Thiên Mệnh Chiến

Chương 156: Khai Linh Đan. ĐIỀM GỞ SẮP ĐẾN?



Người xưa có câu ' nhất khuyển nhì mã ', sự trung thành của hai loài vật này không còn cần kiểm chứng nữa.

Nhưng Trần Minh Quân muốn mở ra một con đường mới, xây dựng đội quân có một không hai trên thế giới này. Tại sao chỉ là trên thế giới này? Vũ trụ bao la, không thiếu cái lạ. Trong rất nhiều bộ tiểu thuyết mạng cũng xuất hiện quân đội sử dụng thú ăn thịt làm vật cưỡi cho kỵ binh, mặc dù đó chỉ là những câu truyện được viết ra bằng trí tưởng tượng thôi nhưng không ai khẳng định là không có thật cả.

Chỉ có điều, ý kiến của Hiên Viên Chiến Thiên không phải không có đạo lý. Những loài yêu thú thuộc về giống loài ăn thịt, trên chiến trường rất dễ khơi dậy hung tính, bản năng hoang dã.

Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?

Thuần hóa?

Phương pháp này tốn quá nhiều thời gian và chỉ ở mức độ 50 - 50, rất nhiều thất bại của người đi trước là chứng minh tốt nhất cho vấn đề này.

Nếu như trí thông minh của bọn chúng phát triển hơn một chút, có thể tự làm chủ được hành động của mình, tự kiềm chế bản năng hoang dã.....

Phải rồi! Khai Linh Đan!

Trần Minh Quân chợt nhớ đến một loại đan dược có thể khai thông linh trí cho yêu thú, giúp bọn chúng tiến hóa từ dã thú trở thành linh thú!

Tại Côn Lôn giới, hung thú cũng được phân chia thành nhiều phẩm chất, những phẩm chất này không được quyết định bởi tu vi mà do mức độ linh trí.

Dã thú.

Linh thú.

Thánh thú.

Thần Thú.

Trong đó, dã thú là phẩm chất thấp nhất, bao hàm những loài có linh trí thấp chỉ biết hành động theo bản năng hoang dã.

Linh thú đã có linh trí, có thể tu luyện nhưng còn thấp kém. Nếu lấy một ví dụ so sánh thì có lẽ IQ của bọn chúng ở mức 6-70.

Thánh Thú thì đã có trí tuệ, IQ ở mức trên 100.

Thần Thú lại càng lợi hại, IQ thấp nhất cũng có 150.

Cho nên từ xưa đến nay rất hiếm xuất hiện người có thể đem Thần Thú thu phục.

Đa số mọi người đều lựa chọn mua trứng của Thần Thú sau đó từ từ nuôi dưỡng, dạy bảo giống như Lê Ngọc Anh. Có điều, trứng của Thần Thú nào dễ tìm.

Lê Ngọc Anh chẳng qua ăn may thôi, trùng hợp gặp được.

Nghe nói, ngay cả Hoàng Triều Đại Lê cũng chỉ có hai con Thần Thú được gọi là Thần Thú Trấn Quốc. Một con tuổi tác đã cao, con còn lại tựa như còn rất nhỏ, mới chỉ có..... hai ngàn tuổi.

Những cường quốc lớn mạnh như Đại Lê, thay vì mua trứng Thần Thú bọn họ càng ưa thích bắt và thu phục thần thú đã trưởng thành bởi vì thực lực của bọn họ cho phép bọn họ làm như vậy và quan trọng hơn cả là sẽ giảm đi một lượng tài nguyên khổng lồ.

Thần thú tuy tốt nhưng nào có thơm như mọi người nghĩ.

Bồi dưỡng một con từ trong trứng cho đến khi trưởng thành, lượng tài nguyên đủ để nuôi cả một cường quốc trăm vạn năm.

Mà lại tốn quá nhiều thời gian!

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lê Ngọc Anh có thể dễ dàng đấu giá thành công trứng của Ngọc Kỳ Lân.

Khai Linh Đan mà Trần Minh Quân đang nghĩ đến mặc dù không cách nào khiến cho một con Dã Thú ngay lập tức tiến hóa thành Thánh Thú nhưng vẫn có thể đạt được đến cấp độ của Linh Thú.

Cái này đã rất tốt rồi, chỉ cần là sinh vật ' có não ' là còn dạy được, không đến mức phải ăn ' bánh mì ngôn ngữ ' của Doremon mới dễ huấn luyện bọn nó.

Có ý tưởng, Trần Minh Quân lập tức soạn ra một kế hoạch mới.

Luật pháp quy định phủ phò mã hiện giờ chỉ được sở hữu một vạn quân tư nhân thôi đúng không?

Rất tốt, trong luật không quy định chỉ được nuôi bao nhiêu con yêu thú!

Trần Minh Quân khóe miệng khẽ nhếch lên, có một loại cảm giác mình sắp hóa thân thành một con lươn.

...................

Bên này, sau khi cả ba đội ngũ phân chia ra thành ba hướng chạy vào trong Yêu Thú Sơn Lâm.

Mãnh Long Quân có số lượng thành viên đông nhất, mặt bằng tu vi đồng đều nhất, nhanh chóng tổ chức các cuộc tấn công vào những yêu thú sống theo bầy đàn. Phương pháp này không thể nghi ngờ là cách tích lũy điểm số nhanh nhất.

Bạch Phượng Quân thì chia thành hai đội đi săn, khoảng cách mỗi đội không quá xa nhau đề phòng xảy ra dị biến còn có thể kịp thời chạy đến cứu viện.

Cách làm này vừa đẩy nhanh tốc độ kiếm điểm số vừa đảm bảo an toàn cho cả đội ngũ.

Huyết Lôi Quân thì khác biệt, bọn họ có lượng người ít nhất, tu vi cũng không cao như những đội khác. Nhưng trí thông minh lại không kém chút nào.

Bọn họ chia ra thành nhiều nhóm để hành động.

Nhóm lớn nhất gồm có ba mươi người, những nhóm này chuyên lựa chọn các bầy đàn yêu thú hình thể to lớn, tốc độ chậm chạp. Phát huy sở trường về tốc độ, khắc chế gắt gao nhược điểm của đối phương để tiêu diệt từng mục tiêu một.

Những nhóm nhỏ chỉ có mười người khác thì lại càng lựa chọn chiến thuật thông minh hơn. Bây giờ đang là mùa sinh nở của yêu thú, thể lệ của cuộc thi cũng không nói rõ mang về yêu thú trưởng thành hay con non.

Bọn họ tìm kiếm những cái hang có dấu hiệu yêu thú mới sinh nở, tiếp tục phân chia thành hai nhóm, một nhóm dẫn dụ con mẹ ra ngoài để nhóm còn lại đột nhập vào trong hang đem những con non bắt đi.

Để tránh cho gặp phải tình cảnh quá nguy hiểm, bọn hắn cố ý thăm dò trước thực lực của con trưởng thành rồi mới hành động.

Nếu như để cho Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này nhất định sẽ giơ lên ngón tay cái, khen ngợi. Quân đội phát triển lâu dài không thể thiếu yêu thú, những con non này chính là vốn liếng để phát triển tiếp về sau.

Có thể dùng làm lương thực cũng có thể huấn luyện phục vụ cho quân đội.

Cả ba đội vận dụng chiến thuật khác nhau nhưng đều để lộ ra sự tài trí của mình, thành tích mỗi đội đều tốt hơn rất nhiều so với mong đợi của Trần Minh Quân.

Nhân tài quả là đâu đâu cũng thấy chỉ là hiếm gặp cơ hội và thiếu ý chí phấn đấu thôi.

Nếu như để những con người này tiếp tục lang thang đầu đường xó chợ, hoặc trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm nơi cô nhi viện, có lẽ cả đời này không có ai khám phá ra được tài năng của bọn họ.

Lại thêm việc ý chí quá kém, tự ti về bản thân, thiếu mục tiêu phấn đấu.

Định trước tài năng không thể nở rộ!

Nay theo Trần Minh Quân, từng người đều cảm thấy mình có thể phấn đấu để trở nên tốt hơn nữa, tự tin hơn vào chính mình, mục tiêu rõ ràng.

Tài năng nở rộ!

Đây cũng là một trong những thứ mà Trần Minh Quân ban đầu không thể ngờ đến được, hắn chỉ nghĩ đơn giản là lừa qua mặt những kẻ đối nghịch mình và huấn luyện quân đội cho riêng mình thôi.

Nhắc đến chuyện này, chắc hẳn nhiều người không hiểu được vì sao Trần Minh Quân đánh trống khua chiêng tuyển quân khắp cả nước mà không có ai nhảy ra ngăn cản.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tất cả đều có cùng chung suy nghĩ với Hiên Viên Chiến Thiên.

Trần Minh Quân cho dù tuyển đủ số lượng cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, hoàn toàn không có giá trị gì.

Thử hỏi một chút, một đám ăn mày, một lũ cô nhi không có căn cơ, không có thiên phú thì tuyển về có tác dụng gì?

Còn quan điểm của Trần Minh Quân lại khác biệt, theo hắn thì giá trị lớn nhất của một người nằm ở hai thứ: ý chí và nhiệt huyết.

Những người này tuy đúng là không có căn cơ, không có thiên phú nhưng ý chí của bọn họ vẫn còn chỉ cần tiếp thêm mồi lửa để ý chí của bọn họ càng thêm mãnh liệt.

Nhiệt huyết? Chỉ cần cho bọn họ cơ hội, cho bọn họ hi vọng thì ngọn lửa nhiệt huyết tự nhiên sẽ bùng cháy lên thôi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có hai thứ này, dù ít hay nhiều. Và cả hai điểm này đều có trong điều kiện nhận người mà Trần Minh Quân đưa ra.

Đồng thời hắn cũng tận dụng sự khác nhau về quan điểm này để tuyển quân có thể diễn ra thuận lợi trước ánh mắt vô số địch nhân đang nhìn chằm chằm.

Nói thật, hành động này của hắn cũng là đang đánh cược.

Nếu có thể ' đãi vàng trong cát ' thì không sao, còn như tất cả đều chỉ là ' cát ' hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng nhờ có lần đánh cược này mà rất nhiều năm sau Côn Lôn giới mới có một truyền thuyết, truyền thuyết về vô số chiến thần, về đội quân bất bại đánh đâu thắng đó. Chiến khắp chư thiên vạn giới chưa một lần bại trận.

Tạm gác lại chuyện tương lai, quay trở về hiện tại.

Bước sang đầu ngày thứ ba, cả ba đội đều đã càn quét gần hết yêu thú ở khu vực ngoài rìa nhưng vẫn không có đội nào tự tin cầm chắc chiến thắng trong tay cả.

Trong nơi đóng quân tạm thời của Mãnh Long Quân, Việt Hùng cùng hai người phó đội trưởng của mình vừa ăn sáng vừa bàn bạc.

Người phó đội trưởng có tên Thiết Quyền nói: " Tuy đội của chúng ta nhiều người nhưng ta cảm thấy vẫn chưa an tâm. Bạch Phương Quân các nàng được trang bị phi cầm, tốc độ rất nhanh. Không biết chừng số lượng yêu thú chém giết tích lũy đã vượt qua chúng ta. "

Một người phó đội trưởng khác, Công Văn Hiếu tán thành: " Rất có khả năng! Ai cũng biết thực tế thì Bạch Phượng Quân có tổng quân số là sáu ngàn chứ không phải ba ngàn, những con phi cầm kia có chiến lực không tầm thường. "

" Chúng ta càn quét mặt đất nhưng các nàng vừa có thể đi săn dưới đất vừa có thể đi săn trên không, lợi thế thực sự quá nhiều. "

Việt Hùng trầm ngâm giây lát, mở miệng hỏi: " Các ngươi có kế sách gì? "

Công Văn Hiếu mỉm cười lắc đầu đáp: " Kế sách thì chưa nói nhưng ta thường nghe dân chúng trong thành kể, ở khu vực ngoài rìa này có một con rùa núi, huyết mạch không thuần, thích ăn thịt người. "

" Con yêu thú này tu luyện đã lâu, cảnh giới khoảng chừng Siêu Phàm Sơ Kỳ. Lấy quân ta người đông thế mạnh, mặc dù tu vi kém nó hai đại cảnh giới nhưng có thể dùng quân trận khắc chế nó. "

Thiết Quyền cũng lên tiếng phụ họa: " Đúng đúng! Yêu thú loài rùa núi tốc độ di chuyển rất chậm chạp, nếu như đánh không lại cũng có thể rút lui. "

Việt Hùng cũng không vội vàng hạ lệnh, mà lâm vào trong suy nghĩ. Nói thật hắn cũng có chút do dự, nếu như có thể giết được con rùa núi này điểm số sẽ tăng vọt nhưng đối mặt với yêu thú có cảnh giới tương đương với Siêu Phàm cảnh, mức độ nguy hiểm quá lớn.

..........

Tình trạng tương tự cũng xảy ra ở nơi đóng quân tạm thời của Bạch Phượng Quân.

Mãnh Long Quân lo ngại các nàng, các nàng cũng lo ngại Mãnh Long Quân. Cả hai bên đều dành sự tôn trọng tối cao cho nhau, không người nào dám khinh địch.

Dương Hoàng Anh đưa ra quyết định: " Đánh giết rùa núi quá nguy hiểm, chuyện này ta không thể quyết định. "

" Như vậy đi, để tất cả mọi người biểu quyết. "

...........

Sau cùng, Bạch Phượng Quân và Mãnh Long Quân không hẹn mà cùng kéo về hang ổ của con rùa núi.

Riêng chỉ có Huyết Lôi Quân là tiếp tục săn giết những yêu thú còn xót lại. Chuyện về con rùa núi bọn họ cũng có chỗ nghe nói, dù sao cũng không phải bí mật gì, khắp Kinh Thành ngày nào chẳng có người buôn dưa lê về vấn đề này.

Nhưng không ngông cuồng như Mãnh Long Quân và Bạch Phượng Quân, bọn họ tự thấy rằng tu vi của các thành viên còn kém không thích hợp nhắm đến mục tiêu này.

..........

Trong phủ phò mã, Trần Minh Quân bỗng nhiên từ trong tu luyện tỉnh lại. Hắn đứng dậy bước ra bên ngoài ngắm nhìn bầu trời trong xanh, khẽ lẩm bẩm: " Tại sao trong lòng cứ cảm thấy không yên?

" Không lẽ là báo hiệu điềm gở sắp đến? "