Thiên Mệnh Chiến

Chương 171: Tử Vi Xuất Thủ, Nhất Kiếm Định Sơn Hà!



" Lên! Chém chết con quạ đen này! "

Lời nói tuy có khí thế nhưng đáng tiếc hiện giờ tu vị tụt xuống chỉ còn Luyện Khí Đỉnh Phong, làm sao có thể bay?

Kim Dực Phi Phong Thú liếc hắn một cái, từ biểu hiện trong đôi mắt của nó có thể thấy được sự khinh bỉ.

Trần Minh Quân: ".... "

Tử Diễm Huyết Ưng thấy Kim Dực Phi Phong Thú thương thế bỗng nhiên hồi phục hơn phân nửa, lấy trí thông minh của nó nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. Nó không tiếp tục biểu diễn nữa, lao xuống tấn công Kim Dực Phi Phong Thú.

Kim Dực Phi Phong Thú gầm lên một tiếng, hai yêu lại đại chiến ba trăm hiệp.

Đáng tiếc, ngay cả khi không có thương thế thì Kim Dực Phi Phong Thú đã khó địch lại Tử Diễm Huyết Ưng, huống hồ bây giờ thương thế mới chỉ được chữa khỏi sáu phần.

Cùng lắm là trì hoãn được một khoảng thời gian thôi.

Trần Minh Quân biết không thể trông chờ quá nhiều vào Kim Dực Phi Phong Thú đánh bại Tử Diễm Huyết Ưng cho nên nhân lúc hai thú còn đang đánh nhau, kéo lấy Long Thiên Vấn chạy như bay.

Long Thiên Vấn vừa rồi bị sát cơ khủng bố khóa chặt, đến giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn được. Có lẽ từ khi được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác đối mặt với tử thần là như thế nào.

" Thiên Vấn! Thiên Vấn! "

" Ngươi còn ổn không đấy? "

Nhưng mặc kệ Trần Minh Quân có gọi như thế nào, Long Thiên Vấn vẫn y như cũ không trả lời.

" Chết tiệt! Cái thằng chết tiệt này đang bị làm sao vậy hả? "

Hết cách, Trần Minh Quân đành phải cõng Long Thiên Vấn chạy về phía rừng rậm, đồng thời cũng là phương hướng mà bọn họ tiến tới.

Hướng này yêu thú lúc đầu đã bị dụ hết đến địa bàn của Kim Dực Phi Phong Thú, bị nó chém giết gần hết, độ an toàn cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng nhân tính không bằng trời tính, vừa chạy được thêm một đoạn thì hai người bọn họ lại bị một bầy yêu thú nhị phẩm Thanh Phong Lang chặn lại.

Tiếng sói hú vang vọng khu rừng, dưới ánh trăng bầy sói tràn đầy vẻ khát máu bao vây tứ phía không cho hai người lối thoát.

Buổi tối mùa hè thời tiết oi bức lại thêm vừa cõng Long Thiên Vấn chạy một chặng đường dài làm cho quần áo Trần Minh Quân ướt nhẹp mồ hôi, thể lực giảm sút. Một tay đỡ lấy người bạn thân, tay còn lại nắm chặt bảo đao.

" Giết! "

Tiếng gầm của hắn tựa như lão hổ dọa cho chim chóc sợ hãi bay tán loạn lên bầu trời.

Trần Minh Quân tế ra Tứ Linh Trấn Thiên Đồ, gọi Bạch Hổ xuất hiện sau đó leo lên trên, cũng kéo theo cả Long Thiên Vấn. Bạch Hổ toàn thân lóe lên vô số lam lôi, lấy tốc độ như lôi đình lao vọt về phía đám Thanh Phong Lang đang chặn ở phía trước.

Những con Thanh Phong Lang này lại chẳng sợ hãi chút nào, nhao nhao lao về phía Trần Minh Quân, há ra cái miệng mọc đầy răng nanh sắc bén chỉ trực ngoạn Trần Minh Quân một ngụm.

Trần Minh Quân hiểm lại càng hiểm tránh thoát được một, hai lần nhưng may mắn cũng không thường mỉm cười, rốt cuộc bị cào trúng tạo thành một vết thương dài ở ngực.

Không chỉ né tránh, đôi lúc Trần Minh Quân cũng phản công chém giết một vài con nhưng bầy sói thực sự quá đông, tình thế không khá hơn chút nào.

Trần Minh Quân dùng ý niệm thôi động Bạch Hổ cứ lao nhanh về phía trước, lại thêm mấy lần thoát chết rốt cuộc đột phá vòng vây.

" Đáng chết! Bọn nó bám dai như đỉa đói vậy! "

Ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, vẻ mặt Trần Minh Quân trở nên ngưng trọng.

Ngày hôm nay tiêu hao quá nhiều linh lực và linh hồn lực, triệu hồi ra được Bạch Hổ nhưng không thể duy trì được thời gian dài, đợi Bạch Hổ biến mất hai người bọn họ nhất định sẽ thành cá nằm trên thớt.

Nếu là tình huống bình thường, hắn tự tin có thể chém hết bầy Thanh Phong Lang này như bây giờ còn mang theo một người không có năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể chạy.

Nhưng dù vậy hắn cũng không oán trách Long Thiên Vấn bởi vì hắn biết Long Thiên Vấn vừa trải qua một cú sốc tâm lý nghiêm trọng, nếu là hắn trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng như vậy thôi.

Một thiếu niên trải ít sự đời, lớn lên trong cảnh sung sướng không phải lo nghĩ thử hỏi lần đầu tiên đối mặt với sát cơ kinh khủng như vậy có thể bình thường được không?

Cảm nhận được linh lực thực sự không kiên trì được bao lâu nữa, Trần Minh Quân càng lúc càng ngưng trọng.

" Nếu như chạy không nổi nữa vậy thì chiến vậy! "

Nhưng ngay vào lúc này, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.

" Đúng rồi! Sói không biết trèo cây! "

Hắn vỗ đầu một cái, tự hỏi sao mình lại ngu đến thế, chuyện đơn giản này mà mãi mới nghĩ ra.

Thế là hắn nhân lúc bầy sói còn chưa đuổi đến thu Bạch Hổ lại, thả Chu Tước ra. Hai người cưỡi trên lưng Chu Tước bay lên cành cao của một cây đại thụ, để đảm bảo an toàn Trần Minh Quân còn tiện tay chém bớt mấy cái cành ở dưới thấp.

Quả nhiên khi bầy sói đuổi đến, thấy hai người đã ở trên cành cây cao, không làm gì được chỉ biết gầm lên phát tiết sự tức giận. Vẫn may linh trí của yêu thú nhị thẩm còn thấp, không biết phóng công kích lên tấn công hai người hoặc phá đổ cây đại thụ.

Trần Minh Quân lúc này mới thở phào một hơi, tranh thủ thời gian vận chuyển Đạo Thể hồi phục linh lực của mình.

" Nếu như vẫn còn tu vi Siêu Phàm thì tốt rồi. "

.................

Ở nơi xa, trận chiến giữa hai thú một lần nữa nghiêng về một phía. Tử Diễm Huyết Ưng đè lên đánh Kim Dực Phi Phong Thú hoàn toàn không có sức phản kháng. Rốt cuộc Tử Dực Huyết Ưng vận lực, một trảo đem Kim Dực Phi Phong Thú đánh xuống đại địa khiến cho mặt đất run lên bần bật, bụi bặm mịt mù một vùng.

Kim Dực Phi Phong Thú nằm trong hố lớn, nhiệt huyết từ trong miệng nó chảy ra, bị thương không nhẹ. Cũng may thân thể nó cứng hơn sắt thép cho nên giữ được một mạng, nhưng xương sườn đã gãy hơn phân nửa, không còn đủ sức đánh tiếp nữa.

Toàn thân nó run run rẩy rẩy một lần nữa kiên cường đứng dậy nhưng biểu hiện bất khuất này rơi vào trong mắt Tử Diễn Huyết Ưng lại chỉ cảm thấy ngứa.

Nó thu cánh lại, lao xuống sau đó dùng hai bộ móng vuốt khỏe mạnh quắp lấy lưng của Kim Dực Phi Phong Thú, dang rộng đôi cánh mang theo Kim Dực Phi Phong Thú bay lên tận trời cao.

Tiếp tục một lần nữa dùng lực ném Kim Dực Phi Phong Thú xuống nhưng lần này điểm đến lại bất ngờ là hai tên số nhọ đang trốn ở trên đại thụ.

Trần Minh Quân: ".... "

Chết tiệt! Con chim chết tiệt này mày đang làm cái gì vậy hả?

Túm lấy Long Thiên Vấn, Trần Minh Quân toàn lực vận chuyển Đạp Tuyết Tầm Mai Bộ chạy trốn ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng. Hai bên so bì tốc độ, đáng tiếc Trần Minh Quân vẫn chậm một nhịp.

Đại địa lại rung lên, cuồn cuộn khí lãng đem cả Trần Minh Quân lẫn Long Thiên Vấn đánh bay một đoạn.

" Ngao ô ~ "

Lần này thì Kim Dực Phi Phong Thú không thể đứng dậy được nữa rồi.

Nó nằm ở trong hố to, toàn thân đều là máu, thần sắc uể oải, hơi thở yếu đuối.

" Li ~ "

Tử Diễm Huyết Ưng kêu lên một tiếng, vạn thú trong khu vực này đều thuần phục nó, cúi đầu.

Kim Dực Phi Phong Thú bị đánh bại, tân vương xuất hiện!

" Khụ khụ.... "

Trần Minh Quân trật vật đứng dậy, trên người dính đầy bụi bẩn nhưng sự quan tâm của hắn lúc này lại không phải bản thân mình mà là Long Thiên Vấn. Cho đến khi thấy Long Thiên Vấn chỉ bị hôn mê nằm dưới gốc cây cách đó không xa, hắn mới an tâm một chút.

" Giờ phải làm sao đây? "

" Thiên Vấn là long tộc, điểm này con chim kia đã biết. "

" Chẳng lẽ chơ mắt nhìn nó ăn thịt huynh đệ? "

" Nhưng ta còn có thể làm gì được? Khoảng cách quá lớn, ta đánh không lại. "

Trần Minh Quân càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng.

" Ta thật khâm phục năng lực tự tìm đường chết của ngươi a. "

Câu nói vừa dừng, ánh sáng tím chiếu sáng cả mảnh rừng. Tử Vi xuất hiện trong bộ cửu cửu chí tôn long bào, bàn chân nhẹ đạp hư không, ánh mắt bễ nghễ nhìn chúng sinh.

Trông thấy nàng, Trần Minh Quân mừng rỡ như người chết tìm được phao cứu hộ. Phải biết kể từ lần cuối nàng hiện thân cho tới bây giờ, Tử Vi mặc kệ hắn triệu hoán như thế nào vẫn luôn một mực không chịu xuất hiện.

" Tỉ tỉ yêu dấu, ta biết ngươi sẽ không thật bỏ mặc ta mà. "

Đối với câu nịnh nọt này, Tử Vi chỉ nhẹ hừ một tiếng.

Ánh mắt nàng nhìn về phía Tử Diễm Huyết Ưng, giọng nói lạnh lùng: " Chỉ một con súc sinh cũng muốn làm hại chủ nhân của ta? "

" Ai cho ngươi lá gan? "

Thân hình của Tử Vi bỗng nhiên lấy mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng biến lớn trở thành một tôn nữ đế khổng lồ sừng sững trong bầu trời đêm.

Đế uy cuồn cuộn, quang mang vạn dặm, chúng sinh triều bái!

" Đại Đế hiển linh! "

" Đại Đế hiện thế! "

" Nữ đế phù hộ a! "

.......

Tử Vi rút ra bội kiếm, chỉ một động tác đơn giản lại khiến cho vạn vật trong bán kính một trăm dặm toàn bộ bị đế uy nghiền ép thành bụi phấn.

" Tiểu tử, học hỏi. "

" Như thế nào là một kiếm định sơn hà. "

Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, gió bỗng nhiên nổi lên, mây trời tụ tập, vạn vật như sống lại.

Mũi kiếm chỉ về phía Tử Diễm Huyết Ưng, Tử Vi chỉ nói khẽ một tiếng: " Chết! "

Cuồng phong bỗng chốc hóa thành ngàn vạn đao phong, mây đen bỗng thả xuống sấm sét.

Tử Diễm Huyết Ưng sợ rồi, nó muốn chạy nhưng phát hiện toàn thân vô lực, không thể cử động giống như mình là một tội thần đã bị đế vương phán định tử hình.

Muôn vàn đao phong cắt xuống từng khối da thịt của nó, chẳng mấy chốc sinh cơ mất hết, hóa thành một bộ xương rơi tự do xuống dưới.

Trần Minh Quân tràn đầy rung động, bật thốt lên hai chữ: " Lăng trì? "