Thiên Phụng Trường Thời

Chương 2: Tiếp theo ta nên làm gì đây?



Nằm bất động trên đất, lưng của Thiên Phượng vừa đau vừa lạnh. Mặt trời lại nóng như thế, cũng chẳng biết cô đã nằm như thế bao lâu rồi. Bỗng một âm thanh vang lên, làm cô thức tỉnh.

"Này, này cô gì ơi, tỉnh lại đi chứ. Ngất gì mà lâu thế, tỉnh dậy đi!"

Giọng nói như thể trẻ con này là của ai đây, chợt mở mắt. Trước mặt cô hiện giờ, là một cậu bé chừng 5 6 tuổi, trên mình mặc một bộ đồ toàn màu đen. Ánh mắt bất mãn, mang theo chút bực nhọc, khàn giọng hỏi: "Tỉnh rồi à! Này, cô có phải Tôn Thiên Phượng không?"

Thiên Phượng bất ngờ, sao cậu nhóc này lại biết rõ tên cô đến thế. Chợt nghĩ lại, cô đang ở cùng cha và em gái mà, đang trò chuyện về Tôn Bách, cha ruột của cô thì càng lúc lưng cô càng nóng và một luồng sáng xuất hiện. Đúng, là luồng sáng đó, và rồi hiện tại cô đang ở đâu đây?

"Phải, tôi là Tôn Thiên Phượng. Cậu là ai, sao lại biết tôi?"

"Vậy là được rồi, cô theo tôi. Mau lên, sư phụ đợi lâu lại mắng tôi nữa!"

"Tại sao tôi phải theo cậu chứ, cậu là ai? Còn nữa, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu nhóc 5 6 tuổi như cậu đấy! Ăn nói cũng phải đàng hoàng chứ, cũng nên kêu một tiếng tỷ tỷ chứ"

Bằng một giọng chế giễu và bất cần, cậu nhóc trả lời: "Dạ, tỷ tỷ đại nhân. Em là Mộc Mộc, sư phụ của em là Cố Nhân tiên sinh. Em phụng mệnh sư phụ đến đón tỷ. Giờ tỷ theo ta về được rồi chứ!"

Mộc Mộc nói hết câu không quên kèm theo nụ cười giả dối trên môi, thầm nghĩ nếu không phải sư phụ hung dữ, sẽ đánh ta nếu ta không dắt cô về thì đừng hòng tiểu thiếu gia đây dịu dàng nhẹ nhàng với cô.

Vẫn còn nhiều điều hoài nghi, Thiên Phượng tiếp tục hỏi: "Vậy nơi này là đâu?"

"Đây là núi Bách Điểu thuộc vùng đất phía nam của Thiên Lan Quốc." Mộc Mộc vừa trả lời, trên mặt vẫn là thái độ bực bội đó. Không có kiên nhẫn, Mộc Mộc tiếp tục khàn giọng nói, không quên nắm tay Thiên Phượng đi vào núi Bách Điểu: "Còn gì thắc mắc thì vừa đi vừa hỏi đi, ta không có thời gian ngồi ở đây giải đáp từng thắc mắc của cô đâu. Còn không về, sư phụ sẽ đánh ta mất!

Thiên Phượng thầm nghĩ, sao một cậu bé 5 6 tuổi lại thiếu lịch sự như thế. Nhưng nghĩ lại, 5 6 tuổi mà như thế này, cũng được xem là có chút thông minh lanh lợi.

Vừa đi theo Mộc Mộc, Thiên Phượng mới biết, luồng sáng đó đã đưa cô tới Thiên Lan Quốc. Một vùng đất nổi tiếng về sự tao nhã, xem trọng trí thức, đúng chuẩn theo "Sĩ Nông Công Thương". Thương nhân, phàm là người buôn bán đều sẽ không được xem trọng, thậm chí là khinh thường. Dù là một quốc gia xem trọng sự kiến thức, nhưng chung quy đều là nền tảng do các đời vua trước xây dựng, tiếc thay ngôi vua hiện nay lại là một hôn quân. Ngoài Thiên Lan Quốc, còn có hai quốc gia nữa là Bách Hoa Quốc và Vạn Lý Thành.

Tuy đã biết được hiện tại cô đang ở đâu, nhưng cô vẫn nghi ngờ đây chỉ là mơ. Không lẽ, lời của cha là sự thật, mình được đưa về nơi vốn dĩ thuộc về mình, và mãi mãi sẽ không thể gặp lại cha và Tử Yến nữa sao. Không khỏi buồn, nước mắt vô thức rơi nhẹ trên má. Thầm nghĩ "Cha ơi, con đã không làm trọn chữ hiếu với cha ruột, nay lại không thể hoàn thành đạo con với cha, người đã nuôi cô bằng tình cảm suốt 24 năm. Tử Yến, tỷ tỷ đại nhân xin lỗi, tỷ tỷ có lẽ sẽ không còn cơ hội dắt em đi ăn nữa rồi. Cha ơi, Tử Yến ơi, con nhớ hai người..."

Nhận ra điều bất thường, nhưng Mộc Mộc vẫn giữ khoảng cách với Thiên Phượng. Chỉ còn cách đánh lạc hướng cô: "Đừng buồn, con người vốn dĩ khó có thể quyết định được số mệnh của chính mình. Có buồn, cũng chẳng có ích gì. Sắp đến nhà rồi, đừng để sư phụ nhìn thấy mặt cô lã chã nước mắt. Không khóe lại nói ta bắt nạt cô."

Vừa nói dứt lời, Mộc Mộc chỉ tay về phía ngôi nhà cách đó không xa: "Đến rồi, ta dẫn cô vào"

Đó là một ngôi nhà đơn sơ, nhưng không biết vì sao lại ấm áp cùng một sự tự do khó tả. Có lẽ những bậc tiên nhân, siêu nhân như trong phim đều thích chọn những nơi hẻo lánh thế này vì sự yên tĩnh, tự do nhỉ. Thầm nghĩ, cô không khỏi có chút cười nhẹ, và hy vọng. Nếu cha cô, Tôn Bách còn sống, có lẽ ông cũng sẽ giống cô không, ở một nơi không màng thế sự, không cần lo lắng về tương lai, không có áp lực về học tập. Nếu cha cô, Tử Quân chắc có lẽ sẽ thích ở nơi này, chỉ bên cạnh gia đình đầy tình cảm. Có điều, nếu Tử Yến ở nơi này chắc không phù hợp, chưa kể đến sự ham chơi, nếu chỉ ở những nơi thế này thì với bản tính ham ăn của cô, 1 tháng tăng cân vài chục ký không phải là không thể mất. Vừa nghĩ, Thiên Phượng vô thức mỉm cười nhưng ngay sau đó là sự tiếc nuối và mong nhớ đến tận cùng.

Từ trong nhà, một lão nhân gia đầu tóc trắng xóa, ngay cả y phục ông mặc cũng là một màu trắng. Cô không khỏi cười, hai sư phụ nhà này định làm hắc bạch vô thường hay sao, một người thì chỉ trắng, người còn lại thì chỉ đen. Ông lão vừa ra khỏi cửa, vừa vẫy tay về phía Mộc Mộc và Thiên Phượng: "Về rồi à, sao mà lâu thế!"

"Là tại cô ta đấy, ngất gì mà suốt mấy tiếng không tỉnh. Con lại không khiêng cô ta về được, nên chỉ đành ngồi đợi thôi." Nói xong, Mộc Mộc chỉ tay về phía chiếc bàn được đặt trước nhà, quay sang bảo Thiên Phượng: "Cô ngồi đó tiếp chuyện với sư phụ ta đi, ta đi lấy cho cô cốc trà."

Mộc Mộc vừa dứt lời, lập tức chạy vào trong nhà. Ông lão cũng vẫy tay về phía Thiên Phượng, ý chỉ cô mau đến ngồi xuống. Thiên Phượng nhanh chóng đi đến, cúi người chào ông lão: "Cháu chào ông ạ, cháu là Thiên Phượng."

"Ta là Cố Nhân, cháu gọi ta là Cố Nhân sư phụ cũng được. Ta biết cháu là Tôn Thiên Phượng, từ nhỏ ta đã biết cháu rồi. Ta còn từng ẵm qua cháu đấy!"

Nghe xong, Thiên Phượng không khỏi ngạc nhiên: "Ông biết cháu là ai sao?"

"Phải, ta ở đây đợi suốt 24 năm chỉ vì một lời hứa của cha cháu, Tôn Bách thôi đấy"

Thiên Phượng có chút nghi ngờ, lời hứa tồn tại 24 năm sao? Cố Nhân lão bá này lại vì lời hứa mà đợi suốt 24 năm. Có phải là người tốt không đây, còn nữa, lời hứa là vì chuyện gì, cha mình đã dự đoán trước và đã sắp xếp hết mọi việc rồi sao? Một danh sách câu hỏi cứ thế xuất hiện trong đầu cô, tóm gọn lại cũng chỉ có "Lời hứa 24 năm". Ta có nên làm gì tiếp theo đây?