Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 51: Bên kia eo biển



Trước cuốc rượu, vén rèm mời trăng sáng. Sắc trời đã chuyển muộn nhưng bầu không khí náo nhiệt vẫn chưa tan hết.

Tử Long quay đầu thấy thần sắc Hạo Thiên thản nhiên lạnh lùng, liền hỏi:

"Sao vậy? Đệ không vui sao?"

Hạo Thiên cười nhạt:

"Ta không phải thấy chán chường nhìn mọi nét mặt đều thấy quen thuộc đến phát ngấy. Chỉ là không còn thấy kích thích nữa"

Trong mắt Tử Long chợt lóe lên một tia sáng:

"Nếu vậy thì, đệ có muốn đi đổi gió một chút không nhỉ?"

Tiêu Lạc đứng dẹp vào gần cửa nhìn Tử Long dẫn Hạo Thiên đi theo một lối đi khác. Ngón tay mân mê cúc tay áo.

Cung điện được xây trên vùng đất cao nhất. Hải Thành được xem là một trong những thành phố đẹp nhất để tham quan của phương Đông. Nhưng mọi người không biết được rằng ngoài sự lung linh rực rỡ kia, ở những góc khuất nơi ánh sáng phồn hoa không thể chiếu tới là những khu phố bẩn thỉu, kinh tởm đến mức nào.

Đêm đó, Tử Long dẫn Hạo Thiên đến xem một sân đấu chui. Khu nhà gồm hai tầng, phía bên trên là nơi tiếp khách, dưới tầng là sân đấu bằng đất, bốn phía xung quanh được quây bằng những thanh gỗ được lấy từ xác thuyền đắm san sát nhau. Mọi người đứng phía trên nhìn xuống. Đèn treo cao trên trần rũ xuống soi rõ những gương mặt vặn vẹo cuồng loạn.

Từ các cụ già tóc hoa râm đến những thanh niên trai trẻ, từ những vị phu nhân mĩ nữ, cái gì cần có đều có đủ. Mọi người hò hét ầm ĩ, họ đến vì những mục đích khác nhau nhưng đều muốn mua vui.

Sau vài giây, toàn bộ ánh mắt đều tập chung vào hai người đứng bên lan can.

"Chính là ở đây, nơi mà người ta cho những kẻ không bằng con người cùng với mấy tên ất ơ cạnh khu này đấu với nhau rồi cá cược". Tử Long hào hứng giới thiệu.

Một tiếng "uỳnh" vang lên rõ to, làm rung chuyển cả sàn đấu. Báo hiệu một gã đấu sĩ vừa bị hạ đo ván. Khi một chiến thắng được xưng lên, một tràng pháo tay ầm ĩ như sấm lại nổ ra. Mọi người ồn ào, la hét.

Không khí điên loạn.

Hạo Thiên trông thấy một màn như vậy cũng thấy khá mới mẻ.

"Đúng là một nơi đầy man rợ"

Tử Long vui vẻ nhìn Hạo Thiên. Cậu như một đóa hoa xinh đẹp nhưng được lớn lên từ trong lồng kính. Hắn nóng lòng muốn đập vỡ chiếc lồng kính hoàn mĩ đó để đóa hoa hứng chịu một chút phong sương khiến nó càng thêm hoàn mĩ.

"Hay chứ?"

Có tiếng gào thét bén nhọn vang lên.

"Đấm nó, giết nó đi, đánh nó, mạnh nữa lên thằng khốn!"

Hạo Thiên cười lạnh:

"Thật đáng tiếc khi phải nói là sự bảo hộ của thần Mặt Trời không đến được đây. Những kẻ không có trí khôn như bọn kia thì làm sao xếp ngang hàng với con người được cơ chứ!"

Tử Long nhìn bộ dáng kiêu ngạo nho nhỏ của cậu, vội vàng mang thuốc ra, dụ dỗ:

"Làm một điếu không?"

Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn hắn. Tử Long bình thản mở hộp thuốc ra mời cậu.

"Ta đã để ý ngón tay của đệ, cả cách đệ gõ ngón tay nữa"

Hạo Thiên bị phát hiện cũng không khó chịu. Cậu nghe lời ngậm lấy một điếu, hơi cúi người vui vẻ chờ đợi được phục vụ. Lại không chú ý tới nụ cười xấu xa trên mặt nam nhân. Ngọn lửa làm lộ nụ cười xấu xa.

Hạo Thiên chậm rãi rít một hơi, từ từ cảm thụ.

"Thơm đấy!"

Tử Long kẹp điếu thuốc trong miệng, cong tay che lửa châm thuốc:

"Ở đây, chúng ta có những loại hàng tốt nhất từ khắp nơi trên thế giới..". Dưới ánh sáng mập mờ chiếu lên có thể nhìn thấy được hình xăm bên cổ. Hình xăm xanh đen kia phác họa một con rồng.

"Còn một loại thuốc hảo hạng đặc biệt được cuốn trên đùi trinh nữ, hương thơm từ da cô gái mới lớn. Đó mới gọi là thơm ngon"

Hạo Thiên cắn điếu thuốc, nheo mắt lại phun ra sương khói.

Tàn thuốc rơi lả tả.

"Hắc Thành có thường xuyên buôn bán nô lệ qua đây không?"

Tử Long bất động vài giây, tay đem điếu thuốc từ trên miệng gác lên thành lan can, để tàn thuốc tùy ý rơi xuống dưới. Hắn xoay người, đối diện với cậu.

"Chỉ là vài vụ làm ăn thôi, không nhiều lắm"

Ánh sáng đỏ rực hắt lên gương mặt diễm lệ của Hạo Thiên. Cặp con ngươi liễm diễm trong bóng đêm như mặt hồ nước đầy sao, mị hoặc lòng người.

"Ta không nghĩ Vũ vương sẽ chịu để thành phố dưới chân mình bị dính bùn"

Khuôn mặt đẹp trai của Tử Long cười rộ lên, trông tà tứ dạt dào.

"Thì những hoạt động này đem lại một nguồn thu khổng lồ mà. Đệ cũng biết trong bộ luật của Hải Thành, người dân bị thu thuế luôn ở mức độ thấp nhất. 1, 3 % thu nhập trên đầu người"

Đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, một làn khói mỏng lượn lờ. Hạo Thiên im lặng không nói gì, chỉ xem trận đấu khốc liệt bên dưới.

Cho phép hoạt động nhà thổ và tổ chức đấu trường nô lệ là hai nguồn thu khổng lồ nhưng cũng là cách để cho lũ chính khách, quý tộc và thương nhân giàu có dùng để rửa tiền. Đại Đồng có mức đánh thuế khá cao so với những nước trong khu vực, nhưng tiền thuế đều được chi cho các vấn đề an sinh xã hội và đảm bảo phúc lợi cho người dân. Sẽ không có chuyện con người bị biến thành những con thú hoang bẩn thỉu máu me và bán mạng để sống.

* * *

Lúc Hạo Thiên nhận ra thì cậu đã đứng giữa một đám kĩ nữ. Bọn họ đều mặc những chiếc váy ren mỏng dính màu trắng, thấy rõ cả bầu vú bên trong. Cổ và hai cánh tay tròn lõa lồ trong không khí. Bên dưới thoáng mát, bắt đầu từ eo trở xuống chiếc váy bị xẻ cao nhưng không lộ ra hoàn toàn chỉ mơ hồ thoáng thấy bờ mông vừa to vừa tròn, trông vô cùng khiêu gợi.

"Có lẽ món mới này sẽ hợp khẩu vị của đệ hơn mấy trò nhạt nhẽo kia"

Hạo Thiên đã 14 tuổi, cái độ tuổi không còn tính là nhỏ. Cho dù chưa bao giờ được phép tiếp xúc với những kiểu vui chơi đàng điếm như này thì cậu cũng tự hiểu được phần nào.

Cậu liếc mắt nhìn Tử Long một cái:

"Huynh biết là Tử Hằng cưng ta hơn mạng chứ? Nếu để thái tử biết huynh dẫn ta vào những chỗ như thế này.. hừ", cậu cười lạnh.

Tử Long đời nào dễ bị uy hiếp, mục đích của hắn tối nay nhất định phải đạt được.

"Ta không dạy hư đệ, ta chỉ muốn giúp đệ hiểu được thế nào là lạc thú nhân gian". Tử Long ở bên cạnh khuyên lơi.

Hạo Thiên nghe tiếng nói cười thô thiển. Buồng bên cạnh, người ở đấy uống rượu, đánh bạc và làm tình ngay đấy. Chỉ cần đi ngang qua sẽ ngửi ngay được mùi tanh hôi cùng thuốc lá và rượu. Cậu lại cảm thấy buồn nôn. Nhưng cậu còn muốn xem Tử Long làm đến mức nào.

"Lần đầu với gái điếm ư?"

Tử Long bật cười thích thú.

"Đệ cũng liều lĩnh thật đấy"

Căn phòng lớn tiếp theo thì sang trọng hơn hẳn, những người ở đây đều có phòng riêng biệt. Dưới những tòa nhà sang trọng thì đều là những cống rãnh hôi thối.

Hạo Thiên đột nhiên nhìn qua một căn phòng, rèm che cùng ánh đèn mờ ảo nhưng cậu vẫn nhận ra hình ảnh bên trong. Cậu không chút khách khí đi qua bên đó.

Tiếng rên rỉ của nữ nhân càng lúc càng lớn, Hạo Thiên chậm ra bước từng bước ưu nhã. Căn phòng bên trong, đập vào mắt cậu là thân hình nữ nhân đang chấn động, sợi tóc hỗn độn.

"Hah..", thanh âm nỉ non yêu kiều.

Tử Long cười khẽ.

"Xem tận mắt vẫn là phấn khích hơn nhỉ"

Hạo Thiên khoanh hai tay lại, bỗng nhiên bật cười:

"Thì ra đây là chơi người?"

Cuối cùng thì cũng làm mất đi vẻ buồn chán trong mắt Hạo Thiên. Tử Long thấy cậu nổi lên chút hứng thú cũng vô cùng thỏa mãn. Hắn cong khóe mắt:

"Trải nghiệm đầu tiên với những con điếm là tuyệt nhất"

Hạo Thiên không đáp lại, chỉ hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu trà hơi sẫm lại khi nhìn hai thân thể như hai con rắn nước đang quấn lấy nhau kia. Tử Long thản nhiên cười, lặng lẽ đi ra. Liếc mắt một cái, cánh cửa đóng lại.

Tiếng cười trầm thấp, giọng nữ nhân nỉ non. Cả phòng ngập tràn hương vị hoan ái.

Nam nhân nâng mí mắt, không chút mất tự nhiên khi thấy Hạo Thiên. Hắn hơi híp mí mắt, luồng khí nóng bỏng tràn ra cổ họng:

"Chỉ cần Ngài nói một câu 'dừng'. Ta sẽ ném nữ nhân này đi ngay"

Hạo Thiên cười nhạt, bước tới chiếc ghế bành đối diện đôi nam nữ đang vô hạn kích tình. Kéo nhẹ khóe miệng, vừa cười vừa nói:

"Cứ tự nhiên. Đừng để ý đến ta"

Nam nhân cười khẽ, cúi đầu cắn lên cần cổ nữ nhân, ánh mắt chất chứa dục vọng nóng bỏng nhìn Hạo Thiên. Hắn chưa từng gặp qua một người xinh đẹp cỡ này. Hơn nữa trong tình huống này, còn tạo thêm sự kích thích không nhỏ.

Chỉ thấy Hạo Thiên lười biếng tựa người trên ghế, hai chân bắt chéo. Một tay kẹp điếu thuốc, một tay chống cằm nhàn nhã đặt trên thành ghế, híp đôi mắt kiều mị nhìn hắn làm người phụ nữ.

Nam nhân bỗng có một cỗ xao động muốn ném nữ nhân đang dính trên người mình ra xa. Hắn ngước nhìn Hạo Thiên, động tác càng thêm mãnh liệt.

Nữ nhân toàn thân run lên nhè nhẹ. Hình ảnh nhiệt huyết sôi trào.

"Ah.. hah", nữ nhân cong người lên, cắn răng rên khẽ trong cổ họng. Nam nhân mạnh bạo tàn nhẫn, sức dai bền bỉ, cơ bắp căng chặt cùng kĩ xảo điêu luyện. Tiếng thở gấp đứt quãng không ngừng quanh quẩn bên tai. Rõ ràng là sắp cao trào.

Hạo Thiên không nhúc nhích, mặt không biểu tình, thoải mái nhìn, ánh mắt lơ đãng nhìn tới bình rượu trên bàn. Cậu liếm môi, có hơi khát, tiện tay vươn ra cầm lấy.

Vô cùng thản nhiên ưu nhã uống hết.

Nhưng vừa uống dứt hơi, Hạo Thiên đã nhận ra có sự bất ổn. Cậu đánh rơi bình rượu trên tay xuống.

Choang!

Gần như là ngay lập tức, nam nhân đẩy nữ nhân mình đang ôm trong tay qua một bên. Hắn bò quỳ đi về phía Hạo Thiên, thiếu kiên nhẫn nói:

"Ngài đẹp quá. Ta không tập chung được"

Đây là nơi nào chứ, là nhà thổ. Nơi đây có vô số những chất thôi tình, ngay cả trong không khí cũng nồng nàn một mùi ngọt ngấy. Trong rượu đương nhiên có pha chế thêm các loại trợ hứng.

Hạo Thiên gò má nóng lên, ánh mắt phủ sương, môi đỏ mọng ướt át:

"Ngươi bị một cậu trai quyến rũ sao?"

Nam nhân hơi ngẩn người, sau đó cười lên, tiếng cười trầm khàn từ tính. Nhìn cậu, nhỏ giọng nói:

"Ngài biết không? Nam nhân cũng có thể làm"

Ánh mắt xanh lá liếc xuống, khuôn mặt đỏ ửng hàm chứa xuân sắc. Cả người cậu nóng rực, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, nghiêng nghiêng ngả ngả làm cây trâm trên tóc lơi lỏng, rơi xuống.

"Hơn nữa, chẳng có quy định nào bắt buộc rằng đối tượng làm tình phải là phụ nữ cả"

Mái tóc đen thẳng như thác nước bao trùm lấy, sợi tóc rơi lả tả phủ xuống hai bên sườn mặt trắng nõn, vẻ hồng nhuận một mảng rực rỡ trên gò má.

Hạo Thiên choáng đầu buông hai chân xuống, muốn đứng dậy.

"Thế thì đau chết đi được"

Nam nhân không kiềm nén được, vội chồm người tới Hạo Thiên, gấp rút muốn chạm vào cậu.

"Chuẩn bị kĩ càng thì sẽ không đau đâu. Hơn nữa khoái cảm nó đem đến còn đê mê lắm đấy"

Nhưng Hạo Thiên nhanh chóng lùi về sau ghế, nhìn kĩ bộ dáng quyến rũ của mĩ nhân sợ hãi, đôi mắt xanh ngây ngô, khóe mắt lại hơi mang màu đỏ tươi. Bóng lông mi cao vút chớp mở, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cả người toát ra một cỗ yêu mị câu nhân. Nha𝗻h 𝗻hất tại ﹟ t𝗿 ù𝓂t𝗿u𝘺ệ𝗻.v𝗻 ﹟

"Sướng lắm sao?"

Hạo Thiên nói rất nhỏ.

Thế nhưng thanh âm cậu phát ra cực kì quái dị, mềm nhẹ lại lả lướt, giống như lông vũ chạm khẽ vào đáy lòng người khác, ngứa ngáy lại chọc người cực hạn.

Nam nhân nghe vậy hai mắt phát đỏ, như con thú hoang mà vồ tới ăn sống nuốt tươi con mồi.

Đôi mắt Hạo Thiên chợt thay đổi, đồng tử lóe sáng nguy hiểm. Cậu trừng mắt một cái, nhanh hơn dùng một bàn tay chế trụ cổ nam nhân. Cúi người xuống cắn mạnh vào cổ hắn.

Nam nhân sợ hãi, vung tay loạn xạ nhưng ý thức mơ hồ càng không hợp tác. Vết cắn truyền ra cảm giác như bị gây tê, làm cho tứ chi hắn bị tê liệt.

Hạo Thiên ném mạnh hắn xuống đất. Nữ nhân kia vẫn nằm trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ ngẩn ra. Nữ nhân nhìn sắc mặt của Hạo Thiên, hoảng loạn nhặt lấy một mảnh vải che thân rồi chạy vội ra ngoài.

"Không.. tha cho ta..", nam nhân vô lực cầu xin.

Những loại xuân dược chung quy cũng là độc dược nên cũng không ảnh hưởng nhiều đến Hạo Thiên. Cả người cậu như một ấm sắc thuốc độc. Cũng chỉ là khiến cậu nóng nảy hơn mà thôi.

Ánh mắt Hạo Thiên trở nên điên cuồng bạo ngược, cậu bước nhanh tới chỗ nam nhân. Nhìn xuống con mồi của mình, liếm môi đỏ tươi, cười rộ lên:

"Bữa tiệc bây giờ mới bắt đầu"

* * *

Tử Long khoác áo vội vã đẩy cửa đi vào, bàng hoàng khi thấy Hạo Thiên ngồi khóa người trên cái xác. Nghe tiếng đông, cậu ngẩng đầu nhìn, không ngạc nhiên. Ánh mắt cậu say mê, cơn đói khát đã được thỏa mãn. Cả cơ thể nam nhân cường tráng đều bị cậu hút no bụng máu.

Gương mặt Hạo Thiên tinh xảo xinh đẹp.. mà khóe miệng lại còn dính vài vệt đỏ thẫm.

Tử Long với dáng vẻ của Hạo Thiên chỉ biết ngỡ ngàng. Mất một lúc mới nhớ ra, xoay người xem có ai ở bên ngoài không. Nhưng ngay lập tức có một bóng đen rất nhanh lao qua.

Tử Long có chút hốt hoảng, chỉ thấy đó là một cậu thiếu niên gương mặt thanh tú nhưng lại trắng bệch như mặt người chết. Luôn có người bám theo bảo vệ Hạo Thiên.

"Điện hạ!"

Hạo Thiên không chút để ý, tự nhiên đứng thẳng dậy, nâng tay lên môi, lau đi vết máu.

"Tiểu Tạ, trâm cài của ta"

Tiểu Tạ cung kính cúi đầu tìm kiếm. Hắn khinh bỉ bước qua người cái xác. Mắt thấy cây trâm rơi ngay trên ghế lúc tóc Hạo Thiên buông xõa. Hắn nhặt lên, cẩn thận lau vào tay áo mới dùng hai tay dâng lên cho cậu.

Hạo Thiên vén hết tóc ra sau, vuốt một cái dứt khoát búi cao mái tóc dài lên đỉnh đầu. Đôi đồng tử dưới hai hàng lông mi dày khôi phục lại trạng thái thanh tỉnh. Vẻ kiêu ngạo diễm lệ, không chút ám ảnh tội lỗi với những gì đã diễn ra.

"Cuộc hẹn tối nay không quá tệ. Nó làm mới mẻ tâm hồn"

Tử Long bất giác cười dại, Hạo Thiên biết rõ mình muốn gì, cậu biết ai mới là kẻ đi săn. Cậu bị kích thích, nhưng vẫn tự chủ trong chừng mực còn giữ được khả năng nhận xét. Cậu không ngây thơ như vẻ bề ngoài.

Hắn đã biết được tật xấu của cậu, nhưng cách hắn làm lại không đúng sao? Hắn không biết đã nhầm ở đâu.

Đôi môi của Hạo Thiên nở nụ cười tươi tắn:

"Chúng ta đi ra khỏi đây chứ? Ta đã nhiều ngày không được ngủ trên một chiếc giường êm ái và không rung lắc. Huynh sẽ đưa ta về lâu đài chứ?"

"Xin phục tùng", Tử Long nói và nhìn sang tên ảnh vệ của cậu. Tiểu Tạ là kiểu người sẽ đi đến chỗ hắn với một con dao nếu hắn nói 'không' và hỏi: "Đừng có nghiêm trọng thế!"

* * *

Cáo Đỏ là sinh vật hạnh phúc nhất trong chuyến đi này. Bà ta đang ăn ngấu ăn nghiến một con gà mái sống sau khi thó trộm được từ căn lều của ông đầu bếp.

Đội quân đã vượt qua eo biển và cập bến ngay khi trời vừa sáng. Mọi thứ đã vào vị trí, họ chỉ cần ổn định lại và sẽ bắt đầu cuộc tiến công.

Trường An đứng chờ Hạo Thiên với đôi mắt mở lớn. Hắn không nói gì, tuy nhiên trên mặt lộ rõ sự khiếp hãi.

Tử Long bàn lại cách bày binh bố trận cho Hạo Thiên và người của cậu. Và chuyện Bội Sam sẽ không được tham gia trận đầu như thế nào. Cô đảo đôi mắt mình trong sự phẫn nộ.

Trận đầu tiên để thăm dò sức mạnh của quân địch và đánh giá tương quan lực lượng giữa hai bên sẽ chỉ có Tử Long dẫn theo quân tiên phong ra trận.

Cáo Đỏ liếm mút lông chân móng vuốt đầy máu và nằm cuộn tròn trong góc. Không gì làm bà bận tâm hơn mối quan ngại về nhu cầu của mình.

Sau khi nghe lại một lượt kế hoạch, Hạo Thiên bảo anh:

"Tốt nhất huynh nên quay về trại chính. Hãy chiến đấu tốt nhất có thể"

Tử Long chỉ vào cậu và nhướn mày một cách buồn cười.

"Ta sẽ ở lại", Hạo Thiên nói.

Tử Long gật đầu, như thể câu trả lời đó của cậu làm anh thấy hài lòng. Anh ấy nhìn Bội Sam:

"Đã đến lúc rồi"

Trong khi Hạo Thiên còn đang thắc mắc đến lúc gì thì Bội Sam lục lọi phía sau và lấy ra một cái khiên đồng đưa cho Hạo Thiên.

Nó là một cái khiên tròn, trông khá giống với các loại khiên khác nhưng phần mặt ngoài của nó bóng loáng và thu lại những hình ảnh nó phản chiếu một cách rõ nét.

"Một trong những sáng kiến của sư phụ của ta". Tử Long nói: "Thầy bắt chúng ta phải rèn luyện thị lực của mình dưới các tia sáng mặt trời và mặt trăng. Chúng ta có thể thật sự nhìn thấy bất cứ mục tiêu nào dưới mặt trời và mặt trăng, miễn là ánh sáng tự nhiên có thể chạm vào nó. Nhìn xem."

Bọn họ kéo nhau lại cùng quan sát. Hình ảnh được phóng lớn và chuyển động ngay lúc đầu, mất một lúc nó mới thu lại hình từ tháp canh. Một tên lính gác đang ăn vội gói cơm nắm khi đang canh chừng quân địch xuất hiện.

"Nó sẽ giúp chúng ta nhìn thấy được điều gì đang diễn ra khắp cả mặt trận," Bội Sam nói.

"Cảm ơn hai người", Hạo Thiên chỉ tay, Trường An đem chiếc khiên cất đi. Cậu nói:

"Chúc may mắn", khi Tử Long đi đến cửa lều.

Hạo Thiên huýt sáo gọi Cáo Đỏ. Bà nhảy vọt ngay đến.

"Sắp tới có một cuộc chiến và tôi cần bà phải ở yên trong lều"

"Ggg rrư.."

Hạo Thiên đoán điều đó có nghĩa là, Được thôi! Chứ không phải là còn thêm con gà nào nữa không?

Bội Sam nhìn cậu như thể cậu sắp lên cơn động kinh không bằng.

"Sẽ có người chuẩn bị thức ăn cho bà"

"Nhưng ta thích đồ tươi sống. Gà sống!". Bỗng nhiên bà ta đóng mở cái miệng và nói bằng tiếng người.

Bội Sam dùng ánh mắt như không dám tin nhìn chằm chằm Cáo Đỏ.

"Không phải thuật nói tiếng bụng đấy chứ?". Mắt cô tròn xoe nhìn không chớp:

"Mày hiểu không?"

Cáo Đỏ tặng cho cô một cái nháy mắt, không cần thiết phải giải thích. Hạo Thiên liếc nhìn vẻ hiếu kì trên mặt Bội Sam, nói:

"Bà ta là hồ tiên"

Bội Sam cúi người xuống quan sát cho kĩ.

"Không phải trong truyền thuyết hồ tiên là một thú yêu ghê gớm với sức mạnh khủng khiếp.. vv.."

"Đây là dạng thức yếu nhất của bà ta. Trong người bà ta chỉ còn một chút sức mạnh. Để duy trì hình người thì cần nguồn năng lượng mạnh hơn, tương tự như thời gian tu hành của bả"

Bội Sam liếc nhìn cậu:

"Khi nào đệ học được những thứ thần thoại vậy?"

Hạo Thiên nhún vai:

"Tự mình trải nghiệm thôi"

"Này, nhóc", Cáo Đỏ gọi. "Cứ để ta lại một mình đi. Mi không cần lo đâu. Ta cóc thèm quan tâm những thứ nhốn nháo ngoài kia. Đây là thế giới của những trận chiến không có hồi kết". Đôi khi bà ta lười nói nhưng đôi khi lại nói nhiều một cách không cần thiết.

"Có người đã từng nói với ta. Thời gian là một vòng tròn tuần hoàn. Những thứ ta đã làm và sẽ làm sẽ lặp đi lặp lại"

Hạo Thiên nhìn bà ta khó hiểu, cậu muốn hỏi là ai nói nhưng Bội Sam đã nhanh tay kéo cậu đi.

"Đệ nên xem cái này", khi ra ngoài lều, cô nói nhanh, giọng rất nhỏ: "Bà ta có được bình thường không đấy. Đệ biết chúng ta không thờ thần may mắn và phước lành mà"

Hạo Thiên không nhịn được cười:

"Bà ta chỉ bị nhốt một mình ba trăm năm. Mà có cả vị thần may mắn ư? Ta cũng muốn theo đạo đó"

Bội Sam bực mình nhéo vào cánh tay cậu.

"Đừng có nói chuyện may rủi ở đây. Cha ta không tin vào vận may. Mọi thứ phải được ông nhào nặn một cách hoàn hảo, cho ra một kết quả như ý muốn.."

Đột nhiên một chiếc máy bắn đá phóng bay một tảng đá to đùng ngang qua trước mắt hai người. Phía xa một đội quân trong bộ giáp đen ngòm đang đi về phía này. Trên cao một chiếc cờ đỏ tía với hình mũ giáp đầu trâu bay phấp phới trong gió.

Hạo Thiên chưa bao giờ thấy mẫu cờ ấy trước đây, nhưng không khó để đoán: Cờ trận của Những đứa con hoang.

"Thiết lập đội hình phòng thủ", Bội Sam hét. "Nhanh, nhanh"

Hạo Thiên lùi lại, hồi hộp gọi:

"Trường An, chuẩn bị vũ khí cho ta"

Hơn một trăm gã quái vật đang hành quân tới khu trại. Những tên khổng lồ với dùi cui và gương mặt xấu xa. Chúng đang đẩy phăng những hàng rào phòng thủ.

"Chuyện gì đã sảy ra vậy?", Bội Sam quát vào mặt mấy tên lính.

"Chúng đột ngột tấn công. Không biết chúng xuất hiện từ phía nào", đám lính sợ hãi nói.

Bội Sam gật đầu:

"Địch đến thì ta nghênh chiến"

Cô quay lại nhìn bình lính, họ bàng hoàng và bị động. Cô không thể trách bọn họ được. Đây mới chỉ là sự bắt đầu.

"Được rồi. Chúng ta sẽ bảo vệ khu trại bằng mọi giá'

Hạo Thiên mân mê gấu áo giáp. Trường An nghiêm túc nói:

" Người phải mặc. Cả mũ giáp nữa. Nó sẽ giúp tăng cơ hội sống sót "

Hắn nói đúng. Vụ này không đùa được đâu. Chết thật đấy.

" Chúng ta sẽ phải chia nhỏ chúng ra để đánh ", Hạo Thiên nói và ngó xem Tiểu Tạ cùng cây Trường Sắt của mình đang ở đâu.

Bội Sam chau mày." Bằng cách nào? "

" Đệ và quân của mình sẽ lo bên cánh trái. Tỷ hãy làm tất cả những gì có thể làm và cả quân của Tử Long nữa.. ". Hạo Thiên nói.

" Đệ biết cách để chiến đấu một mình chứ? ", Bội Sam nhìn cậu với vẻ không tin lắm.

Hạo Thiên muốn tranh cãi thêm vài câu nhưng nghĩ không phải lúc.

" Cứ để đó cho ta ", cậu nói và kéo phần giáp mặt xuống. Tay cầm Trường Sắt do Tiểu Tạ đem tới." Bây thờ thì đủ rồi "

" Ôi, thần Mặt Trời của tôi ơi ", Bội Sam kêu ca khi Hạo Thiên trèo lên ngựa và chạy đi.

Cô lo sợ, làm sao không lo cho được. Lũ khổng lồ có hàng trăm trong khi Hạo Thiên chỉ có vỏn vẹn bốn mươi người. Và sẽ không có cứu viện đến.

Trong giây lát, ánh sáng từ bộ giáp bạc họ đang mặc trông thật oai phong, nhưng nó nhanh chóng tắt ngấm trong sự ảm đạm của cả hòn đảo xám xịt.

Hạo Thiên dẫn đầu với Tiểu Tạ và Trường An ở ngay phía sau. Họ chạy ngoằn ngèo qua các bãi đá với tiếng máy bắn đá vù vù đến kinh người. Xa xa có tiếng hét lớn và hô vang:

" Xông lên! Vì Hải Thành! ". Đội quân của Tử Long nhất loạt hưởng ứng, khí thế vang vọng dội vào những vách đá.

Hạo Thiên dừng lại ngay khi thấy gã khổng lồ đầu tiên.

Đó là một sinh vật gớm ghiếc. Hạo Thiên nghĩ, chả trách chúng bị thần linh ghét bỏ.

Dễ phải cao gấp hai lần người trưởng thành và to lớn như con bò mộng. Hai con mắt trắng đầy hiểm ác như của loài động vật hoang dã. Tên này thậm trí còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của Hạo Thiên. Nó bẩn thỉu và mặc bộ giáp được chắp vá từ hàng trăm mảnh đồng nát.

Hạo Thiên ra lệnh bắn tên. Tên khổng lồ giơ chiếc chày lên khua loạn xạ. Trường An phi ngựa lên và chém một đường vào ngay bên dưới đùi của nó. Tên khổng lồ định túm lấy Trường An nhưng y đã vội thụp xuống khi gã vụt mạnh qua đầu.

Tiểu Tạ rút thanh kiếm của mình, thúc ngựa chém vào tay tên khổng lồ. Gã đang cầm một tảng đá, sẵn sàng đập Trường An thành mứt.

Trái tim Hạo Thiên đập liên hồi. Ngay bên cạnh, một tên còn trông to con hơn đang đi đến và nó đang nhăm nhe vào những người lính của cậu. Nhưng Hạo Thiên sẽ không để lũ khổng lồ này giết được người nào.

" Đồ phân thú quá khổ! ", Hạo Thiên hét lên.

Gã khổng lồ quay lại, mở miệng và nói bằng giọng ồm ồm ngọng líu lưỡi:

" Thủ lĩnh đã đúng khi nói chúng ta đi về phương nam. Có rất nhiều thức ăn.. "

" Ngươi điên rồi! "

Gã chộp lấy một người lính ngay trên lưng ngựa, xé toạc bộ giáp bên ngoài. Gã nhìn Hạo Thiên thách thức." Thoải mái cho chúng ta sống qua mùa đông "

" Thả ta ra! ", người lính rống lên.

Ôi, không! Trước khi cậu và những người còn lại có thể làm gì thì gã khổng lồ đã bựt tung đầu người lính và ném về phía cậu như thể một quả táo chín rụng.

Rồi tên kia huýt sáo, một đám gồm chục tên lớn nhỏ ăn thịt người kéo nhau tới.

" Ta.. ta SẼ XÉ TOẠC TAY CỦA NGƯƠI RA ĐẤY! ". Hạo Thiên gào lên trước.

" Xé toạc tay ta ư? ", gã nhắc lại.

Hạo Thiên đứng trên lưng ngựa, mượn đà lao về phía trước, đồng thời tung một đòn roi như trời chém." Và tọng chúng vào họng ngươi! ", cậu rít lên.

Những người khác thấy vậy cũng lao lên quyết chiến.

Đòn đánh thật chính xác, gã quái vật quay phắt lại, mặt đỏ bừng đầy giận dữ. Một vết chém chạy ngang mặt.

Tên khổng lồ rú lên:

" Tới đây! Để ta đập bẹp mi "

Hạo Thiên buông con ngựa cưỡi của mình và chạy tới." Chỉ là một tên ngu ngốc, man rợ. Sao mày dám! "

Cậu vung roi đánh tới tấp vào người gã. Cậu phải chiến đấu với một gã nặng tới hai ba trăm kí và bốc mùi rất nặng. Như thế thì đã sao nào? Trường Tiên chính là vũ khí hạng nặng chuyên để đối phó với những con quái vật như này.

Cuối cùng, họ nghe thất tiếng xương vỡ tan thành một ngàn mảnh. Cái sọ to như đầu voi của tên khổng lồ đã bị Hạo Thiên dập cho nát vụn.

Đáp lại khoảnh khắc đáng sợ đó là một sự im lặng. Rồi mọi người lại gào lên:" Giết! "

Rồi, Tiểu Tạ và Trường An cũng tìm được cách đâm xuyên đầu tên khổng lồ kia. Cái xác gã đổ ụp xuống dưới chân họ.

Mọi người lấy lại nhuệ khí, không còn biết sợ mà lao thẳng lên chỗ chục tên khổng lồ kia.

Ở mặt trận phía bên kia cũng không ổn lắm.

Giờ hiện đã quá xế chiều, những chiếc xe tràn ngập ánh sáng. Các cung lửa bay qua trên bầu trời và những ngọn giáo từ những chiếc máy bắn từ cả hai phía.

Toàn bộ đội hình tam giác tạo thành một mũi tiến công do Tử Long đi đầu. Những chiếc khiên của chúng móc vào nhau, đầu các mũi giáo nhọn hoắt mọc ra tua tủa trên bề mặt. Bội Sam cho quân ẩn nấp phía sau, bắn mũi tên vào bọn khổng lồ. Mũi tên sẽ tiếp xúc với phần thân hình, hoặc cổ, hoặc khe hở trên áo giáp của chúng, nhưng hàng chục tên khổng lồ vẫn đi đằng sau.

" Ngay đó! ", Bội Sam kêu lên. Ở chính giữa đội quân xâm lược là một tên chỉ huy. Nhìn gã có ngoại hình khác hẳn. Tên đó có màu da trắng xám chằng chịt vết sẹo, cái đầu trọc lơ phơ vài sợi tóc và được trang bị mọi thứ cho trận chiến. Một thanh kiếm được đeo ngang hông. Trông nó có trí khôn nhất trong cả bọn.

Vừa thấy quân của Tử Long, gã gầm lên, cầm lấy ngọn giáo và phóng thẳng vào đội hình tam giác. Ngọn giáo phá vỡ thế trận. Lũ khổng lồ reo hò ầm ĩ.

Bội Sam chạy về phía Tử Long, bao đựng tên gần như trống rỗng.

" Hạo Thiên đâu? ". Tử Long hỏi.

" Hiện giờ chỉ có muội, đệ ấy đang lo việc bên bãi đá "

" Thế thì đệ ấy chết chắc! "

Bội Sam nhún vai:" Ừm, đúng thế. Nhưng đệ ấy không chịu nghe. Ta đến đây, lũ xấu xa kia! "

Cô lấy ra một mũi tên và nhắm bắn vào bọc thuốc nổ được cài sẵn trên đường của bọn khổng lồ. Mũi tên tạo ra một âm thanh rít gào khi nó bay đi. Khi nó đáp xuống, nó tạo ra một vụ nổ lớn. Những con quái vật gần nhất nổ tung. Vài con buông vũ khí xuống và bịt tai trong sự đau đớn. Một vài tên bỏ chạy.

" Đó là mũi tên cuối cùng của muội "

Quả có thế, phần lớn các tên khổng lồ lại đang tập hợp lại, loại bỏ sự hỗn loạn.

" Chúng ta phải rút lui ", Bội Sam nói.

" Muội đã cho quân đặt bẫy từ đằng xa kia "

" Không! ", Tử Long đáp." Đưa những người còn lại của muội tập chung ở đây. Chúng ta sẽ đẩy lui bọn chúng "

Cô bật cười:" Huynh định làm điều đó như thế nào? "

Tử Long rút kiếm ra. Thanh kiếm Chị Em Bóng Tối.

Bội Sam nói," hãy để muội đi cùng với huynh "

" Quá nguy hiểm ", anh phản đối." Với lại, ta cần muội tổ chức lại tuyến phòng thủ. Trong khi ta thu hút chúng, muội có thể chuẩn bị thêm thuốc nổ "

Bội Sam miễn cưỡng gật đầu." Được rồi. Huynh đi đi vậy ". Sau đó cô hôn một cái vào má anh." Óc Tảo Biển, hãy quay về sống sót nhé "

Tử Long coi đó là sự may mắn nhất. Anh cầm kiếm đi thẳng về phía kẻ thù.

Khi tên thủ lĩnh nhìn thấy Tử Long, đôi mắt nó bừng bừng căm thù.

Có vài tên rục rịch định lao tới nhưng gã gầm lên và bắt chúng lùi lại.

" Muốn chơi một chọi một à? "Anh gọi lớn.

Tên chỉ huy rút kiếm ra và vung tới. Quấn quanh lưng nó là rất nhiều chuỗi xương nhỏ. Tử Long nhận ra đó là xương người. Những mẩu xương từ những nạn nhân xấu số trước đó của nó.

Tử Long tức giận giơ kiếm lên. Đội quân khổng lồ reo hò cổ vũ cho tên chỉ huy, nhưng tắt lịm khi anh tránh được cú tấn công đầu tiên và chém thanh kiếm của nó ra thành hai, ngay chính giữa.

" Haa ", Tử Long xoay người, tung chân đá trúng đầu nó. Tên chỉ huy lảo đảo lùi lại, cố đứng cho vững, sau đó dùng hai nửa thanh kiếm tấn công.

Tên chỉ huy không bao giờ có cơ hội đó. Thanh kiếm của anh lóe lên – chém bay một bàn tay, rồi đến chiếc còn lại. Nó cố tóm lấy anh. Tử Long lăn ra xa, nhặt lên một nửa thanh kiếm gãy của nó. Những con quái vật khác lùi lại trong sự im lặng đầy kinh ngạc, tạo thành vòng tròn quanh họ. Tên chỉ huy gầm lên đầy giận dữ. Gã vốn dĩ đã chẳng thông minh gì ngay từ lúc bắt đầu, nhưng giờ cơn giận lại càng làm gã thiếu thận trọng. Gã phát điên lao tới và chẳng thèm giảm tốc.

PHẬP.

Gã nhìn xuống, ngạc nhiên khi nhìn thấy mũi kiếm đâm xuyên giáp che ngực.

Tử Long bảo.

" Cám ơn vì đã chơi cùng nhé. "

Anh nhấc bổng người nó lên và quẳng mạnh xuống đất.

Tử Long quay sang đội quân của nó, đại thể còn ba mươi chín con. Đấu với một người. Tất nhiên anh đã làm theo bản năng. Tấn công bọn chúng.

Tử Long ý thức được Bội Sam đang dẫn quân bắn tên ở phía sau nhằm ngăn cản kẻ thù tập chung lại. Tử Long đâm và chém và lao đi. Cho dù chỉ có một mình nhưng anh lại nở nụ cười cười vui vẻ như thể đây là quãng thời gian vui sướng của anh.

Suy cho cùng Tử Long vẫn là người Cung gia. Mà trải qua hàng thế kỉ, Cung gia đã sản sinh ra những vị anh hùng và cả những con quái vật.

Cuối cùng, những tên khổng lồ quay đầu lại và bỏ trốn – còn khoảng hai mươi tên còn sống sót trong đội hình.

Tử Long la toáng lên." Đến lúc rồi! "

Bội Sam mỉm cười, đây là những gì cô nói đến. Một hố chôn tập thể.

Bọn khổng lồ chạy đến gần ngọn đồi thì sa bẫy, vụ nổ lớn đến mức làm bầu trời như hửng sáng.

Ánh sáng soi tới cả chỗ của Hạo Thiên đang đứng. Cậu hét lên:" Rút lui! Họ đã đánh tan xác hết bọn chúng rồi! Mau quay lại!".