Thiên Phụng Trường Thời

Chương 1: Ta rốt cuộc là ai?



Thời điểm hiện tại:

Thiên Phượng từ từ mở đôi mắt, cảm nhận dần ánh sáng cùng hơi ấm dịu dàng mất từ lâu. Đã ba năm rồi, ba năm cô bị chúng biến thành một thi thể hàn băng, ba năm không thấy ánh sáng cũng không có một hơi ấm... Lạnh giá, u tối là bạn đồng hành. Vốn tưởng không thể thoát ra, cuối cùng cô cũng có thể niết bàn, dục hỏa trùng sinh.

"A Lãng, cảm ơn huynh. Ta cứ tưởng ta không thể trùng sinh, mối thù cũng không thể trả, ta tưởng mình mãi chỉ là một thi thể mặc bọn chúng rút cạn máu. A Lãng, nay ta đã tỉnh dậy, tiếp theo có lẽ đến phiên chúng trải nghiệm cảm giác này rồi."

Năm năm trước:

Tôn Thiên Phượng, một nữ sinh thông minh vừa mới tốt nghiệp ngành kinh doanh quốc tế tại một đại học nổi tiếng. Sở hữu một mái tóc trắng bạch kim, cô càng làm nổi bật đôi mắt đen huyền tràn đầy sức sống của mình. Gia đình kinh doanh nhà thuốc đông y, do đó từ nhỏ Thiên Phượng đã được cha dạy bảo tất tần tật các kiến thức về đông y. Cô là trưởng nữ trong nhà, ngoài cô còn có một cô em gái nhỏ đang học cấp 3, tuy mẹ đã mất sớm nhưng gia đình ba người vẫn luôn sống rất hạnh phúc. Hôm nay là ngày Thiên Phượng tốt nghiệp, cũng chính là ngày sinh nhật lần thứ 24 của cô. Vốn tưởng là một ngày tươi đẹp nhưng ai có ngờ, lại là ngày cuối cùng Thiên Phượng gặp mặt gia đình.

Cha cô, Bạch Tử Quân, nổi tiếng là một người tốt bụng, kinh doanh nhà thuốc đông y nhưng bị mọi người hay chọc là "cho nhiều hơn bán". Ông vẫy tay nhẹ về phía hai người con gái yêu quý của mình: "Đã chụp hình xong rồi thì gia đình mình về nhà cùng mẹ ăn tiệc mừng tốt nghiệp nào!"

Hai cô gái vội vàng chạy về phía cha mình, Bạch Tử Yến nhanh miệng đáp: "Cha, cha, nay mình ăn lẩu và cả nướng thịt đi. Lâu rồi con chưa ăn thịt nướng"

"Được, được, con muốn ăn gì cũng được nhưng nhớ chừa bụng, còn bánh kem mừng tốt nghiệp của chị con nữa. Nhất định phải ăn"

"Con biết mà, bánh kem vị dâu và vani của Lan Hoa. Con biết chị Thiên Phượng thích bánh chỗ đó nhất mà!" Vội vàng quay sang phía Thiên Phượng:" Tỷ tỷ đại nhân ơi, mình mua thêm bánh trứng nha, em muốn ăn bánh trứng"

Thiên Phượng nhẹ nhàng búng lên trán Tử Yến: "Em không sợ em biến thành con heo à, lúc đó chả ai thèm cưới em đâu. Có điều, hôm nay là ngày vui, tỷ tỷ đại nhân sẽ rộng lượng đáp ứng yêu cầu của em."

Tử Yến cười lớn đáp: "Haha, em thành con heo cũng là một chuyện tốt đáng để ăn mừng, chỉ ăn rồi ngủ xong lại chơi. Cuộc sống như thế là điều ai cũng mong ước đó. Mà em có cha, có tỷ tỷ đại nhân nuôi rồi, sau này cũng không cần ai cưới đâu!"

Sau khi đi mua bánh, cả nhà ba người cùng về ăn mừng tiệc. Ăn xong, Tử Quân nhẹ nhàng nói: "Tử Yến à, con đi giúp ta rửa bát. Ta có chuyện cần nói với chị con. Tí nữa ta vào phụ con."

Tử Yến ngoan ngoãn vâng lời: "Dạ cha". Sau đó, từng bước đi về phía nhà bếp. Lúc này chỉ còn hai cha con ở phòng khách.

Lúc này, Thiên Phượng thắc mắc lên tiếng: "Cha à, có chuyện gì thế?"

Gương mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn, Tử Quân thận trọng bảo: "Thiên Phượng à, con cũng biết con không phải là con ruột của cha. Nay con đã 24 tuổi rồi, ta cũng rất lo cho tương lai của con"

Thiên Phượng càng thêm thắc mắc, nhưng bằng một giọng vừa cười vừa tự tin đáp lời: "Tương lai của con sao? Cha không lẽ muốn tìm chồng cho con đấy chứ? Con đây hệ sự nghiệp trước, đàn ông sau. Con còn muốn đi chơi cho đã, con chưa muốn lấy chồng gì đó đâu!"

Tử Quân bất lực lắc đầu: "Ta cũng muốn có mặt khi con cưới chồng lắm đấy! Có điều, điều ta nói không phải chuyện này! Năm đó, ta vô tình gặp cha của con, Tôn Bách ẵm con trên tay. Gương mặt hoảng loạn xin ta nhận con làm con nuôi..."

Chưa kịp nói hết lời, Thiên Phượng nắm tay người cha 24 năm đã chăm sóc mình, nhẹ nhàng an ủi: "Cha à, con biết con không phải con ruột của cha. Nhưng cha không phải lo, cha đã nuôi dưỡng con như con ruột suốt 24 năm, tình cảm của cha lẽ nào con rõ hơn bất kỳ ai. Hơn nữa, cha ruột của con qua đời đã lâu, chuyện này sao cha vẫn cứ mãi lo lắng thế?"

Đôi mắt Tử Quân dần dần đỏ lên, khóe mắt cũng không kiềm được,: "Phải, nhưng hôm nay e là ngày cuối cùng ta và Tử Yến có thể ở bên cạnh con rồi!"

Thiên Phượng vội ôm lấy cha mình, có chút bất ngờ hỏi: "Cha, cha đang nói gì thế?"

Tử Quân dường như đang sử dụng hết dũng khí của cả đời mình, cố kiềm nén mà nói: "Cha con năm đó đến xin ta nuôi con. Ông vốn đã rất yếu, chỉ có thể sống được vài ngày. Trước khi mất, ông dặn ta phải chăm sóc con thật tốt."

"Điều này cha đã làm rất tốt rồi mà, cha nhìn con xem!" Thiên Phượng vừa nói vừa đứng lên xoay người trước mặt cha mình.

"Nhưng Tôn Bách cũng nói với ta, ông ấy không đến từ thế giới này. Năm đó ông dùng sinh lực cả đời mình đưa con đến đây để lánh nạn. Tuổi thọ của ông cũng chỉ có thể đánh đổi cho con 24 năm sinh sống ở đây thôi. Nay sinh nhật của con đến rồi, hết ngày hôm nay e rằng ta và Tử Yến mãi mãi không thể nhìn thấy con được nữa."

Thiên Phượng không thể tin những gì cha mình nói: "Cha đang nói gì thế, không từ thế giới này thì còn đến từ đâu. Không lẽ con là người ngoài hành tinh hay sao?"

Tử Quân cũng nhẹ nhàng đáp, trong lời nói vừa khẳng định vừa tự tin, không khỏi khiến cho Thiên Phượng có chút dao động: "Ta biết chuyện này đột ngột rất khó khiến con tin. 24 năm qua, ta thực hiện lời hứa với Tôn Bách che giấu con khỏi sự thật vì ta muốn con có thể trưởng thành và tận hưởng từng giây phút như những người con gái khác. Ta cũng không thể nói cho Tử Yến, con bé rất manh động, không suy nghĩ thấu đáo. Nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng, sao ta có thể giấu con nữa đây. Sau lưng con có vết bớt hình đôi cánh, đây là bằng chứng để con nhận lại gia đình của mình. Tôn Bách cũng không nói rõ cho ta thế giới con ở như thế nào, ban đầu ta có chút không tin nhưng những gì ông ấy nói luôn quanh quẩn trong đầu ta. Ta không khỏi lo lắng cho con, nếu sau hôm nay thực sự có chuyện xảy ra, hãy luôn luôn nhớ, đừng bao giờ tin lời Thiên gia, đặc biệt là Thiên Như Ý. Đây là lời dặn dò cuối cùng của Tôn Bách."

Vừa dứt lời, ngực Thiên Phượng bỗng nhiên đau nhói. Vết bớt sau lưng hình đôi cánh cũng nóng lên theo từng giây. Cô đau nhói đứng không vững ngã quỵ xuống. Tử Quân không khỏi hoảng hốt, đỡ lấy người con mình yêu quý. Lúc này Tử Yến cũng vội chạy ra, hóa ra cô nàng tò mò không chịu vâng lời, đứng ở phía sau nghe lén cuộc trò chuyện.

"Cha ơi, chị bị làm sao thế, tỷ tỷ đại nhân chị sao thế?" Tử Yến vốn dĩ không phải người con gái cứng cỏi, mới đó đã bắt đầu mếu máo.

Tử Quân cũng không khỏi lo lắng: "Thiên Phượng à, con cảm thấy thế nào?" vừa nói vừa đỡ Thiên Phượng lên ghế sofa.

Thiên Phượng nén đau, đáp lời: "Cha, ngực con đau lắm. Lưng con cũng rất nóng!"

Đột nhiên lúc này, từ phía sau lưng Thiên Phượng tỏa ra một ánh sáng trắng bao lấy người cô như những bàn tay đang vội tóm lấy cô và kéo cô về phía sau. Thiên Phượng cảm thấy dường như ánh sáng càng chói, nỗi đau trước ngực càng đau hơn, vết bớt như thể đang thiêu đốt tấm lưng của cô. Trong một giây thoáng qua, cô bị ánh sáng bao trùm lấy và biến mất ngay trước mặt 2 cha con Tử Quân, Tử Yến rơi vào một màn đêm u tối. Chỉ để lại một khoảng lặng đầy nước mắt...