngac, các đại lão khác nhanh chóng truyền nội lực, để cho ông chịu đựng.

*Thử: con chuột.

“Không đúng!” Thiên Linh Linh nhíu mày, cô ta không thấy Vạn Vạn Tuế, đám nhóc con này nhất định không phải Vạn Vạn Tuế mang đến!

Đám bánh bao nhỏ tới chiến trường, bọn chúng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, mỗi một khuôn mặt nhỏ đều viết bốn chữ to “trẻ em không sợ:.

Bọn chúng hít sâu một hơi, to giọng gọi về phía đối diện.

Giọng nói trẻ con hội tụ với nhau, ai cũng không nghe rõ ai, đám bánh bao nhỏ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, yêu cầu đồng lõa im miệng trước, nghe mình nói, nhưng đứa nào đứa nấy đều muốn là người đầu tiên nói, cứ như vậy, đám bánh bao nhỏ còn chưa ra tay đã ríu rít nội chiến trước.

“Quác…” Ông Nga* có chút đần người, “Đây là tình huống gì?”

*Nga: con ngỗng, con ngan.

“Chúng ta có thể vì Vạn Tuế mà đoàn kết một chút hay không?” Điềm Điềm hét lớn một tiếng, khiến đám túi sữa nhỏđều sợ tới mức câm miệng, rồi cô bé lại khôi phục giọng trẻ con mềm mại, “Kéo búa bao, ai thắng người đó nói trước.”

Đám nắm sữa đồng ý với phương án này, đứng chung một chỗ, cùng nhau kêu kéo búa bao, đồng loạt ra tay, lần đầu chưa quyết định thắng bại, làm lại, lại chưa quyết định được thắng bại, lại làm, vẫn không được…

“Quác…” Ông Cáp gãi đầu, “Bọn chúng có nhiều người như vậy, kéo búa bao phải đến bao giờ đây? Chúng ta có thể ăn cơm trưa trước rồi quay trở về không?”

Giấc mơ bồ câu của ông Cáp bị kỳ tích đánh vỡ, Hugo giơ nắm tay nhỏ kích động lao tới, người không biết còn tưởng rằng cậu chàng đang cầm cúp quán quân thế vận hội Olympic: “Tớ thắng rồi, tớ thắng rồi, tớ đã nói một cái bao vải nhất định sẽ thắng!”

Bạn nhỏ Hugo ngập tràn phong cách châu Âu nhận được tư cách đại diện đám bánh bao nhỏ, cậu chàng bước cái chân ngắn nhỏ đi ra, hơi căng thẳng mà hắng giọng: “Khụ khụ.” Nhìn quét một vòng ở phía đối diện, có chút lúng túng: “Thật nhiều người đó.”

“Mạnh mẽ chút!” Điềm hắc hóa đứng phía sau rít gào.

Hugo bị dọa giật mình một cái, kiên cường hô lên: “Người có nhiều cỡ nào cũng không nhiều bằng bên ta!”

“Cũng không biết chúng ta có thể đánh lại không nữa, tớ đã chuẩn bị di ngôn xong rồi, ở trong hộp đồ ăn vặt của tớ…” Hugo lại bắt đầu thương cảm.

“Khóc cái gì mà khóc? Nhớ đến Vạn Tuế! Lớn tiếng một chút cho tớ!” Điềm hắc hóa hận sắt không thành thép.

Hugo trợn trừng mắt cất cao giọng: “Bọn tôi không sợ mấy người, cho dù đánh không lại, chúng tôi cũng thà sống đứng, chứ không chết quỳ!”

“Ớ…” Bà Phụng chớp chớp mắt, “Câu nói của bạn nhỏ kia hình như có chút vấn đề, hẳn phải là thà chết đứng cũng không sống quỳ.”

Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, đám túi sữa nhỏ hạ quyết tâm muốn sống đứng tháo khăn choàng xuống, gió thổi qua khuôn mặt non nớt mà kiên cường của chúng, bọn chúng từng người tiếp từng người mà hắt xì.

“Ôi chao, làm bậy quá, mau mặc áo bông nhung lông vịt của quan chúng ta vào cho bọn chúng!” Bà Áp* đau lòng sắp chết.

*Áp: con vịt.

“Mọi người chú ý, sắp lên nhé!” Đám bánh bao nhỏ không nhận lấy viên đạn bọc đường của đối phương, tâm trí kiên định, sau một tiếng hiệu lệnh của bạn nhỏ Phó Tinh Thần, đám nắm sữa đều dùng tuyệt chiêu mà mấy ngày hôm nay gấp gáp luyện tập, “Xông lên!”

“Đàm mế* ~”

*Xuất phát từ 1 câu tiếng Nhật, có nghĩa là không.

Các đại lão của Thanh Hà quan nhìn một đám bánh bao nhỏ cuồn cuộn vọt tới trước mặt mình, hoặc là nhấc tay dùng bọ ngựa quyền, hoặc là chân nhỏ bay lung tung dùng say sữa quyền, hoặc vươn cái chân ngắn quét chân, thành quét chân bán thành phẩm, trong đó đại tiểu thư Hạ Vị Mãn là kì lạ nhất, cô bé dùng ám khí, dùng nhân dân tệ xếp thành phi tiêu phi cho vài đứa đồng lõa của mình khóc…

“Đàm mế đàm mế đàm mế!” Đám túi sữa nhỏ đều rất nghiêm túc.

Các đại lão Thanh Hà quan thiệt bất đắc dĩ, nếu nói, đám tay nhỏ chân nhỏ kia có thể đả thương họ, thì nhất định là nội thương.

Dễ thương tới nội thương.

Cuối cùng là chưởng môn Thiên Linh Linh miễn dịch với manh* thể ra lệnh, để các đệ tử Thanh Hà quan tạm thời bắt lấy nhóm bánh bao nhỏ, khoác thêm áo khoác cho chúng, xì nước mũi cho chúng.

*Manh: dễ thương, đáng yêu

Đám túi sữa nhỏ thề muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng, giương nanh múa vuốt, khiến các đệ tử Thanh Hà quan khổ muốn chết.

“Rốt cuộc Vạn Tuế có tới hay không?” Thiên Linh Linh nhíu chặt mày, “Không phải là nó sợ, không dám tới chứ?”

“Phì!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn còn định dùng túi Gucci trói đệ tử của Thanh Hạ quan lại hung hăng phỉ nhổ Thiên Linh Linh, “Vạn Tuế mới không thông minh như cậu tưởng! Nó là đứa chết não, cho dù đánh không lại, cũng sẽ…”

Lời của cô bé còn chưa nói xong, từ quảng trường bên kia có mười mấy chiếc minibus đi đến.

“Lúc này chắc đúng rồi đi?” Ông Mã nhìn chăm chú những cái minibus đó, nhướng hàng mi trắng phớ hỏi.

“Phải!” Thiên Linh Linh bắt đầu hưng phấn, “Linh nhi có thể cảm nhận được một sức mạnh không giống người thường đang đến gần, nhất định là nó!”

“Vạn Tuế!” Điềm Điềm vừa vui vẻ vừa lo lắng nhìn những chiếc minibus đó, vừa mong Vạn Tuế đến, vừa mong cô bé không tới.

“Đứa ngốc kia!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cũng nhăn mặt.

“Đại ca…” Hugo sắp khóc ra tới nơi, nhưng cậu nghĩ đến chuyện không thể khiến đại ca mình mất mặt, nên cậu chàng nhịn xuống.

Minibus dừng lại.

“Người đủ nhiều.” Bà Hổ cười lạnh một tiếng, hai mắt sáng trong nhìn chằm chằm những chiếc minibus đó, thần kinh căng thẳng.

Cửa xe của một đám minibus mở ra, từ trên xe có hơn mười người mặc áo khoác đen đi xuống, đeo kính râm, ngầu đến nỗi lập tức có thể đi diễn vai anh đại chị đại trong phim Vô Gian Đạo, sau khi xuống xe, họ cũng không vội vàng đi tới, mà thong thả đứng tại chỗ sửa sang lại kiểu tóc và áo ngoài.

“Đều là mấy lão già!” Ông Xà cũng cười lạnh một tiếng, nắm chặt quải trượng trong tay, “Xem ra hôm nay sẽ phải đánh một trận ác liệt!”

Chiếc minibus cuối cùng mở cửa, Vạn Tuế một thân áo choàng đen nhảy từ trên xe nhảy xuống, bóng người nho nhỏ, còn không cao bằng các ông các bà, nhưng đi đằng trước họ lại không đột ngột chút nào, tựa như đại cao xã hội đen trời sinh, vị trí C quét ngang phố, chịu trách nhiệm bảo kê của băng Phủ Đầu.

Các đại lão Thanh Hà quan nhìn thấy Vạn Vạn Tuế cũng bị làm cho kinh ngạc, đều mở to hai mắt, ngạc nhiên mà châu đầu ghé tai: “Trời ạ, thật sự có cùng hình thể con nít với Linh nhi của chúng ta!” “Ngay cả bụng cũng cùng một độ cong!” “Nhưng người ta có tóc, quá trời luôn!”

Một hình dáng, một cái bụng, nhưng không có tóc Thiên Linh Linh:…