Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 523: Tôi xách không nổi!



Cô ta tên Lưu Mẫn, là cô giáo dạy thay môn tiếng Anh hồi cấp ba, dạy Trần Khiêm hai năm, trẻ trung lại xinh đẹp, lúc đó cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học, nhờ quan hệ của gia đình mới đến dạy ở trường cấp ba.

Trần Khiêm có ấn tượng sâu sắc như vậy với cô ta.

Là bởi vì cô giáo họ Lưu này hầu như hội tụ tất cả đặc điểm của một cô gái hiện đại trên người.

Ví dụ như là ăn mặc vô cùng hở hang, có hôm cô nàng còn mặc một chiếc váy siêu ngắn, mặc áo lộ rốn mà lên lớp dạy học sinh.

Hơn nữa nhờ vào có chút nhan sắc, ai ai cũng biết cô ta tìm được một người bạn trai giàu sụ, người này vung tiền mua cho cô ta một chiếc Audi A6 để cô ta đi thoải mái, quá chất chơi!

Dĩ nhiên, đặc điểm nổi bật nhất của cô ta chính là yêu giàu chê nghèo.

Với cô giáo hướng dẫn Mạnh Thái Như của anh ta thì một chín một mười.

Học sinh nhà có điều kiện chính là anh chị em thân thiết với cô ta.

Còn không tiền không điều kiện đó hả, đi chết được ở đâu thì đi luôn đi cho khuất mắt.

Nhiều lúc cô ta nói chuyện mà không giữ mồm giữ miệng, nghe vào tai vô cùng tổn thương, cho nên Trần Khiêm mới có ấn tượng sâu sắc với cô ta như vậy.

"Trời ạ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi đi xe buýt, thế mà lại gặp cậu?"

Lưu Mãn cười giả lả.

Như thể rất sợ những người ngồi đãng sau cho rằng cô ta là kiểu người thường xuyên đi xe buýt vậy đó.

"Mãn Mẫn, cậu ta là ai vậy? Học sinh của em sao?” Anh chàng mặc âu phục tươm tất ngồi bên cạnh Lưu Mẫn cất tiếng hỏi.

"Ừ, trước đây em đã kể với anh đó, lớp mà em dạy có một học sinh nghèo mà ngày nào cũng mang theo hai cái bánh bao và một túi dưa muối mang đến trường, lại còn chỉ ăn một bữa cơm đó nhớ không?”

"Ồ ồ, anh nhớ ra rồi!" "Ừ, là cậu ta đó! Lại nói, chắc cũng phải ba năm rồi em

không gặp lại cậu ta! Vào một trường đại học cũng có tiếng, là Đại học Kim Lăng đó!"

"Haizzz, lúc đấy trong lớp còn có một em học sinh tên Lý Siêu, thật ra thì em ấy cũng rất tốt, đáng tiếc thi đại học không thuận lợi, nếu như ông trời có mät, hẳn là cho em ấy thi đỗ trường Kim Lăng mới đúng. Chỉ tiếc là người nên đi thì không được đi, người không nên đi lại đâm đầu vào đó! Thật là....!"

Lưu Mẫn bất mãn nói.

"Nhưng mà Trần Khiêm này, không nói chứ hai ba năm không gặp, phong độ tăng lên không ít đấy, trong mắt cũng không còn tự ti như trước nữa, xem ra thành phố lớn có thể thay đổi cậu rất nhiều đấy!"

Lưu Mẫn nhạt nhẽo nói một câu.

"Cảm ơn cô Lưu, cô cũng vậy mà, so với trước kia càng xinh đẹp hơn!"

Trần Khiêm cũng đáp lại một câu.

Thành thật mà nói, ấn tượng của anh dành cho Lưu Mẫn chả ra sao cả.

Nhưng không sao, dù gì cô ta cũng là giáo viên, chấp nhặt với người già làm gì.

"Ha ha, còn học được kiểu nói năng ngọt sớt như vậy nữa, cậu vẫn nên thành thật một chút đi, chớ học người khác mấy lời kiểu này, cũng là khen người khác mà sao xuất phát từ trong miệng cậu vào tai tôi lạ thấy khó nghe như vậy chứ?"

Lưu Mẫn lạnh mặt.

Kẻ có tiền khen thì cô ta thấy vui vẻ, kẻ không có tiền nói lời tâng bốc, thì cô nghe cũng như kim đâm vào tai vậy đó.

Không phải là chỉ vậy thôi sao. Trần Khiêm thầm nghĩ trong lòng.

Ngoài miệng lại khéo léo mà chuyển đề tài câu chuyện: “Cô giáo Lưu, lần này đi xa là có chuyện gì vậy?”

"Ha ha, chúng tôi đi du lịch nước ngoài ấy mà, không thì cậu nghĩ chúng tôi sẽ đi xe buýt trở về hay sao. Thật là! Dù sao thì có nói cậu cũng không hiểu được đâu!"

Lưu Mãn thân mật kéo cánh tay của chàng trai mặc âu phục kia.

Trần Khiêm chỉ gật gật đầu.

'Thấy Lưu Mẫn không nhìn mình nữa, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ ngủ thêm một lát.

Chẳng bao lâu xe buýt đã tới huyện Bình An. Các hành khách lục tục xuống xe.

Trần Khiêm cũng xốc hành lý của mình lên chuẩn bị gọi một chiếc taxi trở về nhà.

"Ôi, không phải là có Trần Khiêm ở đây sao, bảo cậu ta khiêng vali của chúng ta ra cửa bến xe luôn đi chứ, tên lái xe của anh cũng thật là, có tí việc như vậy mà cũng đến muộn, sau khi về anh đuổi việc luôn đi!". Đam Mỹ H Văn

Lưu Mẫn và bạn trai cô ta hai người cũng chỉ có một cái vali, nhưng lúc này ai cũng tỏ vẻ không muốn xách nó ra ngoài.

Cứ như kiểu xách đồ là sẽ khiến bọn họ mất mặt vậy đó.

Đúng lúc nhìn đến Trần Khiêm, Lưu Mãn liền vẫy tay gọi anh lại:

"Trần Khiêm, cậu qua đây một chút, giúp chúng tôi xách vali ra ngoài đi! Tôi xách không nổi!"

Lưu Mãn không chờ Trần Khiêm nói thêm câu gì đã đẩy hành lí đến trước mặt anh.

Xách không nổi, xách không nổi cái đầu cô í!

Trần Khiêm mảng thầm một câu, nhưng mà nghĩ nghĩ thì thôi bỏ qua vậy, giúp cô giáo của mình xách vali, mình cũng không mất đi hai lạng thịt.

Anh một tay xách theo tí đồ của mình, một tay kéo vali của hai người bọn họ, theo chân hai người đó đi ra ngoài cửa bến xe.

"Anh yêu à, anh nói xem dự án đầu tư lớn vào huyện Bình An lần này, nhà của anh có thể thäng thầu được hay không? Nếu như mà thẳng thì sẽ kiếm khoản lớn rồi đó! Ha ha, tưởng tượng huyện Bình An của chúng ta sau này biến thành thành phố Bình An, em liền phấn khích muốn chết!"

Lưu Mẫn vừa kéo tay của bạn trai vừa bô bô một tràng.

"Ha ha, không vấn đề, công ty của ba anh chính là một trong những công ty có tiềm lực nhất huyện Bình An cơ mài!”

Bạn trai cô ta kiêu ngạo nói: "Ố, sao bên ngoài bến xe lại có nhiều xe con đỗ như vậy? Lại còn là xe công của huyện nữa, kiểu này là lãnh đạo đến đón người à?"

"Đúng vậy, người đó không phải là Chủ tịch Giang à? Ông ấy cũng đến đây sao?"