Thiên Mệnh Chiến

Chương 72: Nghiền ép!!!



" Ngang!! "

Thanh Long từ trong bức họa lao nhanh mà ra, nó không ngừng phát ra tiếng trầm thấp long ngâm. Tốc độ của nó nhanh như tên bắn, mặc cho Triệu Hạo chạy trước một đoạn dài vẫn bị nó dần dần rút ngắn khoảng cách. Trần Minh Quân ngồi trên lưng rồng, một tay cầm cung, tay còn lại cầm lên ba mũi tên.

Lắp tên, kéo cung, nhắm bắn và bắn!

Động tác này khi còn bên trong bí cảnh phụ Làng Thụy Hương, trong mấy chục năm chinh chiến với quân Hung Nô hắn đã sử dụng rất nhiều lần, nên bây giờ một lần nữa sử dụng động tác nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh không tưởng.

Ba mũi tên xé gió mà đi, trong chớp mắt đã tiếp cận Triệu Hạo, một mũi tên bay thẳng đến sau gáy hắn, hai mũi tên còn lại phong tỏa hai hướng tiến và lùi. Triệu Hạo giống như có con mắt thứ ba, hắn xoay người tránh được mũi tên ở chính giữa đồng thời dừng bước lại khiến cho hai mũi tên kia toàn bộ bắn hụt.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa xong, bởi vì ngay khi hắn dừng lại đó một quả cầu do linh khí tích tụ thành nhanh chóng bay đến. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Hạo đem thanh kiếm to bản chắn ở trước người như dựng lên một tấm lá chắn dày nặng.

Chỉ nghe " Banggg " một tiếng, Triệu Hạo bị đẩy lùi về sau một mét, lưỡi kiếm run lên bần bật khiến cho cánh tay của hắn cũng khó lòng nắm chắc. Trần Minh Quân nhìn xem cảnh này, mặt không biểu tình tiếp tục bắn ra ba mũi tên. Lần này cả ba mũi tên không phân chia phương hướng nữa mà tất cả đều bay thẳng về phía Triệu Hạo.

Triệu Hạo tự nhiên không dễ dàng bị bắn trúng như vậy, hắn nhảy liên tiếp lui về phía sau ba bước tránh thoát đi cả ba mũi tên sau đó đánh ra một chiêu Liệt Hổ Thăng Thiên đáp trả.

Liệt Hổ Thăng Thiên là một chiêu thức lấy linh khí ngưng tụ thành một con mãnh hổ toàn thân thiêu đốt hỏa diễm, lao thật nhanh về phía Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nhìn xem con hổ do hỏa linh khí tạo thành đánh tới, không thể không thừa nhận Triệu Hạo có chút thông minh. Bên trong tứ linh, Thanh Long nắm giữ phong nguyên tố mà hỏa nguyên tố chuyên dùng để khắc chế phong.

Có câu nói hay lắm, gió càng lớn lửa cháy càng mạnh.

Bất quá, người nào nói hắn chỉ có Thanh Long nha?

Đột ngột, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh. Mặc dù còn chưa đến mức độ đầy trời tuyết rơi nhưng cũng đủ đến khiến cho người bình thường nổi da gà. Một bóng đen to lớn rơi đập thẳng hướng hỏa diễm mãnh hổ đem nó đập thành chia năm xẻ bảy, tan nát trong không trung.

Triệu Hạo giật mình nhìn xem một con rùa hình thể to lớn không biết từ nơi nào xuất hiện đem chiêu thức của mình cản lại, nhìn kĩ hình dáng của con rùa này hắn lại càng thêm kinh ngạc. Chỉ thấy con rùa toàn thân màu đen, bốn cái chân to như bốn cái cột nhà, ánh mắt uy nghiêm tựa như mắt rồng, trên đầu thậm chí có cả một cặp sừng.

Điểm lạ thường nhất ở đây chính là trên người nó, bộ phận đáng ra phải mọc một cái đuôi vậy mà lại nối liền với một con rắng màu trắng.

Hắn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe trong đầu mình sư phụ kêu lên kinh hãi: " Huyền Thiên Trấn Vũ, Huyền Vũ!!!! Tê ~~~"

Triệu Hạo nhíu mày không hiểu hỏi: " Chân võ đại đế? Đó chẳng phải chỉ là một con rùa thôi sao? "

Ngọc Long tức giận mắng: " Ngươi thì biết cái gì! Nó chính là trong truyền thuyết một trong tứ đại thần thú, Huyền Vũ! Nó là vị thần trấn giữ phương Bắc, nắm giữ tinh hoa của thủy - băng hệ nguyên tố trong trời đất "

" Nó được tu sĩ băng hệ, thủy hệ tôn làm Tổ Sư Gia trong lĩnh vực khống chế hai hệ này. "

" Không chỉ vậy, trong Chư Thiên Vạn Giới dị băng, dị thủy bảng đứng đầu hai bảng: Huyền Thủy Bất Diệt, Ngọc Băng Bất Phá đều là thứ mà Huyền Vũ nắm giữ. "

" Tê ~~~! " Triệu Hạo sau khi nghe sư phụ giải thích rốt cuộc hiểu rõ sự lợi hại của nó, hít vào một ngụm khí lạnh nhìn xem Huyền Vũ bễ nghễ giữa không trung sắc mặt bắt đầu hiện lên vẻ lo sợ.

Ngũ hành tuần hoàn, thủy hệ khắc hỏa, băng hệ thì lại càng không cần phải nói huống hồ còn là hai bảng danh sách đứng đầu hội tụ cùng một chỗ đối phó với mình.

Trần Minh Quần lại chẳng được biết những thứ này, đặc biệt trong lúc đang tập trung chiến đấu hắn cũng không có nhu cầu muốn nghe. Điều duy nhất khiến hắn phải bận tâm bây giờ là làm cách nào mới có thể dồn Triệu Hạo vào chỗ chết.

Hắn hô: " Thời gian đóng băng! "

" Rống!!! " Huyền Vũ ngẩng đầu thét dài, đầy trời tuyết rơi, nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống khiến cho người ta từ tận sâu trong linh hồn rét lạnh tựa như đang đứng giữa u linh địa ngục. Đáng tiếc cảnh giới tu vi của hắn có hạn không thể chân chính đóng băng thời gian mà chỉ có thể để cho thời gian chảy chậm hơn bình thường chút xíu.

Nhưng cao thủ so chiêu, tốc độ hơn nhau dù chỉ vài giây cũng đủ để quyết định thắng bại. Trần Minh Quân nhân lúc Triệu Hạo còn chưa từ trong sự kinh hãi tỉnh lại nhảy khỏi Thanh Long như một mũi tên lao xuống, trong tay nắm chặt cán đao, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí.

Triệu Hạo cảm nhận được sự nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn xem, trong lúc vội vàng không kịp né tráng chỉ có thể lui về sau. Thế nhưng bởi vì sự ảnh hưởng của Thời Gian Đóng Băng cho nên tốc độ của hắn vốn đã thua kém Trần Minh Quân nay lại càng thêm cách biệt.

Mặc cho hắn phản ứng đủ nhanh nhưng như cũ cũng chỉ may mắn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu về được một mạng. Lưỡi đao xẹt ngang qua cổ để lại một vết thương cạn, chưa đến mức độ rỉ máu. Trần Minh Quân phản ứng cực nhanh, một chiêu này không lấy được mạng Triệu Hạo vậy thì hắn ra thêm chiêu nữa.

Chỉ thấy bàn tay trái hắn cong thành ưng trảo nhắm thẳng ngay cái cổ của Triệu Hạo chộp tới, Triệu Hạo thầm kêu nguy hiểm vội vàng xoay người tránh thoát thế nhưng móng tay của Trần Minh Quân lại để lại trên cổ hắn thêm một vết thương. Vết thương này mặc dù không tính là nguy hiểm gì nhưng máu đã bắt đầu rỉ ra.

Trần Minh Quân vẫn chưa từ bỏ ý đồ, liên tiếp đánh ra hơn một trăm chiêu, chiêu chiêu vừa nhanh vừa hiểm. Các vết thương sâu cạn trên người truyền đến cảm giác đau nhức khiến cho Triệu Hạo đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, vô cùng khó khăn mới bảo toàn được mạng nhỏ. Rốt cuộc, Trần Minh Quân nhân cơ hội Triệu Hạo lộ ra sơ hở đạp một cước lên trên người đối phương đem Triệu Hạo đạp lùi mấy chục bước.

Triệu Hạo vừa đứng vững thân hình cũng không dừng lại mà tiếp tục nhảy về sau mười mấy bước kéo xa khoảng cách với Trần Minh Quân. Bất quá, ngay cả khi như thế báo động trong lòng hắn vẫn không ngừng tăng cao. Cho đến khi hắn cúi nhìn xuống một bên vai, nơi trúng phải một đạp của Trần Minh Quân mới giật mình phát tại vị trí đó đang có một đóa hoa sen tím nở rộ.

Trần Minh Quân đồng dạng cũng nhìn về đóa hoa sen này, khóe miệng khẽ nhếch lên cười tà mị.

Bộ Bộ Sinh Liên mỗi một nơi đặt chân linh khí đều sẽ hội tụ tạo thành một bông hoa sen tím, nhưng những bông hoa sen này cũng không phải chỉ để trang trí cho đẹp.....

" Bùm! "

Đoá hoa bỗng chốc nổ tung khiến cho Triệu Hạo kêu thảm, trên vai hắn lúc này đã máu thịt be bét lộ ra xương trắng, máu chảy như suối.

Trần Minh Quân mỉm cười nói khẽ: " Mà còn là một quả bom do linh khí tạo thành, chờ ta kích hoạt. "

Triệu Hạo một tay bưng bít lấy vai của mình, ném nhịn đau đớn đem một viên đan dược nuốt vào. Trong lòng thầm nghĩ người này thật sự quá tà môn, không những có thể gọi ra Thanh Long mà còn có thể triệu hoán Huyền Vũ, ngay cả thường thường không có gì lạ một đạp cũng như vậy.....

Nói thật, hắn đã bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ chạy trốn.

Có thể nói từ khi khôi phục lại tu vi đến nay Trần Minh Quân là đối thủ khó chơi nhất mà hắn gặp phải. Thế nhưng hắn lại chẳng sinh ra nổi chút chiến ý nào, bởi vì nếu như đánh tiếp chính hắn cũng không nắm giữ chắc chắn phần thắng.

Ngọc Long sư phụ từng nói cho hắn biết cách ' tính điểm ' trong mỗi lần Thiên Mệnh Chiến bằng cách xem người nào đánh bại nhiều Xuyên Không Giả, con cưng của Khí Vận nhất. Thế nhưng chỉ cần một lần bại trận sẽ ngay lập tức bị tước đi quyền tham gia vào trận tranh đoạt này.

Cho nên một khi hắn cảm thấy không nắm chắc phần thắng trong tay thì không nên chiến đến cùng.

Hắn còn đang muốn suy nghĩ xem muốn rời đi bằng cách nào, đáng tiếc Trần Minh Quân không cho hắn cơ hội này. Hắn xách đao, lao nhanh mà đến muốn nhân lúc hắn bệnh để đòi mạng hắn, không cho Triệu Hạo cơ hội thở dốc.

Trên tiểu thuyết mạng có nhiều bài học xương máu lắm!

Đối mặt với con cưng của khí vận tốt nhất không nên nói nhảm nhiều, càng không nên trì hoãn nhịp độ mỗi lần tấn công quá lâu. Cho nên, thân làm một người xuyên không Trần Minh Quân sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp ấy.

Mắt thấy Trần Minh Quân lại giết tới, Triệu Hạo chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa quay người liền chạy. Hắn đem toàn bộ linh khí tập trung vào hai chân, lấy sức lực bú sữa mẹ ra chỉ để chạy.

Cũng vào thời điểm này, Ngọc Long rốt cuộc lên tiếng: " Vi sư vận dụng một chút thủ đoạn đem hiệu ứng làm chậm này loại bỏ, ngươi tranh thủ cơ hội tung đại chiêu. Nếu như đánh trúng thì tốt, nếu như thất bại cũng có thể tranh thủ cơ hội chạy. "

Nói liền làm liền, hắn bắt đầu vận dụng chút tu vi mà tàn hồn của mình còn xót lại, lấy Triệu Hạo làm trung tâm khuếch tán ra nhiệt khí khiến cho thời gian vốn đang chảy chậm hơn so với bình thường lập tức khôi phục lại tốc độ cũ.

Triệu Hạo nửa câu nói nhảm cũng không nói, dừng chân xoay người lại giơ thẳng thanh kiếm to bản lên trời hô to: " Liệt Hỏa Thông Thiên! "

Linh khí trong cơ thể hắn nương theo kinh mạch vận chuyển bắt đầu xuôi theo cánh tay hội tụ tại thanh kiếm to bản dần dần tạo thành hình vòng xoáy đem trong thiên địa hỏa hệ linh khí cấp tốc tụ tập lại, trong chốc lát vậy mà tạo thành một cái vòi rồng bằng lửa chạm tận trời cao.

Trần Minh Quân trong lòng cảnh báo nguy hiểm vang lên không ngừng, hắn vội vàng làm tương tự động tác

" Băng Phong Thiên Địa! "

Lấy thân đao làm trung tâm, băng hệ, thủy hệ linh khí cấp tốc hội tục, trong nháy mắt tạo thành một cái vòi rồng do nước và băng kết hợp thành.

Khung cảnh lúc này giống như một phân thành hai, một bên đầy trời hỏa diễm thiêu đốt mây trắng, bên còn lại đầy trời tuyết rơi đông cứng vạn vật.

" Trần Minh Quân! " Triệu Hạo nghiến răng nghiến lợi gào lên.

" Triệu Hạo! "

" Đi chết đi!!! "

*****

Chân Mộng: " Cầu đề cử! Cảm tạ! "