Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 524: Cứ coi như là không biết gì đi



"Chú Giang Hán Bình dù sao cũng là chủ tịch của một huyện, ai lại có năng lực để chú ấy đứng đây chờ vậy?"

Lưu Mẫn bất ngờ nói.

Chẳng lẽ là ông lớn của thành phố?

Không phải đâu, nếu là ông lớn thì phải đi xe ô tô riêng đến chứ!

"Tiểu Mẫn, em đứng đây đợi chút, anh qua đó chào hỏi mấy câu!" Bạn trai của Lưu Mẫn nhanh chóng sửa sang lại bộ âu phục đang mặc và kiểu tóc.

Chuẩn bị cất bước đến chỗ mấy người lãnh đạo.

"Nhưng Gia Cường, chủ tịch Giang có chịu tiếp anh không?" Lưu Mãn không khỏi lo lắng nói.

"Chắc là có chứ, dù sao ông ấy cũng có quen biết cha anh mà, anh đi ăn với ông ấy hai lần rồi!"

Lý Gia Cường có vẻ chắc chắn đi về phía trước.

Lưu Mãn lại không dám qua đó, người bên kia đều là mấy vị quan lớn, hình như lãnh đạo của Bộ Giáo dục cũng có mặt.

Lưu Mãn là nhân viên cấp dưới được bọn họ quản lí, cô ta đương nhiên không có can đảm lộ diện.

Mà Lý Gia Cường thì đi đến nhanh mà về cũng nhanh không kém.

Lúc đi thì vô cùng đắc ý, nghĩ rằng đứng trước nhiều vị lãnh đạo như vậy thì rất có thể diện gì đó. Truyện Truyện Teen

Nhưng lúc về thì lại cúi gầm đầu xuống dất, ỉu xìu nhơ bóng xì hơi.

"Á? Sao vậy Gia Cường? Có phải là chủ tịch Giang không tiếp anh hay không? Haizzz, em đã nói mà, nhiều nhân vật tai to mặt lớn đều ở đó, tốt nhất là đừng có qua mài"

"Ừ, đúng là mấy người Chủ tịch Giang đứng đó đợi để đón người, hơn nữa còn là một nhân vật khó lường, hình như bọn họ có nhắc đến cậu Trần, chính là cậu Trần đại gia này sẽ mang đến sự biến đổi to lớn cho toàn bộ huyện Bình An! Nhưng mà anh nghĩ chuyện này có chút không đúng, nếu thật là cậu Trần đến đây thì sao lại không đi ô tô cơ chứ?"

Lý Gia Cường nghi ngờ nói.

"Haizzz, có thể là chủ tịch Giang không muốn nói thật với anh, hay là chúng ta đi thôi, mấy vị lãnh đạo của Bộ Giáo dục cũng có ở đây!"

Lưu Mẫn vội vàng khuyên. Lý Gia Cường gật đầu.

Hai người giục Trần Khiêm đi nhanh hơn theo kịp bọn họ.

Trần Khiêm theo ở phía sau, nghe bọn họ nói cái gì mà cậu Trần này cậu Trần nọ, trong lòng liền nghĩ, chẳng lẽ là phái người đến đón mình sao?

Nhưng mình cũng đã nói với Lý Chấn Quốc rồi mà, không cần nghỉ thức làm gì, mình muốn về xử lí chuyện trong nhà trước, bảo anh ấy đừng có làm gì rồi mà.

Nhưng lúc này Trần Khiêm cũng không thể bước đến đó hỏi được.

Cứ coi như là không biết gì đi.

Xách theo vali đồ của hai người Lưu Mãn đến cửa bến xe, tài xế riêng của Lưu Mẫn cũng đã đến rồi.

"Nóng chết mất nóng chết mất! Tiểu Lý, mau cất hành lí vào cốp rồi đi về maul"

Lưu Mãn nói bằng giọng đầy coi thường với người tài xế.

Sau khi cất xong hành lí, tài xế lái xe chở hai người Lưu Mãn đi thẳng không ngoái lại.

Chỉ còn lại Trần Khiêm tay xách túi đồ há hốc. mồm đứng trước cửa bến xe, đậu má nó!

Có coi mình là nhân viên xách đồ thì cũng phải quay ra cảm ơn một tiếng chứ?

Lý Gia Cường ngồi ở trong xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy Trần Khiêm đứng sững một chõ, lúc này mới ngại ngùng hỏi Lưu Mẫn:

"Tiểu Mãn, vừa rồi quên không cảm ơn cậu học sinh kia của em một câu, nên hỏi cậu ấy muốn đi đến đâu, cho cậu ấy đi nhờ xe một đoạn mới phải!"

"Cho cậu ta đi nhờ làm gì, anh không sợ làm bẩn xe của mình à, một thằng nghèo kiết hủ lậu mà thôi, không cần xen vào chuyện của cậu ta!"

"Được rồi!"

Về phía Trần Khiêm, trộm đánh cho Lưu Mẫn một trận lên bờ xuống ruộng ở trong đầu xong cũng gọi một chiếc taxi chuẩn bị về nhà.

Trên đường, còn không quên gọi điện thoại cho. người trong nhà của ông cụ Ngô.

Dặn mọi người đừng có nấu cơm làm gì, chờ anh đến sẽ mua ít đồ nhắm uống mấy chén với ông.

Không ngờ là điện thoại kêu một hồi lâu cũng không có ai nhấc máy.

Gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại, mới nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên.