Thiên Môn

Quyển 4 - Chương 8: Đa cấp



☆ Chương 8

Tề Ninh sắc mặt u ám ngồi trong phòng làm việc, nhìn cấp dưới của mình.

“Hai người muốn đi nâng thành tích của Tống Hi Thành?”

Bành Cương và Lã Thận Ngôn nhìn nhau một cái, rất quả quyết gật đầu.

“Nói cho tôi biết tính toán của hai người.”

Bành Cương có phần lo lắng: “Tiểu Tống đi đã mười ngày, đến bây giờ vẫn không có tin tức, ngoại trừ Sếp từng gặp mặt thì bọn tôi hoàn toàn không biết gì về tình hình của cậu ấy. Cứ trì hoãn tôi lo không chỉ có không có gì tiến triển, mà còn ảnh hưởng tới sự an toàn của cậu ấy. Nếu phái thêm một hai người không phải cũng đúng lúc giúp cậu ấy nâng thành tích sẵn tiện hỗ trợ nhau sao?”

Tề Ninh chậm rãi lắc đầu: “Nhiều người sẽ lộ, trước mắt thân phận của Tống Hi Thành là người xứ khác, nếu như thành tích lên quá nhanh ngược lại sẽ bị nghi ngờ.” Hắn đứng dậy, khó khăn rót cho mình ly cà phê, “Mọi người nên tin tưởng, dựa vào năng lực của cậu ấy, tôi dự cảm rất nhanh chúng ta sẽ nhận được tin tức.”

“Đúng đấy, Sếp còn chưa lo, hai người lo cái gì.” Phương Na Na tùy tiện vỗ đầu Lã Thận Ngôn, khiến hắn ngã lảo đảo.

“Này, Phương Na Na cô cứ ỷ thế hiếp người như vậy, coi chừng tôi nguyền rủa cô cả đời không gả cho ai được!”



Bên kia nhốn nháo, Hà Mộ quan sát vẻ mặt Tề Ninh, nói như thế nào đây, nếu Tống Hi Thành còn ở đây, Tề Ninh chỉ là không nói cười tuỳ tiện, còn bây giờ không những không nói không cười mà còn đen mặt toàn tập.

“Em đang nghĩ, Tiểu Tống nhất định là đang thử tìm cách liên lạc với chúng ta!?” Hà Mộ châm chước nói, “Trước đó anh với anh ấy quy định cách liên lạc với nhau như thế nào?”

Tề Ninh liếc mắt nhìn: “Ban đầu muốn đưa cho cậu ấy máy nghe lén, nhưng sợ sẽ bị phát hiện, cho nên dùng một cái máy ghi âm mini thay thế. Còn liên lạc với chúng ta như thế nào...” Hắn đột nhiên đứng lên, mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn sang, phát hiện là một bác trai giao thức ăn nhanh.

Bác trai kia lau mồ hôi trên đầu, run run hỏi: “Xin hỏi nơi này có phải là Tổ trọng án không!?”

Tề Ninh đứng dậy nghênh đón, thái độ chưa bao giờ hòa nhã như vậy: “Đúng vậy, xin hỏi bác có gì muốn báo cáo sao?”

“Ah, là như thế này, hôm nay tôi đi giao cơm như thường lệ, có một chàng trai đưa cho tôi một tờ giấy, tôi vừa thấy mặt ngoài tờ giấy viết nơi đó là ổ đa cấp liền lập tức tới tìm mọi người, một phút cũng không dám chậm trễ. Bất quá mọi người yên tâm, nội dung bên trong tờ giấy một chữ tôi cũng chưa xem.”

Tề Ninh mỉm cười: “Vô cùng cảm ơn bác đã phối hợp, e rằng lần sau chúng tôi còn cần sự giúp đỡ của bác. Không biết bác có thể để lại số điện thoại để chúng tôi thuận tiện liên lạc không?”

Bác trai giao thức ăn nhanh rất sảng khoái để lại số điện thoại, còn từ chối đội hình cảnh khen thưởng, đạp xe ba bánh cười vui vẻ đi.

“Đúng là một người dân lao động vừa đáng yêu vừa có tính giác ngộ mà, nhìn ông ấy vui vẻ như vậy, sau này khi về hưu em cũng đi giao cơm hộp!” Hà Mộ khoanh tay nói với Phương Na Na bên cạnh.

“Đừng quên chúng ta cũng là một phần tử nhân dân lao động.” Tề Ninh nhìn tờ giấy, nói “Hiện tại mọi người lập tức đi điều tra các khu chung cư, lục soát tất cả những khu có tên ‘Tân Ngụ’, cùng với các người tên có một chữ ‘Long’ trong các khu chung cư đó. Tìm được lập tức báo cho tôi.”

Lão Trương không hổ là cảnh viên kinh nghiệm phong phú: “Đây là cứ điểm Tiểu Tống tra được?”

“Phải, đây chắc là trụ sở chính của ổ đa cấp, ở đây không biết có bao nhiêu người, mọi người cũng phải phái thêm người đi khống chế kiểm soát.” Hai mắt Tề Ninh sáng lên, “Tôi nghĩ, phá được vụ án này chỉ còn thiếu một bước ngắn!”

Phương Na Na cảm khái: “Lần này Tiểu Tống lập công lớn, xem ra cuối năm trong số hai người thăng chức cậu ấy nhất định sẽ chiếm một chân.” Cô vẫn vô tư vô ý trước sau như một, nhưng những câu này khiến cho những người còn lại hơi biến sắc.

Tề Ninh hờ hững: “Chuyện này sẽ do Cục lãnh đạo thảo luận thông qua, tuyên dương thăng chức là chuyện của Bộ, nhiệm vụ chính của đội hình sự chúng ta là phá án. Ánh mắt của quần chúng rất sáng, của mình sẽ là của mình, không phải của mình nhớ thương vô ích.”

“Bọn tôi lại không nhớ.” Lữ Thận Ngôn nói thầm, “Không phải là hiếu kỳ nên hỏi thăm một chút thôi sao.”

Tề Ninh liếc mắt: “Tốt nhất là đi hỏi thăm vị ‘Long ca’ ở trong Tân Ngụ đi!” Nói xong hắn trở về phòng làm việc của mình, nhìn chằm chằm file word trống không trên máy tính đờ ra.

Cậu ấy...sẽ không có chuyện gì đi!?

Tống Hi Thành quả thật không sao, còn như cá gặp nước, lúc này cậu đang ngồi ở góc công viên đánh bài tiến lên cùng các nhân viên khác.

“Hôm nay Phùng Húc tới đó, mọi người biết không?” Vương Địch thấp giọng nói.

Tống Hi Thành ném ra một đôi bích: “Anh ta tới kiểm tra?”

“Aiz, đại khái là gần đây thành tích chúng ta không tốt, anh ta đang rầu đó.” Triệu Đồng nói bâng quơ, nhưng khiến cho sắc mặt Cường mập hết sức khói coi.

Phùng Húc đã bước thong thả tới: “Tống Hi Thành, có một số việc tôi muốn nói riêng với cậu.”

Tống Hi Thành nhìn bộ bài trong tay, cuối cùng đem bài giao cho Cường mập, vỗ vai hắn: “Đánh tốt nha, buổi tối nhớ lấy giúp tôi phần cơm.”

Mặt của Phùng Húc làm cho Tống Hi Thành liên tưởng đến rắn hổ mang, giống như lúc nào cũng có thể lộ ra răng nanh đầy nọc đọc.

Không biết vì sao, Tống Hi Thành khá là bình tĩnh, có lẽ là vì nếu luận về đáng sợ, thì lúc Tề Ninh phát điên lực công kích và hình ảnh kích thích giác quan cậu hơn.

Tống Hi Thành nâng mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, đi theo Phùng Húc vào chiếc xe 7 chỗ ngồi.

Phùng Húc châm một điếu thuốc: “Mấy ngày hôm trước anh đến trường Đại học của chú em, tra danh sách sinh viên, đáng tiếc lại không thấy tên của chú.”

“Ah, vậy sao?” Tống Hi Thành cười nhạt.

“Cho nên... Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai chưa?”

Chiếc xe quá cũ nát, Tống Hi Thành có chút khó chịu xê dịch: “Tôi đoán hiện tại các người còn rõ ràng hơn tôi, bao gồm cả Tề Thành lần trước mời anh ăn cơm, các người khẳng định cũng điều tra?”

Phùng Húc nhếch môi cười: “Dùng tên anh hắn, rất thông minh. Nếu như bọn này không nghiêm túc điều tra, thì cứ nghĩ hắn là phú nhị đại xem tiền như rác, nhưng nếu như bọn này nghi ngờ chú em là cảnh sát, lại biết hắn là ai sẽ kiêng kỵ bối cảnh gia thế của hắn, tha cho chú em một mạng, hắn đang tính nước cờ này đúng không!?”

Tống Hi Thành thờ ơ nhìn đường phố ngoài cửa sổ: “Cho nên anh nói với tôi những việc này, một là để bàn điều kiện, hai là muốn nói cho tôi biết, các người kỳ thật chẳng kiêng kỵ gì?”

“Vậy chú em muốn ra điều kiện với bọn này sao?” Phùng Húc cười châm biếm.

Tống Hi Thành lắc đầu: “Rất tiếc, tuy tôi không muốn chết. Thế nhưng rất đáng tiếc, dù là cấp bậc hay là tình huống hiện tại, lúc này tôi không có tư cách ra điều kiện hay đàm phán.”

Phùng Húc vỗ tay: “Không sai, có thể thấy cảnh sát Tống là một người thông minh, ít nhất … cũng không ngu. Nếu cảnh sát Tống vĩ đại như vậy, vậy mời cậu đoán xem, bọn tôi chuẩn bị nói chuyện gì với cậu, đàm phán cái gì?”

Tống Hi Thành hơi nghiêng đầu, nở nụ cười: “Đánh chết hay là đánh cho tàn phế? Tùy ý.”

“Tra ra chưa?” Tề Ninh gần như gầm lên.

Dương Cương ở bên kia đang không ngừng gọi điện thoại.

“Alo, đúng vậy, là tôi, trong nửa tiếng nữa các người phải lập tức có mặt ở địa điểm chỉ định, phải phá hủy ổ điểm bán hàng đa cấp.”

Tề Ninh chắp tay sau lưng nhìn bản đồ thành B, sắc mặt u ám, giống như cả thế giới đều bị mây đen bao trùm.

“Nhiều ổ điểm như vậy, biết ở nơi nào chứ?” Hà Mộ lo lắng.

Lão Trương chỉ một điểm trên bản đồ: “Dựa theo logic bình thường, cậu ấy hẳn là ở đây!? Vừa mới nãy chúng ta không phải đã đoán ra, chỗ này có khả năng nhất sao?”

“Có lý, vậy còn chờ gì nữa? Cứu Tống Hi Thành ra trước rồi nói.”

Trước đó không lâu, khi bọn họ đã tìm được vài ổ điểm có khả năng là trụ sở chính, bác trai giao thức ăn nhanh lại đến, đáng tiếc không phải là tin tức gì tốt. Căn cứ vào người ở gần ổ điểm đó tiết lộ, Tống Hi Thành vừa mới bị một nhóm người đưa đi, đưa lên chiếc xe 7 chỗ rời khỏi công viên Đoàn Kết.

Thế là Tề Ninh nổi điên, báo cáo với Thôi Bằng, đề nghị hành động sớm. Sau khi cẩn thận suy tính, Thôi Bằng cho phép tổ chuyên án nghiên cứu và thảo luận phương án thu lưới.

Dương Cương dẫn đầu đội trinh sát phụ trách tiêu diệt ổ điểm và nhân viên nòng cốt, còn Tề Ninh bọn họ thì phụ trách bao vây tiễu trừ trụ sở chính đồng thời cố gắng giải cứu Tống Hi Thành.

Đêm thu tiêu điều cuối tháng mười một, đã định trước một đêm không ngủ.