Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 511: Cũng không nói gì



Thế là cậu ta tự tát lên mặt mình rồi nói:

"Hiểu lầm, thưa anh Cường, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"

"Ha ha, hiểu lầm, được, đây là nhà hàng của chú nuôi tao, giữa chốn đông người tao không tiện nói gì. Đi thôi người anh em, vào phòng bao với tao một chuyến rồi chúng ta tính sổ rõ ràng xem có hiểu lầm gì!"

Dứt lời Thẩm Cường lạnh nhạt liếc nhìn Vương Lượng và tên đàn em đứng đẳng sau Lý Việt, sau đó vẫy tay, lập tức có hai nam sinh cường tráng đi đến ghì chặt vai Lý Việt.

"Bốn Mắt, những người khác có đánh cậu không?"

Thẩm Cường hỏi.

"Không, chỉ có anh ta thôi!"

Sau đó, Thẩm Cường đút hai tay vào túi áo, dẫn theo Lý Việt hai chân mềm nhữn vào nhà hàng.

"Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Tên Thẩm Cường này rất lợi hại sao?"

Vừa rồi mẹ của Lý Mỹ cũng rất sợ hãi. "Lợi hại chứ! Cha anh ta là người tàn nhẫn, anh ta cũng là người tàn nhẫn. Hơn nữa, nghe nói hơn hai năm trước, Thẩm

Cường còn cưỡng bức một nữ minh tinh đó!"

Vương Lượng đáp. Rõ ràng là anh ta biết Thẩm Cường là người như thế nào!

"Anh Lượng, hay là báo cảnh sát đi, chắc là hôm nay anh Lý tiêu đời rồi!"

'Tên đàn em cuống cuồng.

"Báo cái đầu cậu, chúng ta không nhúng tay vào chuyện này được đâu. Đoán chừng chẳng mấy chốc cha của anh Lý sẽ biết tin thôi."

Vương Lượng vừa châm thuốc vừa nói.

Trong khi đó, Trần Khiêm đứng một bên xem từ đầu đến cuối.

Anh không tiện nói gì, chỉ muốn nói đáng đời Lý Việt.

Hơn nữa anh và Lý Việt chẳng phải bạn bè, anh lại không thích tính cách của cậu ta, cho nên Trần Khiêm không quan tâm.

Anh bảo: "Cô ơi, thật sự là chúng ta không can thiệp vào. chuyện này được đâu. Hay là chúng ta đi tìm khách sạn, sắp xếp ổn thỏa cho mọi người trước đãi"

"Được rồi."

Mẹ của Lý Mỹ và mẹ của Từ Hà đồng thanh nói.

Bấy giờ mọi người mới rời đi, đặt khách sạn.

Buổi chiều Dương Huy không có kế hoạch gì, bèn chờ đến chập tối đi núi Vân Mộng chơi.

Còn Vương Lượng thì lái xe chờ mẹ của Lý Mỹ dạo một vòng quanh Kim Lăng.

Làm cho mẹ Từ Hà ghen ty, không hài lòng với Dương Huy.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến hơn năm giờ. Lúc này mẹ Lý Mỹ đã trở lại.

Bởi vì hôm nay núi Vân Mộng tổ chức hoạt động lễ mừng rất náo nhiệt, có không ít minh tinh tới tham dự.

Cho nên nhóm mẹ Lý Mỹ muốn đi xem. Vương Lượng đã mua vé từ trước.

Hơn nữa, không biết anh ta làm cách nào mà lấy được vé VỊP.

Tức là sau khi đi vào, người ta ăn gì chơi gì chỉ cần dùng. tới tấm vé này là được, không cần chỉ thêm tiền.

Còn Dương Huy chỉ mua được vé thường.

"Haiz, Vương Lượng à, cháu cũng thật là, có bản lĩnh lớn như vậy sao không lấy cho dì Lý một tấm vé VỊP chứ, như vậy có thể giúp Dương Huy tiết kiệm ít tiền. Trái lại, cầm vé

thường vào cửa thì ăn gì cũng phải bỏ tiền mua. Hừ hừ!"

"Ôi, cháu quên mất! Cháu còn tưởng Dương Huy tự mua được cơ. Chuyện này đơn giản thôi, nhờ người quen là được!"

Vương Lượng cười khổ lắc đầu.

"Hừ, người không biết còn tưởng cậu ta có bản lĩnh lảm. Khi Lý Việt bị dẫn đi, cậu ta chẳng dám ho he gì!"

Mẹ Từ Hà chịu nhục đủ lắm rồi, lập tức lạnh mặt xỉa xói lại.

"Đúng vậy, Vương Lượng nhà chúng tôi không có bản lĩnh lớn, cũng không có quan hệ rộng, nhưng kém cỡ nào cũng đâu như bạn trai của con gái một số người, bạn bè dẫn theo toàn là kẻ ăn chực uống chùa!"

Ý chỉ Trần Khiêm và Lý Duệ.

Trần Khiêm chỉ cười bất đắc dĩ.

Cũng không nói gì.

Tiếp đó, mọi người vào hội trường núi Vân Mông.

Quầy bán vé vào hội trường đã được dựng xong.

"Ủa? Vương Lượng, không phải cậu bảo có bạn chờ chúng ta ở đây sao? Người đâu rồi? Có đáng tin không?"

Lúc này, Lý Mỹ bỗng thắc mắc.

"Chắc là đáng tin, là bạn cấp ba của tớ. Mấy tấm vé này đều là cậu ấy tặng tớ. Ôi trời, giờ ngầu ghê, sách nhị đại hàng thật giá thật kìa! Mau nhìn xem, chẳng phải cậu ấy đang chờ chúng ta ở đó sao!"

Vương Lượng chỉ tay.

Trần Khiêm cũng nhìn theo hướng Vương Lượng chỉ, vừa nhìn lập tức sững sờ...