Thiên Môn

Quyển 4 - Chương 9: Đa cấp



☆ Chương 9

Tống Hi Thành tựa vào góc phòng, lau vết máu ở khóe môi.

Lồng ngực đau từng cơn, bộ lòng cũng có cảm giác sình ra rất khó chịu, đám người vừa mới xông vào đánh kia quả là dân lành nghề, biết rõ làm sao để không để lại dấu vết trên người, chỉ để lại cảm giác đau thốn mãnh liệt.

Cậu hiện tại đang ở nơi nào đó trong thành phố B, một căn phòng nhỏ chưa đến 10 mét vuông, trong căn phòng này cũng không có bất kỳ ánh sáng nào, ngoại trừ bóng tối cũng chỉ có bóng tối.

Dường như có người cười khẽ: “Cảnh sát Tống, đã lâu không gặp.”

Tống Hi Thành chống cơ thể ngồi dậy, mặc dù biết đối phương không nhìn thấy mình nhưng vẫn ngẩng đầu lên: “Anh biết tôi?”

“Không nhớ tôi? Xem ra cậu đi học không chịu nghe giảng rồi.” Cảm giác có người tiếp cận, Tống Hi Thành vực dậy tinh thần đề phòng, đồng thời trong đầu vang lên giọng nói mấy ngày trước.

“Tiền tài và quyền lực, tất cả đều thuộc về mọi người!”

Tống Hi Thành có chút kinh ngạc: “Không ngờ Tổng giám đốc như ngài đây lại đích thân lên bục giảng, quả thật có phong phạm của Nho Khổng.”

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt, “Cảnh sát Tống không cảm thấy cách thức giao lưu hôm nay rất đặc biệt sao?”

Tống Hi Thành nhìn vào khoảng không cười nhạt: “Có gì mà lạ? Dù sao Tổng giám đốc ngài đây đã quen ra vẻ huyền bí, không thích sống trong sáng, thì chỉ có thể giống như giòi bọ sống trong đường cống ngầm người quỷ không nhận ra thôi?”

Tiếng vỗ tay.

“Xem ra trong khoảng thời gian này cũng không phải là không giúp được gì cho cảnh sát Tống, dựa theo những gì chúng tôi nghe ngóng, cảnh sát Tống ở đồn là một người nổi tiếng hiền lành kém giao tiếp. Cậu xem, đến công ty chúng tôi chỉ có mười ngày ngắn ngủi, tài tranh luận đã được nâng cao, chứng tỏ công ty chúng tôi đào tạo không phải không có tác dụng đúng không?”

Tống Hi Thành đoán ra ý hắn, cười nhạt: “Tuy đây là câu nói lạc hậu, thế nhưng tôi vẫn phải nói. Chuyện đã đến nước này, ngoại trừ sớm ngày tự thú, thì các người đã không còn đường lui. Nếu như thái độ nhận tội tốt, có lẽ sẽ được xử phạt khoan hồng.”

“Chậc, không ngờ cảnh sát Tống vẫn rất tự tin với tình trạng trước mắt nha, lại đặt lòng tin vào đám đồng nghiệp như heo kia chạy tới cứu mình? Cứ xem như họ có lòng đi, nhưng bọn chúng có năng lực đó sao?”

“Có lẽ sẽ khiến ngài thất vọng rồi, theo như tôi biết, dù là tấm lòng hay năng lực thì bọn họ cũng chẳng thua kém gì ngài.”

“Có thấy gì khác lạ không?” Tổng giám đốc khoát tay lên vai cậu, Tống Hi Thành chán ghét né ra.

“Phòng này là phòng kín, trên lý thuyết chỉ cần có khe hở cửa sổ thì phòng có kín cũng không chết người được, đúng không? Có muốn chơi trò ‘thoát khỏi căn phòng bí mật không’?” Giọng nói của hắn hưng phấn như đứa trẻ nhận được trứng phục sinh, âm điệu này ở trong bóng tối càng thêm phần đáng sợ.

Mặc dù biết hắn nhìn không thấy, nhưng Tống Hi Thành vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, thờ ơ trả lời: “Không cần, tôi không có hứng thú với loại trò chơi này.”

“Thật không? Cho dù người của tôi đã bắt đầu bơm khí Hydrogen vào, bước cuối cùng là một cái que diêm nho nhỏ, cậu cũng không hứng thú?”

Trong mắt hắn, có lẽ Tống Hi Thành chỉ là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, Tống Hi Thành tập trung lắng nghe, quả thật đã có tiếng bơm khí vào.

“Sống chết có số giàu sang do trời, đạo lý này tôi luôn hiểu, không phiền Tổng giám đốc ngài quan tâm. Có điều nơi đây nguy hiểm, xin các hạ sớm giờ thoát thân, đồng quy vu tận hay ngọc nát ngói lành đều không phải là kết cục lý tưởng gì.”

Giọng điệu bên kia có vẻ hơi tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, lúc đầu cảm thấy tự tử gì gì đó cũng rất tốt, nhưng xem ra, tôi cũng không phải là người mà cảnh sát Tống đây muốn được tự tử cùng?”

Tống Hi Thành không nói thêm gì nữa, nghe tiếng cửa mở ra, nhưng hình như gian ngoài cũng không mở đèn, cuối cùng cậu vẫn không thấy rõ mặt đối phương, không khỏi âm thầm hối hận, lúc nghe giảng nghiêm túc một chút thì tốt rồi, sẽ không thành tình huống chết dưới tay người nào cũng không biết.

Cuối cùng chỉ còn có một mình, sự bình tĩnh giả vờ từ nãy đến giờ như đổ vỡ, trong lòng như bị một chiếc máy ủi hạng nặng đè ép đến khó thở.

Cậu chỉ mới 27 tuổi, cuộc sống vốn là con đường còn rất dài, cậu không phải thánh nhân, cũng không phải liệt sĩ cách mạng, cậu cũng sẽ cảm thấy khủng hoảng.

Ngẫm lại cuộc đời này của mình, chưa từng làm việc gì kinh thiên động địa, cũng tự nhận không làm gì có lỗi với đất nước, không làm gì sai với nhân dân, bây giờ lại chết trên tay tên biến thái này, người ta sẽ đánh giá thế nào đây!?

Đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại trước đó vài ngày cùng Tề Ninh.

“Làm liệt sĩ cũng không có gì không tốt, nghe đâu được tăng tiền trợ cấp. “

“Nói bậy gì đó. Được rồi, bàn tình tiết vụ án đi!”

...

Cuộc đối thoại như vậy, sẽ không còn nữa, vì đã thành lời tiên tri rồi.

Ngoại trừ ba mẹ chị gái và anh rể, hẳn là nhóm Hà Mộ Phương Na Na cũng sẽ rất buồn!?

Còn có Tề Ninh...

Hô hấp càng ngày càng khó khăn, động mạch chủ giống như bị cắt, cộng thêm trước đó cơ thể bị đánh một trận, cậu gần như mất hết cảm giác.

Sau đó trước mắt như có một bộ phim không lời diễn ra, sơ lượt từ nhỏ đến lớn, thời kỳ trưởng thành bắt đầu nổi bật hơn. Trường cảnh sát, đội hình cảnh, tổ trọng án...

Tề Ninh, Tề Ninh, Tề Ninh...

Tống Hi Thành biết mình đặt nặng tình anh em với Tề Ninh, nhưng có lẽ cũng không ngờ rằng Tề Ninh ở trong mắt cậu lại quan trọng tới mức như vậy, đến nỗi trước khi chết người cậu luôn nghĩ về, toàn là hắn.

Tống Hi Thành lau mặt một cái, ẩm ướt lạnh lẽo.

Lúc tỉnh nhớ đến hắn, nằm mơ cũng mơ thấy hắn, lúc sắp chết cũng nhớ tới hắn...

Đây là anh em sao?

Tề Ninh mặt lạnh ngồi ở trong xe, nhìn bản đồ trong tay.

“Dương Cương bọn họ đã phá được ba ổ điểm, vẫn không tìm thấy Tống Hi Thành?”

Lữ Thận Ngôn do dự: “Phải, nếu như bọn họ đã lục soát hết toàn bộ.”

Tề Ninh cười nhạt: “Đúng vậy, trông cậy vào đám phế vật kia, còn không bằng tự tôi lục soát.” Thấy Thôi Bằng ở bên cạnh lộ vẻ bất mãn, Tề Ninh thẳng thắn lặp lại một lần, “Phế vật.”

“Được rồi được rồi.” Thôi Bằng có chút bất đắc dĩ, “Cậu xem, không phải chúng ta đã tìm được ổ điểm lớn nhất rồi sao? Chỉ cần tìm được đầu sỏ, chắc chắn có thể thuận lợi cứu đồng chí Tống Hi Thành ra, cậu cũng đừng quá lo lắng.”

Nói đến việc này Thôi Bằng lại cảm thấy đau đầu, sáng hôm nay ba của Tề Ninh còn đặc biệt gọi tới, hỏi về an nguy của Tống Hi Thành, lời nói không ngừng công khai ám chỉ, đại ý chính là đồng chí Tống Hi Thành liều mình vào hang cọp là anh hùng thế hệ trẻ của đội cảnh sát, công lao vô cùng to lớn. Nếu như lần này Tống Hi Thành có chuyện bất trắc, lão nhị nhà họ Tề chắc chắn sẽ khiến cho cả cục ầm ĩ gà chó không yên.

Tề Ninh bắt đầu gọi điện thoại: “Bành Cương, bắt được Phùng Húc chưa?”

“Ừ, bắt được rồi, bọn tôi đang tra khảo.”

“Không cần biết là dùng cách gì, tra tấn cũng được, ép cung cũng được, cho dù dùng tới mười cực hình thời Mãn Thanh, chết hay tàn, cũng phải moi ra cho tôi, rốt cuộc đã bắt Tống Hi Thành đi đâu!” Mặt Tề Ninh hiện tại vô cùng tàn ác.

“Yes sir!” Cúp điện thoại, Bành Cương nhìn về phía Phùng Húc bị còng tay ngồi sát tường.

“Nghe thấy chưa? Nếu không thẳng thắn khai báo, sẽ có khả năng chết không toàn thây!”

Phùng Húc tuy có hơi chật vật, nhưng vẫn nhưng trả lời lại một cách mỉa mai: “Cảnh sát có thể tra tấn ép cung sao?”

Lữ Thận Ngôn khinh bỉ đạp một cái: “Tao nói cho mày biết, hiện tại dù có giết mày, Sếp tao một cái chớp mắt cũng không có, cho nên nhanh thức thời đi, chỉ cần mày chịu khai cũng xem như có công để kết án, lúc xử phạt mày cũng biết sẽ như thế nào.”

Căn cứ vào luật pháp mới chỉnh sửa của quốc gia, cân nhắc mức hình phạt với tổ chức bán hàng đa cấp, giống như bọn họ loại quy mô vượt mức 30 người, hắn còn là nhân viên cấp cao, thuộc nhân vật biết những thông tin quan trọng sẽ nhận hình phạt là 5 năm tù trở lên kèm phạt tiền, nhưng nếu lúc này hắn chịu khai, rất có thể sẽ được hạ còn 5 năm tù trở xuống thậm chí là giam ngắn hạn.

Phùng Húc không phải là một kẻ ngu dốt, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên: “Được, Tống Hi Thành bây giờ đang ở Nhị Hoàn, các người tốt nhất nhanh chân đi! Nếu không thì dù cậu ta có cố gắng chống đỡ thì cũng không chờ được các người tới cứu.”

“Có ý gì?” Giọng Lữ Thận Ngôn thay đổi.

Biểu cảm Phùng Húc rất xảo quyệt: “Trước khi tao đi, Tổng giám đốc nói với tao, ‘Phải cho nó chết ngộp’.”

“Nói rõ đi!”

“Chính là... cậu ta ở trong phòng kín, còn khí gas sẽ không ngừng tràn vào trong, dù có hít thở không thông mà chết, thì khi như cảnh sát tới cũng sẽ châm lửa đốt, các vị cảnh sát đây đều học qua hóa học, hẳn là cũng biết khí Hydrogen là gì, có dễ gây cháy nổ hay không đúng không!?”