Thiên Mệnh Chiến

Chương 98: Đời Có Nhân Quả, Gieo Nhân Nào Thì Gặt Quả Ấy!



Trần Minh Quân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một lần nữa mở mắt ra đã phát hiện mình xuất hiện trong căn phòng dưới lòng đất. Xoa xoa hai bên huyệt thái dương, trong lòng thầm mắng

Lần sau đi ra hoặc đi vào bí cảnh có thể báo trước một câu sao?

Thần kinh ta kém!

" Chàng trai trẻ, chúc mừng ngươi vượt qua bí cảnh. "

Còn đang cố gắng làm cho cái đầu đỡ choáng, tiếng nói già nua bất ngờ vang vọng khắp không gian.

Trần Minh Quân nheo mắt nhìn lại, phát hiện sau lưng mình không biết từ khi nào xuất hiện một ông lão lưng còng hai tay chống gậy gỗ đang đứng nhìn xem chính mình, trên gương mặt treo lên một nụ cười hòa ái.

" Ngài là? "

Ông lão cười nói: " Ta chính là chủ nhân của bí cảnh này, Thục Phán. "

Trần Minh Quân kinh ngạc nhìn người đàn ông này, hỏi: " Ngài chính là An Dương Vương? "

Ông lão gật gật đầu đáp: " Đúng vậy, chính là ta. "

Hắn nói tiếp: " Năm xưa Âu Lạc mặc dù binh hùng tướng mạnh nhưng vẫn thất bại thảm bại trước quân Nam Việt. Ta không cam lòng như thế cho nên đem những binh sĩ Âu Lạc chết trận trong thành Cổ Loa tế luyện thành như bây giờ. "

" Đem linh hồn cùng thể xác tách ra tạo thành Âm Dương đại trận, đem oán khí chuyển hóa thành năng lượng duy trì trận pháp. Để bọn họ vĩnh viễn bồi bạn cùng ta, trấn thủ Âu Lạc. "

" Nhưng con gái ta bất hạnh chết trẻ, ta không cam lòng như vậy! Thục Phán ta cả đời chỉ có một đứa con gái, ta muốn phục sinh nàng. "

Chậm rãi bước về phía trống đồng, ông lão vuốt ve bề mặt trống nói: " May mắn khi xưa rùa thần ban cho Cao Lỗ cách chế tạo ra bí cảnh này, đồng thời bên trong cất giữ một sợi tiên niệm của rùa thần. "

" Rùa thần am hiểu sâu rộng, có thuật trường sinh. Cho nên ta luôn chờ đợi người có tài đức đến vượt qua bí cảnh này. "

Trần Minh Quân nghe vậy thì không nói, trong lòng cười lạnh. Những lời này nếu như dùng để lừa gạt kẻ khác có lẽ có hiệu quả, đáng tiếc dùng để lừa hắn.......quá ngây thơ rồi.

Hắn hỏi: " Thuật trường sinh có thể giúp công chúa sống lại? "

Ông lão gật gật đầu nói: " Cao Lỗ nói với ta, thuật trường sinh này là tộc rùa từ nhiều thế hệ đúc kết lại, không những có thể trường sinh mà còn có thể khiến cho người chết sống lại. "

Gương mặt Trần Minh Quân tràn đầy nghi hoặc, lại hỏi: " Nhưng sao ngài không tự mình vào trong bí cảnh tìm kiếm phương pháp trường sinh? "

Ông lão đáp: " Cao Lỗ nói ta có chút đặc thù không vào được. "

Trần Minh Quân khẽ ' Ồ' lên một tiếng, nói: " Xác thực không chỉ trường sinh bất tử mà còn giúp hồi sinh. "

Ông lão nghe vậy lại càng mừng rỡ, vội vàng đi đến hỏi: " Thật sao? "

Trần Minh Quân gật đầu đáp: " Thật. "

Chỉ có điều trong đầu hai người nghĩ về hai thứ khác nhau thôi.

Hắn bổ sung: " Có điều, thuật này muốn thi triển cần có đủ di vật của người đã chết. Xin hỏi ngài có đủ lông ngỗng đính trên chiếc áo choàng của công chúa không? "

" A " Ông lão ngạc nhiên hỏi: " Vì sao cần những thứ này? "

Trần Minh Quân thành thật nói: " Chiếc áo lông ngỗng này công chúa rất hay mặc, dùng nó làm vật tế khiến cho linh hồn công chúa vì quá lưu luyến nên trở về sau đó lại khởi động tiên thuật đem linh hồn cùng thể xác dung hợp lại. "

Người đàn ông nghe, cảm thấy có đạo lý cho nên lấy ra một chiếc áo choàng có gắn vô số lông ngỗng đưa cho Trần Minh Quân nói: " Đây chính là chiếc áo choàng lông ngỗng mà con gái ta hay mặc."

Trần Minh Quân nhận lấy chiếc áo, tránh làm cho đối phương nghi ngờ, hắn hỏi: " Vậy luyện thể công pháp của ta đâu? "

Người đàn ông kia cười cười khiến cho cả gương mặt vốn đã nhăn nheo nay lại càng giống vỏ quýt héo rũ rượi: " Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể hồi sinh con gái ta sau đó đem tiên thuật giao cho ta, công pháp luyện thể sẽ thuộc về ngươi. "

Trần Minh Quân lúc này mới an tâm lại, đem chiếc áo lông ngỗng đặt lên trên mặt của trống đồng sau đó gõ lên mặt trống ba tiếng sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc lên một đoạn văn cổ quái. Trống đồng theo mỗi một lần gõ, quang mang càng lúc càng sáng chói.

" Lạc! "

" Lạc ~ "

Những họa tiết chim ' Lạc ' tựa như sống lại, vẫy vẫy hai cánh bay xung quanh thân trống. Dần dần tất cả những sinh vật được điêu khắc khác cũng bắt đầu sống dậy, nhảy múa đi xung quanh trống.

Trần Minh Quân đọc văn nửa canh giờ thì dừng lại, quay về phía người đàn ông lớn tuổi hỏi: " Di hài của công chúa đâu? "

Người đàn ông mặc dù lúc này đã tin bốn, năm phần mười nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác: " Để làm gì? "

Trần Minh Quân không kiên nhẫn nói: " Ngài ngốc a? Tự nhiên là để linh hồn của công chúa trở về, nhập vào thân xác rồi. "

Thì ra là thế!

Người đàn ông bán tín bán nghi lấy ra một chiếc quan tài do hàn ngọc chế tạo thành, bên trong có một người thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành hai mắt nghiền tựa như đang ngủ rất ngon giấc.

Công chúa Mỵ Châu!

Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến tiên nhan của nàng, Trần Minh Quân bái phục không thôi. Vẻ đẹp này chỉ sợ không thua kém chút nào những hoa hậu hàng đầu thế giới.

Người đàn ông lớn tuổi cảnh cáo: " Nói trước, nếu như ngươi làm cho di hài của nàng chịu phải tổn thất gì thì mạng ngươi cũng đừng mong giữ được. "

Trần Minh Quân thu hồi tầm mắt gật đầu nói: " Yên tâm, đặt nàng lên mặt trống đồng đi. "

Người đàn ông mặc dù trong lòng có chút nghi kỵ nhưng vẫn làm theo lời Trần Minh Quân nói, đem di hài của công chúa Mỵ Châu đặt lên trên mặt trống đồng.

Quả nhiên khi di hài của công chúa vừa được đặt lên, toàn bộ trống bạo phát ra quang mang đại thịnh tựa như một cái mặt trời nhỏ, ngay sau đó mọi chi tiết hoa văn đều được phóng đại lên tạo thành hư ảnh nhảy múa, ca hát, bay lượn xung quanh trống.

Trần Minh Quân tiếp tục nhắm hai mắt lại, chắp tay, miệng đọc đoạn văn kỳ quái.

Người đàn ông lớn tuổi siết chặt hai tay, tránh mắt tràn đầy sự lo lắng, luôn luôn trong tư thế chuẩn bị xuất thủ nếu như bên trong xảy ra chuyện.

Bên trên mặt trống đồng lúc này, từng chiếc lông ngỗng dần dần sáng lên bạch quang. Bạch quang phân tán thành vô số hạt sáng nhỏ bay đến, chui vào trong di hài của công chúa Mỵ Châu.

Tiếp tục như vậy trong một nén hương, công chúa Mỵ Châu rốt cuộc động đậy hai mắt, điều này khiến cho người đàn ông lớn tuổi vui sướng đến độ không ngăn cản được nước mắt chảy ra.

Cho đến một canh giờ sau, công chúa Mỵ Châu rốt cuộc mở hai mắt ra. Ban đầu nàng có chút ngơ ngơ ngác ngác tựa như còn chưa thể tin được mình có thể một lần nữa quay trở về trần thế. Nhưng khi đặt tay lên vị trí trái tim, cảm nhận nơi đó vẫn như cũ bất động, nàng nhịn không được khe khẽ thở dài.

Người đàn ông lớn tuổi lúc này đã không nhịn nổi nữa, kêu lên một tiếng: " Mỵ Châu! "

Công chúa Mỵ Châu khẽ giật mình, quay người nhìn về phương hướng phát ra âm thanh. Khi nàng nhìn thấy người đàn ông kia thì môi đỏ khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đẹp đẽ, làm cho vạn hoa đều thất sắc.

Sau khi công chúa Mỵ Châu được hồi sinh, quang mang của trống đồng cũng từ từ phai nhạt cho đến khi hoàn toàn biến mất, trở thành một cái trống đồng bình thường nằm ở yên đó.

Người đàn ông lớn tuổi không kìm được xúc động trong lòng mình, hắn chạy đến đem công chúa Mỵ Châu ôm vào trong lòng khóc rống lên.

Công chúa Mỵ Châu cười cười, tay ngọc vươn ra, một tay ôm lấy hắn, tay còn lại vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn.

Trần Minh Quân đứng ở một bên quan sát, ngón tay mân mê nhẫn trữ vật chuẩn bị tùy thời lấy ra bảo đao.

Bởi vì...kịch hay bây giờ mới bắt đầu!

" Trọng Thủy, chàng để ta chờ đợi thật lâu. " Công chúa Mỵ Châu giọng nói mang theo vẻ u sầu, đôi mắt đẹp chảy xuống hai hàng nước mắt.

Người đàn ông lớn tuổi đem nàng ôm càng chặt hơn, ôn nhu nói: " Nàng đừng buồn, từ nay về sau chúng ta sẽ không chia lìa nữa. "

" Đúng vậy, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. " Công chúa Mỵ Châu nở nụ cười tràn đầy ấm áp, chỉ có điều..... ánh mắt nàng lại liếc về phía Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân 'kinh ngạc ' hô lên: " Cái gì? Ngươi là Trọng Thủy chứ không phải An Dương Vương? "

Trọng Thủy khẽ nhíu mày, phải chờ đợi biết bao nhiêu năm mới có cơ hội đoàn tụ với thê tử mình vậy mà trong lúc này lại bị phá đám. Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem Trần Minh Quân: " Con kiến hôi, ngươi thật ồn ào! "

Hắn giơ một bàn tay lên, ngón trỏ chỉ về phía Trần Minh Quân đang định thi triển tiên thuật lại bỗng nhiên cảm nhận được trái tim mình đau nhói. Cúi đầu xuống xem, hắn thấy một con dao có lưỡi dao hình lông ngỗng đâm xuyên qua trái tim mình, tiên huyết ồ ạt từ chỗ vết thương chảy ra.

" Nàng.... " Trọng Thủy không thể tin được nhìn xem thiếu nữ mình đang ôm trong ngực.

" Aizzz..... " Ánh mắt của công chúa Mỵ Châu tràn ngập sự đau khổ, đem Trọng Thủy đẩy ra đồng thời đem con dao cũng rút ra nói khẽ: " Trọng Thủy, cảm giác có một con dao bất ngờ đâm vào tim mình thế nào? "

Trọng Thủy dùng tay bưng bít lại miệng vết thương, đem một viên tiên đan nuốt vào, giận giữ hỏi: " Tại sao nàng lại làm vậy? "

Công chúa Mỵ Châu lắc đầu nói: " Chàng đừng cố gắng trong vô ích, dao này có tên Dao Giết Tiên. Chỉ cần bị nó đâm trúng, nếu như không phải Đại La Kim Tiên thì chắc chắn phải bỏ mạng. Còn có, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta. "

" Cảm giác bất ngờ bị một con dao đâm vào tim thế nào? "

Trần Minh Quân nhìn xem Trọng Thủy bị dao đâm vào tim vẫn chưa chết ngay, tự hỏi có phải mình đang xem phim sờ lâu mâu sừn phiên bản đời thực không?

Thấy Trọng Thủy im lặng không nói, Mỵ Châu nói tiếp: " Năm ấy ta tin tưởng chàng cho nên dẫn chàng đi xem bản thiết kế của nỏ thần, đồng thời dẫn chàng đi tham quan trận pháp của thành Cổ Loa. Ai nghĩ đến chàng sẽ phản bội lại lòng tin của ta, phản bội lại sự yêu thương của cha...."

" Đem quân đồ sát Âu Lạc! "

" Ta hỏi chàng... "

" Rốt cuộc vì sao chàng lại làm như vậy? "

" Tại sao hả Trọng Thủy!!! "

"... " Trọng Thủy yên lặng không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn trời, cảm nhận sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.

Trần Minh Quân đứng ở một bên cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Nếu như Triệu Đà không có dã tâm thôn tính Âu Lạc, nếu như Trọng Thủy không phải bội hai cha con Mỵ Châu có lẽ hai người đã thành một cặp uyên ương hạnh phúc.

Đáng tiếc, trên đời không có hai chữ ' nếu như '.

Aizzz........

Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi.