Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 52: Cuộc chiến với những đứa con hoang



Chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Cuộc chiến đầu tiên của Hạo Thiên lại là sự thất bại.

Trường An nói: "Chẳng phải chúng ta đã đánh bại được những tên đó sao?"

"Đó chỉ là tạm thời đẩy lùi", Hạo Thiên phàn nàn: "Chúng ta vẫn chưa thấy Thủ Lĩnh của bọn chúng".

Cậu vẫn cảm thấy nguy cơ cao, đây có thể là sự điên loạn cuối cùng. Như thể có ai đó đằng sau đang giỡn với cậu.

Hạo Thiên ném chiếc mũ giáp cho Trường An rồi chạy về phía lều chính.

Khu vực sảnh, vũ khí để la liệt, hai người lính chỉ cho Hạo Thiên đi thẳng vào dãy nhà sàn phía sau.

Các binh sĩ bị thương hoàn toàn chiếm nguyên một phòng. Người qua kẻ lại chóng mặt, y quan bận rộn băng bó vết thương. Gương mặt ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi.

"Hạo Thiên!", Tử Long vỗ vào vai cậu. "Ta thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy đệ bình an đấy"

"Để sau đi", Hạo Thiên cắt ngang. "Ta có chuyện cần bàn, Vương thúc đâu?"

"Ở bên trong, nhưng.."

Hạo Thiên gạt Tử Long đi nhanh vào.

Nếu là một ngày khác, cậu sẽ thích khung cảnh bầu trời hôm nay. Mặt trăng trông gần hơn còn phát ra màu xanh biển kì ảo. Chứ không phải lo sợ một mối đe dọa đang cận kề.

Vũ vương nằm trên chiếc ghế dài, mặt ông lấm tấm mồ hôi. Khăn lụa trên bả vai nhiễm một tầng máu, Bội Sam đang dùng khăn mát lau cho ông.

"Cũng không nặng lắm, may chỉ sượt qua vai"

Vũ vương trầm trầm nói:

"Ai đó đưa cho ta ít rượu nào"

Tử Long đưa cho ông cả một túi, Bội Sam nâng người ông dậy.

Vũ vương rên khe khẽ và ngửa cổ tu một ngụm lớn. Rượu ắt đã tiếp thêm cho ông năng lượng. Ông trông không xanh mét như trước.

"Binh lính đều đã được chữa trị", Tử Long nói. "Nhưng con nghĩ chúng ta cần vận chuyển thêm nhiều thuốc men tới. Sẽ có thêm nhiều người bị thương nữa"

Tử Long nói xong liền quay qua lấy tờ giấy của y quan, ghi thêm vài dòng rồi đưa cho ông ta:

"Những loại này cầm máu rất tốt.."

Hạo Thiên thấy cứ đợi thì mãi cũng không có cơ hội nên cậu nói thẳng:

"Hoàng thúc, ta nghĩ bây giờ là cơ hội tốt nhất để đuổi theo bọn khổng lồ"

Bội Sam và Tử Long, hai người đồng thanh hét lên:

"Đệ nói cái gì?"

"Aaaa", Hạo Thiên than vãn: "Đâu nhất thiết phải gào lên như thế"

Vũ vương liếc mắt:

"Ngươi có ý gì?"

"Chỉ là đang lúc bọn chúng chưa tập hợp lại được. Hơn nữa một tên chỉ huy vừa bị giết, đây là cơ hội tốt để tận diệt hết tên khổng lồ cuối cùng". Hạo Thiên không chút quanh co nói.

Tử Long chắc tưởng cậu mới nếm mùi chiến thắng nên cười nói:

"Đệ không biết đánh địch thì không nên truy cùng diệt tận à. Huống hồ sau trận vừa rồi chúng ta đã bị tổn hại không ít. Quân lính còn chưa hồi phục lại thì làm sao mà đánh tiếp?"

Bội Sam nhếch miệng cười:

"Vội vàng hấp tấp. Không biết nặng nhẹ"

Phần nào đó trong Hạo Thiên biết rằng họ nói đúng, nhưng cậu tin rằng mình suy đoán đúng.

"Bọn chúng vốn là một đám ngu si, tứ chi phát triển vốn ở phương Bắc lạnh giá. Nhưng lại tự nhiên mạo hiểm đi xuống phía Nam. Ta nghĩ có thứ gì đó đã dụ dỗ và xúi giục chúng. Một kẻ mà ta tin rằng đó là thủ lĩnh của bọn chúng"

Không ai lên tiếng. Những điều Hạo Thiên nói nghe thật điên rồi.

"Ý đệ là chúng ta chỉ cần giết chết tên thủ lĩnh đó là xong?", Tử Long cẩn trọng nói.

Hạo Thiên hưởng ứng:

"Đúng vậy! Đánh rắn phải đánh đằng đầu"

Bội Sam lập tức phản đối:

"Quá nguy hiểm. Muốn tiếp cận được tên Thủ Lĩnh phải vượt qua hàng trăm tên khổng lồ khác. Rõ ràng là lao đầu vào chỗ chết"

Hạo Thiên bình tĩnh nói:

"Liều lĩnh nhưng cái giá phải trả sẽ rất xứng đáng. Một lần và duy nhất. Bởi vì tiềm lực của chúng ta không có. Càng kéo dài sẽ càng để lộ sơ hở về sức mạnh. Một khi không thể chống cự được sẽ chỉ như cá nằm trên thớt"

Không tính đâu xa, chỉ riêng quân của Hạo Thiên cậu đã bị mất sáu người và năm người bị thương nặng. Cho dù cậu đã cố hết sức để kết liễu chúng nhanh nhất có thể.

Vũ vương đang ngồi trên ghế bỗng đặt chân xuống, đứng dậy khỏi chỗ và dừng lại trước mặt cậu.

"Cung Hạo Thiên", giọng ông đầy uy nghiêm. Đây là lần đầu tiên có ai đó gọi cả họ cả tên cậu như vậy.

"Lý do duy nhất ta không ném ngươi từ cửa sổ xuống biển, để sóng cuốn ngươi ra xa vào ngày đầu tiên ngươi đặt chân lên đất của ta là bởi vì ngươi là cháu ta"

Hạo Thiên khẽ ngưỡng mặt, giọng nói bình thản nhẹ nhàng:

"Thúc không ưa ta. Ta có thể hỏi tại sao không?"

Vũ vương liếc nhìn xuống:

"Ta không tôn trọng ngươi bởi vì ngươi còn nhỏ tuổi. Ta không tôn trọng ngươi vì ngươi không quyền lực như ngươi nghĩ"

Hạo Thiên ngẩng mặt lên, hai mắt trong sáng:

"Ta là hoàng tử của Ngũ đại vương quốc"

Vũ vương cười nhạo khinh thường:

"Ngươi nghĩ đầu đội vương miện thì được coi là người quyền lực sao?"

Hạo Thiên mỉm cười, không sợ nói:

"Không. Ta nghĩ một quân đội sẽ mang đến quyền lực. Thúc có đội quân của mình và không bao giờ thua cuộc chiến nào. Phụ hoàng của ta cũng vậy. Nhưng người đã giết Thất vương và chiếm lấy ngai vàng. Còn thúc khi đó làm gì? Ngồi yên vị trên hòn đá này."

Bầu không khí rơi vào sự chết lặng. Bội Sam ngồi im trên ghế, Tử Long khiếp sợ không thôi.

Vũ vương trừng mắt nhìn thẳng vào cậu. Một lúc sau mới nói:

"Hoàng tử của chúng ta mệt rồi, hộ tống cậu ấy về lều của mình đi"

Sắc mặt Tử Long tái mét, vội vã đặt tay lên vai của Hạo Thiên hòng an ủi. "Đi thôi".

Nhưng Hạo Thiên đã vùng thoát khỏi sự kìm chế của Tử Long. Cậu bình tĩnh nói:

"Ta không mệt".

Nghe ba chữ này, sắc mặt tất cả đều chuyển sang trắng bệch như chết. Vũ vương trầm ngâm nhìn cậu.

"Khi ta còn làm Bàn tay phải của Vua. Tại sảnh Năm, trong gian phòng với đủ các người con của ngài. Người nhỏ nhất là thập tam hoàng tử, khi ấy chỉ nhỏ như con khỉ con"

"Và người lớn nhất là thúc".

"Đúng vậy", Vũ vương lạnh nhạt trần thuật:

"Sau hơn ba mươi năm, phần lớn trong số chúng ta đã chết. Thất vương là một người quyền lực điên rồ nhưng bây giờ đã ở thế giới bên kia". Ông nhìn chằm chằm Hạo Thiên một chút. "Thế giới này được kể lại bởi những người sống sót, quyền lực và thông minh. Ta chưa từng được ngồi lên ngôi vị Thái tử nhưng người đứng ở đây bây giờ lại là ta".

Vũ vương nhìn cậu một chút rồi xoay người ngồi lại trên ghế:

"Tại sao ngươi lại được chọn để sống? Ngươi có thể giúp Cung gia kéo dài vương triều thêm vài thập kỉ nữa. Hoặc kết thúc nó ngay như cách của Thất vương. Một kẻ ngáo quyền lực"

Hạo Thiên hơi ngẩn người.

"Gia tộc đặt gia đình của mình lên đầu sẽ luôn đánh bại gia tộc đặt tham vọng và mong muốn của con trai và con gái của mình lên hàng đầu. Một người đàn ông khôn ngoan sẽ làm mọi thứ trong quyền lực của mình để đặt gia tộc của mình ở đúng vị trí"

Khí lực Hạo Thiên dồn dập như sóng biển sục sôi, cậu nắm chặt tay.

"Thúc muốn nói gì?"

Vũ vương nhìn cậu, hai mắt phát ra những tia sáng nguy hiểm:

"Ta sẽ làm. Như truyền thống của gia tộc. Giết chết dòng máu của mình"

Nghe ông nói xong, Hạo Thiên tự nhiên phát hiện trên đầu ngón tay phát ra từng đợt lạnh lẽo.

Những người còn lại sợ đến mức hồn bay phách tán, không dám phát ra tiếng động.

Một điều cực kì hiếm lạ làm nên con người của Vũ vương, người đàn ông sống vì danh vọng của gia tộc.

Hạo Thiên đột nhiên bật cười, cười đến không khép được miệng.

Vũ vương nhướng mày:

"Sao?"

Hạo Thiên cười nói:

"Ta sẽ muốn thúc trở thành cánh tay phải của ta nếu ta lên làm vua"

Vũ vương nhạo báng:

"Ngươi sẽ không thể trở thành vua. Ngươi có tham vọng nhưng thiếu đi sự kiên nhẫn dành cho ngai vàng"

Hạo Thiên cười dài:

"Chắc là thúc sẽ không thể sống đến ngày đó nhỉ. Ngày ta đăng cơ"

Vũ vương hơi mím môi:

"Ta sẽ sống trên thế giới này lâu hơn một chút..", nói đoạn ông chỉ tay vào Hạo Thiên rồi sang Tử Long. "Không phải ngươi.. không phải ngươi"

Sau khi giải tỏa được khúc mắc, Hạo Thiên mỹ mãn cười nói:

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau, nhưng mọi thứ đều được kiểm soát. Ta đã dùng khiên của Bội Sam cho để theo dõi mọi chuyện. Kẻ thù đã rút lui. Hành động sớm vẫn còn kịp. Trước khi bình minh đến ta sẽ giết được Thủ Lĩnh của những đứa con hoang"

Vũ vương im lặng nhắm mắt, sau vài giây ông mở mắt ra nói:

"Được rồi. Ngươi có thể đi. Nhưng chỉ những ai tự nguyện mới được phép đi cùng ngươi. Nếu không..", câu sau ông bỏ ngỏ để cho cậu tự hiểu.

Hạo Thiên ấp úng, cố không bật ra lời nguyền rủa. Vũ vương thật cao tay, sẽ không ai chịu theo cậu xông vào hang ổ của lũ quái vật. Cho dù người đó có chán sống đến mức nào.

"Ta sẽ đi cùng đệ", Tử Long bước lên, cứu cậu khỏi sự im lặng đáng xấu hổ. Anh quay về phía các binh sĩ của mình.

"Có ai muốn xung phong không?"

Có một người từ hàng ngũ chỉ huy bước lên, tiếp theo đó là hai người rồi bốn người. Và họ dừng lại ở con số sáu.

"Được rồi", Tử Long gật đầu.

"Muội cũng muốn cùng đi", Bội Sam cũng không chịu thua kém.

"Không được!", Tử Long còn chưa kịp nói thì Vũ vương đã gạt phăng đi. Ông lừ mắt:

"Con sẽ ở lại đây với ta"

Bội Sam vừa sợ vừa mong đợi, âm thanh nhẹ nhàng:

"Nhưng con là một chiến binh.."

"Con là con gái ta!", ông quát. "Hãy làm theo những gì ta yêu cầu!"

Bội Sam cúi gằm xuống, không nói thêm một lời. Vũ vương nhìn cô rồi nhìn sang những người đang đứng trước mặt.

"Nếu không còn vấn đề nào nghiêm trọng thì giải tán đi"

Hạo Thiên hơi cúi xuống:

"Cảm ơn thúc"

Vũ vương phẩy tay, lười nói:

"Đừng cảm ơn ta. Hãy cảm ơn vị thần mà ngươi thờ phụng nếu ngươi còn may mắn trở về", mà ông thì không tin vào sự may mắn. May mắn chỉ là sự biện minh cho sự kém cỏi và ngu dốt.

Tử Long cũng bái lạy cha mình rồi nói với Bội Sam. "Ở lại chỉ huy mọi người nhé. Hãy làm như ta đã chỉ cho muội", nói xong anh dứt khoát rời đi.

* * *

"Chúng ta sẽ đi thẳng vào trung tâm, theo con đường trên núi. Hãy hóa trang thành bụi cây, hòn đá, làm cái gì thì làm để ẩn nấp", Hạo Thiên trình bày kế hoạch.

Một trong số những người lính nói:

"Bọn thuộc hạ có thể dùng mùi để che đậy. Lũ khổng lồ rất hôi hám"

"Không được la cà", Hạo Thiên nói. "Về việc mùi thì, nếu các ngươi nghĩ nó hiệu quả thì có thể sử dụng nó."

Cả đám phấn khích cười lên.

"Vậy là chúng ta có sáu người từ đội của huynh, ba người từ đội của ta là..". Cậu nhìn sang, Tử Long đã biến đâu mất.

"Hoàng tử đi lấy kiếm rồi ạ", một người đứng sau nói.

Hạo Thiên nhìn về phía lều của Tử Long. Khi chiếc rèm được vén lên, ngoài Tử Long, cậu còn thấy một người khác. Đó là tên sĩ quan ở buổi tiệc hôm nọ. Cho dù Tử Long đã đi gần tới chỗ bọn này thì hắn vẫn đứng dựa vào cột nhìn theo. Ánh mắt đó nhìn đến tội nghiệp, mòn mỏi tuyệt vọng, buồn đến não nề. Giống cậu khi nhìn theo bóng lưng một người.

Chờ một người không thể đợi.

Hạo Thiên ngửa mặt lên nhìn trời. Em đang chờ người, tuyệt vọng lại tràn ngập hy vọng.

Tử Long hắng giọng:

"Chúng ta khởi hành chứ?"

Hạo Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ:

"Lên đường thôi!"

Cậu nhìn mọi người, tất cả họ đều quả quyết và dứt khoát. Cậu cố không nghĩ đây là lần cuối cùng nhìn thấy tất cả họ.

"Mọi người là những anh hùng vĩ đại nhất của thiên niên kỷ này," Tử Long nói với họ. "Không quan trọng là có bao nhiêu quái vật sẽ tấn công. Hãy chiến đấu thật dũng cảm, và chúng ta sẽ chiến thắng." Anh đưa cao thanh kiếm lên và hét lớn, "VÌ Hải Thành!".

Đi theo Hạo Thiên chỉ có Tiểu Tạ và thêm một người khác. Cậu vừa uy hiếp vừa đe dọa, cuối cùng cũng thuyết phục được Trường An không đi theo.

Hạo Thiên đưa cho Trường An miếng ngọc bội cậu luôn đeo bên người.

"Nghe này!", cậu nói. "Nếu may mắn ta sẽ quay lại và đeo nó. Nếu không thì hãy lên thuyền và đi thẳng về Kinh Đô. Hãy nói với phụ hoàng và đại ca của ta chuyện gì đã sảy ra ở đây"

Trường An hoảng loạn gật đầu, gương mặt hắn đỏ bừng như thể sắp khóc.

Cáo Đỏ đang ăn nhẹ trong phòng khách. Trên chiếc ghế lót xinh đẹp, bà ta đang nhai ngấu nghiến phần ức của một con chim biển. Những chiếc lông vũ rơi lả tả và bây giờ đang gặm nốt phần đùi của con chim gầy nhẳng.

"Xem kìa", Hạo Thiên nói. "Bà đã thích nghi nơi này còn nhanh hơn cả ta"

"Grrr..", vài sợi lông dính trên mặt bà ta cùng với máu.

"Chỉ là.. những con chim ngu ngốc này cứ lượn lờ mời gọi ta. Ngon tuyệt. Với lại ta phải tìm việc để giết thời gian"

Hạo Thiên nhìn xuống chiếc ghế bừa bãi đầu chim và máu xương. Không nhịn được nhăn mày.

"Thế có chuyện gì?"

Bà ta cào móng lên mặt vải hoa đắt tiền.

"Ta nghe nói mi định 'đi bán muối'. Thế mi có chuẩn bị gì chưa?"

"Bà học từ đâu kiểu nói 'lóng' như vậy? Mà ta thì có gì cần chuẩn bị"

Cáo Đỏ nheo mắt nhìn cậu, đôi mắt màu hồng phấn khẽ giật. Ánh nhìn đó như thể bà ta đã biết chuyện sẽ diễn ra như thế này. Bà nhảy xuống đất, mò mẫm trong cái ổ làm từ rèm lụa thượng hạng của cậu. Xong xuôi bà ta lôi ra một thứ trông như một đôi găng tay da.

Bà Cáo tha đôi găng nhảy lại lên ghế và thả nó trước mặt cậu.

"Cái gì đây?". Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.

Bà ta phe phẩy cái đuôi lông đỏ của mình:

"Cho ngươi. Đeo nó, đốt nó, làm gì thì làm"

Sau khi nuôi Cáo, Hạo Thiên thường nhận được những món quà kinh dị nho nhỏ như một con gà sống hấp hối hay một con chim chết khiến cậu dở khóc dở cười.

Nhưng lần này lại khác, một đôi găng tay theo thẩm mĩ của con người, thoạt nhìn rất có giá trị ư?

Hạo Thiên hít thật sâu:

"Không phải được làm từ da người đấy chứ?"

Cáo Đỏ đứng hình. Trước khi bà ta quay ngoắt thái độ, Hạo Thiên phản xạ thật nhanh, cầm lấy đôi găng tay kia. Thứ bà ta cho, chắc chắn dùng được. Ngu gì mà không nhận.

Hạo Thiên xoa xoa đầu hồ ly:

"Ta sẽ dùng nó thật tốt"

Bà ta lông lá bù xù, híp mắt lại nguy hiểm. Hạo Thiên nhanh tay rụt lại, bảo vệ tay mình thành công.

"Ta đi đây". Lúc cậu đi ra đến cửa thì nghe giọng bà ta bất đắc dĩ nói theo.

"Nó là da của Kì Nhông Lửa. Ném vào trong lửa cũng không thể bị thiêu cháy"

Hạo Thiên áp chế khóe môi đang cong lên.

"Hãy thiêu hết chúng đi!". Ngay tại thời khắc bóng dáng Hạo Thiên sắp chìm vào màn sương đêm, hồ ly dùng hết sức tiểu dã miêu mà gào lên.

Chín người, họ đều là những người đã thể hiện tốt nhất sáng nay. Không cần nghỉ ngơi đã tiếp tục chiến đấu. Không thể đòi hỏi một đội quân nào dũng mãnh hơn như thế này.

Không gian tĩnh lặng một cách đáng sợ, như thể cả hòn đảo đang chìm vào trong giấc ngủ. Âm thanh duy nhất là tiếng những con chim vang lên từ trong những hốc đá.

Chuyến đi của bọn họ diễn ra khá chậm, thỉnh thoảng khi thấy một động tĩnh nào họ lại phải dừng lại để di chuyển theo cách an toàn hơn. Một lần họ phải dừng lại khi thấy một đám lửa đang cháy dở, cách đó không xa là ba gã con hoang thấp bé hơn những gã họ chạm trán vào buổi sáng đang nằm ngủ trên bãi cỏ.

Càng tiếp tục đi tiếp họ lại càng gặp những tên con hoang bất ngờ hơn.

Khi bọn họ đi ngang qua một đường hầm xuyên qua lòng núi đá, Tử Long chợt bảo:

"Đường này"

Bọn họ không dám đốt đuốc sợ sẽ kinh động tới lũ con hoang, chỉ bám theo bức tường đá dẫn sang đầu bên kia.

"Ầmmm!", một giọng nói làm chấn động cả hang đá. Bụi đá từ trần hang rơi lộp bộp xuống đầu mấy người.

Cả bọn dừng lại nghe ngóng.

"Ôi! Bụng tao đang réo lên. Tao phải bỏ cái gì đó vào bụng. Thịt tươi"

Hạo Thiên chạy về phía trước. Lúc Tử Long đuổi kịp, cậu đang nhìn chằm chằm vào ba tên khổng lồ. Ánh sáng từ đám lửa phát ra đỏ rực ngập tràn cái hang họ đang nấp.

Một gã khổng lồ đang ngồi vắt chân, gã chẳng mặc gì ngoài một chiếc khố dính đầy bùn đấ. Hai tên còn lại cũng ăn mặc kiệm vải giống gã, như thể chúng đang ngủ và bị tống giậy khỏi giường.

Chất đầy phía dưới bọn chúng là một đống xương. Hạo Thiên không muốn đi sâu vào việc này. Cậu không muốn biết chuyện gì sảy ra với những người bị mất tích buổi sáng.

"Ah, tao muốn thịt"

Một tên khác tay cầm một ống xương đùi, tay kia cầm một cái khăn như cái giẻ chùi đít và xì mũi. Gã ngạt mũi nói:

"Tao thèm một miếng thịt ngập mồm. Bọn này toàn da bọc xương"

Gã thứ ba chêm vào:

"Còn không bằng một con sóc quá cỡ ở phương Bắc". Gã trông như một tên đầu bếp với cái mũ vải lỗi thời với một cái nơ trên cổ, một chiếc tạp dề dài đến đầu gối.

"Tao nhớ những ngày ở phương Bắc. Máu nai luôn ấm và ngọt, chúng sẽ giữ ấm cho cơ thể chúng ta trong một lúc. Mày nhớ chứ, Sấm?"

Sấm là tên của gã đang ngồi như tượng:

"Giọng Nói đã dẫn chúng ta đến đây"

Lỗ mũi gã thứ hai rung rung, chuẩn bị cho đợt ắt xì lần thứ mấy gã cũng không đếm nổi.

"Giọng Nói ư? Tao tưởng thủ lĩnh chứ?"

"Thật khôi hài là mày không bị cảm cúm khi ở vùng đất lạnh giá mà lại ở nơi ấm áp, Mưa à", gã đầu bếp cười khục khục.

Sấm giảng giải:

"Thì Giọng Nói là người đưa ra chỉ dẫn cho ông ta"

"Thủ lĩnh là một lão già rất già rồi. Lúc đó tưởng lão sẽ chết ấy thế mà vẫn sống nhăn", đầu bếp thốt lên.

Hạo Thiên và Tử Long trao đổi một ánh mắt. Cố nghe xem thêm được gì.

Bỗng tiếng hắt xì làm cả bọn giật nảy. Mưa ngẩng mặt lên, chiếc khăn ướt sũng dịch nhầy. Mũi gã sưng đỏ. Nhìn gã thực sự cần thêm mấy chục loại khăn lụa thượng hạng.

"Sao tao không thấy Giọng Nói?"

Gã đầu bếp thở dài, dường như phát chán:

"Giọng Nói chỉ nghe thấy, không thể bị nhìn thấy. Mày, đồ con lợn!"

"Này, Chớp!.. Mày gọi ai là lợn hả?". Mưa vo chiếc khăn rồi ném thẳng vào mặt tên đối diện.

Tên kia nổi đóa, cả hai định lao vào tẩn nhau ra bã thì may thay tên đang ngồi đứng nhanh dậy, tách cả hai ra.

"Chúng mày thôi trò ngu ngốc này đi!"

"Nhưng mà nó ngu thật", Chớp phàn nàn.

Tên bị chửi gào cái mồm lên:

"Tao muốn về nhà. Tao chán ở đây rồi. Tao đói và mệt và.. và lũ muỗi thì to như ruồi. Chúng bu lấy hai bắp chân tội nghiệp của tao và hút máu.. Chát!". Gã giơ tay lên, lòng bàn tay dính một vết máu to tròn như làm minh chứng cho câu nói trên.

Sấm đứng giữa đưa mắt nhìn gã đầu bếp, cả hai biết điều an ủi tên đó.

"Mày biết là chúng ta không thể mà.."

".. thủ lĩnh sẽ khiến chúng ta sống dở chết dở. Giọng Nói sẽ hành hạ chúng ta. Thứ đó rất đáng sợ", giọng Chớp nghe có vẻ run sợ.

Tên kia khóc bù lu bù loa lên như một đứa trẻ sau khi vòi vĩnh không được. Nước mũi gã chảy như hai vòi nước bị hỏng.

"Vậy tao sẽ giết Giọng Nói"

Chớp rống lên:

"Nói mày ngu còn hay cãi. Giọng Nói ở bên trong thủ lĩnh. Mày không giết được!"

Mưa khịt mũi, muốn lau mà không có khăn. Thế là gã nhanh chóng túm lấy cái tạp dề đầu bếp đeo trước ngực, vừa lau vừa xoa:

"Thảo nào, thủ lĩnh không bao giờ mở miệng nói chuyện"

Vậy tên thủ lĩnh đó hạ lệnh bằng cách nào? Hạo Thiên tự hỏi. Giọng Nói từ bên trong, có thể làm chúng sợ hãi, nhất nhất tuân theo?

Tên Chớp giật lại chiếc tạp dề và tuôn ra một loạt từ ngữ xúc phạm loài lợn. Cả ba lại bắt đầu gây hấn. Thấy thế, Tử Long ra hiệu cho bọn họ đi men theo bờ vách để sang đầu bên kia.

Mọi người áp sát vào tường, thông đạo trơn trượt và không hề dễ đi. Người ở cuối hàng xà xuống phía dưới và suýt thì bị ngã nhào, ngay sau đó được kéo lại. Ai nấy đều thở phào.

Thế nhưng, khi họ định đi tiếp thì một bàn chân của ai đó đã đá tung một hòn đá và rơi trúng đầu tên đầu bếp khi gã đang cố nhấc hai chân của tên mũi đỏ lên và quật ngã.

"Ah.. ah!", tên đầu bếp bực bội phủi đầu và ngước nhìn lên. "Lũ chim chết.."

"Ồ, nhìn kìa. Sấm! Chớp! Hãy nhìn lũ chim đột biến này. Chúng có tay và chân và đủ mọi thứ", tên Mưa trì độn nói.

Ngay khi thấy nhóm của Hạo Thiên, tên Sấm đã gầm lên và nhấc cao một chiếc rìu từ sau tảng đá lên.

"Đó không phải là chim. Thằng ngu! Đó là bữa tối của chúng ta!"

Nhóm người đều nuốt khan. Kế hoạch đã thất bại thảm hại.

"Chúng ta sẽ nấu món gì đây?". Mưa cười toe toét, mắt gã tinh nghịch hiểm ác.

"Chúng ta sẽ thử..", Chớp nói và vươn tay định chộp lấy vài người trong số họ.

"Món bánh nhân thịt người!'

Tên Sấm đứng thẳng dậy, tên này cao nhất trong số những tên khổng lồ bọn họ từng gặp. Phải ba mét chứ không ít, gã vung rìu.

" Tấn công! "

Ngay khi hạ lệnh, Hạo Thiên và Tử Long nhảy ngay xuống. Rồi Tiểu Tạ và những người còn lại cũng lao vút xuống.

" Bắt lấy chúng! "

" Bọn này nhanh đấy! "

Hai tên rống lên, đâu đó giữa một tiếng hét.

Tử Long hét trả:

" Vì những người đã hy sinh! ". Kèm theo tiếng hét là thanh âm một tiếng chém cực lớn. Tử Long chém vào đùi tên Sấm, lại đâm xuyên qua bàn chân tên Chớp.

" Aaa! ", tiếng binh lính hét vang. Họ phối hợp nhịp nhàng, kẻ đâm người chém và khi không thể với lên những vị trí cao hơn thì họ sẽ nhảy lên lưng nhau.

Tên Sấm quát tháo ầm ĩ:

" Vây chúng lại! Bắt nó!'

Tiểu Tạ vung kiếm cho gã một vết chém ngay mặt. Sấm đấm mạnh xuống, Tiểu Tạ tránh được, mặt đất phía dưới nứt vỡ như động đất.

Gã lại nhào tới, lần này Tiểu Tạ vung thanh kiếm lên với hình cung chết người. Một cánh tay gã rơi thụp xuống nặng trịch.

Tên Sấm gầm lên và cả ba đứng vây quanh bọn họ.

"Mỷ nữ.. Ngon phải biết!", tên Mưa nhìn Hạo Thiên với vẻ thèm thuồng dơ bẩn. Gã rút phăng cây xương của mình ra và nhắm vào cậu.

Hạo Thiên oán giận trừng mắt. Cậu dùng Xích Tiên quấn quanh phía đáy của cây xương. Cậu vung roi. Cây xương gãy tan tành.

"Écccc", gã rú lên.

Hạo Thiên xoay người, tung một cú đá vào giữa mặt gã. Trúng vào cái mũi vừa ướt vừa đỏ và khá nặng mùi. Gã chúi đầu xuống, máu ộc ra, định tấn công cậu nhưng chạy được mấy bước đã ngã sấp mặt. Sau đó nằm im tại chỗ.

Hai tên còn lại đều tỏ ra ngạc nhiên nhưng không đợi chúng kịp làm lại, Hạo Thiên đã tặng cho mỗi tên một roi vào đầu.

"Nhờn quen!"

Hạo Thiên giơ cao cánh tay lên trời, phẩy tay một cái, mọi người khí như vũ bão dẫm đạp lên ba cái xác mà chạy vào chính giữa đội quân.

Trời dần sáng lên ở phía Đông.

Rồi họ nhìn thấy một đám đông ở dưới ngọn đồi. Đó là một nhóm nhỏ, có lẽ khoảng ba mươi tên đang mặc giáp trận.

Một tên ở phía cuối đi lên trước. Hạo Thiên nhận ra ngay đó là tên thủ lĩnh. Lão ta có một đôi mắt trắng đục như sữa và rất già.

Tử Long và quân của mình chùn bước. Tên thủ lĩnh đăm đăm nhìn về phía họ. Dù lão đứng cách Hạo Thiên gần năm trăm mét, nhưng cậu thề là có thể thấy lão nhếch mép cười.

Chúng đã đợi sẵn.

Những tên thuộc hạ của tên thủ lĩnh rút kiếm ra và xông lên tấn công. Tiếng bước chân vang lên ầm ầm. Các cung thủ của họ đồng loạt bắn ra, hạ gục một vài kẻ thù, nhưng chúng vẫn tiếp tục lao tới.

Hạo Thiên và Tử Long sát cánh bên nhau. Chiếc khiên phản chiếu giúp họ nhìn rõ, lão thủ lĩnh không hề đưa ra bất cứ sự chỉ huy nào. Nhưng chỉ trong một phần mười giây, chúng đã đoán được ý đồ của cậu.

Quân của lão vây quanh họ, vừa vung kiếm chém loạn xạ vừa không tiếc lời thóa mạ. Còn tên thủ lĩnh thì ung dung tiến về phía trước, như thể lão có tất cả thời gian trên toàn thế giới.

Họ đứng dựa lưng vào nhau, quay ra tứ phía. Một bóng đen bay lướt qua phía trên đầu Hạo Thiên và cậu đánh bạo ngẩng lên. Bội Sam với đôi cánh có lớp vẩy ngả hồng như của loài rồng, trên đầu cô mọc ra ba chiếc sừng như một chiếc vương miện. Bình minh của phương Đông xà xuống, đá vào những chiếc nón sắt của quân đối phương rồi bay đi như những chiến binh của thần Mặt Trời.

Đó là món quà cho cô khi mang trong mình dòng máu của Cung gia. Được ban cho một đôi cánh lộng lẫy và sức mạnh từ một sinh vật ghê gớm nhất trong thần thoại. Rồng phương Đông.

"Con bé này thật chẳng biết nghe lời gì cả!", giọng Tử Long bực bội.

Khi Hạo Thiên còn chưa hết ngỡ ngàng thì một chuyện lạ lùng sảy đến. Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh ở phía dưới xương sống của mình – Tử Long cũng bắt đầu biến đổi. Cậu quay lại đúng lúc khi anh ta biến đổi thành một đàn rơi.

Hạo Thiên phải mất vài giây mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Cậu biết Tử Long cũng được ban cho sức mạnh nhưng cậu không biết đó là "không thể bị đánh bại".

Vũ khí không thể làm bị thương và các loại tấn công vào người không hề hấn gì. Tử Long di chuyển rất nhanh, như đàn dơi. Khi chúng vây quanh kẻ nào thì kẻ đó sẽ bị xé xác. Như lúc này, khi đàn dơi vây quanh một tên khổng lồ trông vô cùng hung hãn, trong tiếng hét thê thảm, chỉ vài giây sau chỗ đó là một đống xương thịt vụn.

Tử Long bay xuyên qua chiếc áo giáp như thể nó được làm bằng giấy. Những tên khổng lồ tan biến như bị hóa lỏng thành trăm mảnh rải rác khi bị anh tha lên trên không trung.

Hạo Thiên đuổi theo cùng với các binh sĩ theo sát nút.

Tiểu Tạ chém vào chân một tên và nói:

"Họ thật tuyệt!"

Hạo Thiên cũng làm ngã xuống một tên:

"Họ thực sự là những đứa con của thần Mặt Trời", thần linh đã nhớ và ban phước cho họ.

Trong thoáng chốc, Hạo Thiên bỗng thấy nghi ngờ về bản thân mình. Cậu có thực sự là người được chọn? Những chiến thắng của cậu có được có thể hoàn toàn nhờ vào may mắn.

Cậu không có một sức mạnh siêu phàm nào ngoài khả năng về thể chất vượt trội. Không, chỉ so với người thường thì cậu không thể chết chứ sống vẫn dặt dẹo, người không ra người.

Cậu không phải đứa trẻ đặc biệt.

Những đứa trẻ của Cung gia đều có một sức mạnh phi thường. Cậu thì không biết về khả năng của mình. Không ai biết điều đó.

"Điện hạ! Người cũng tuyệt lắm", Tiểu Tạ bỗng nhiên nói.

Hạo Thiên nhìn hắn, miễn cưỡng gật đầu:

"Được rồi, ngươi không cần phải cố đâu"

Trước khi mất hết dũng khí, Tiểu Tạ nói:

"Không. Điện hạ là người ĐIÊN nhất ta từng gặp. Ngài điên rồ và biết rõ điều đó"

Tiểu Tạ cho là cậu ấy sẽ đánh hắn nhừ tử. Thay vào đó, Hạo Thiên rút đôi găng tay ra và nhìn chằm chằm vào đội quân đang tiến về phía họ.

"Cảm ơn.."

Tiểu Tạ sững người. Hạo Thiên hơi ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười. Nụ cười khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng nguyện ý hiến dâng mạng mình cho.

Hắn cho đó là lời cảm ơn lớn nhất mà mình có được. Vì thế hắn vung kiếm xông thẳng vào kẻ thù.

Hạo Thiên đeo vào đôi găng tay, kì lạ là chúng vừa vặn một cách đáng kinh ngạc như thể được may đo cho riêng cậu.

Điên ư? Một lời khen ngớ ngẩn nhưng thành thật nhất cậu từng được nghe.

Hãy bắt đầu nổi loạn, không phải ngày mai, mà ngay tại bây giờ. Trong thế giới này, nếu bỏ cuộc thì sẽ không thể có được thứ mình muốn.

Như con sư tử săn mồi trong đêm, Hạo Thiên bắt đầu chém giết điên cuồng. Một vài con ném lao về phía cậu, Hạo Thiên gạt bay đi. Một tên khổng lồ lao tới, Hạo Thiên vung roi lên. Bỗng nhiên Xích Tiên bắt lửa, một ngọn lửa đỏ ma mị. Không giống như những ngọn lửa thông thường, ngọn lửa từ phép thuật. Lửa của hồ ly.

Tên khổng lồ biến mất trong đám bụi và giáp sắt rơi xuống.

Cả người Hạo Thiên phấn khích run rẩy. Cậu nhìn về phía lão thủ lĩnh, cười lên thật xinh đẹp và tàn nhẫn. Kiểu tao sẽ moi ruột mày y như một con cá.

Mỗi lần chiếc roi vung lên lại tạo thành hình uốn lượn thành một vòng lửa rực cháy. Đó là thứ ánh sáng cuối cùng chúng được nhìn thấy.

Bàn tay cậu được lớp da bảo vệ. Hạo Thiên có thể tưởng tượng rằng đôi mắt mình rực lửa giống hệt cây roi.

Những đám bụi tan biến vào trong bóng tối. Họ chiến đấu hết mình bằng lòng dũng khí kiên cường. Cho đến khi không còn lại gì.

Giọng của Tiểu Tạ vui sướng:

"Tuyệt quá!"

Trong giây lát, khi Hạo Thiên quay sang nhìn. Cậu bỗng lạnh hết sống lưng khi nụ cười của Tiểu Tạ trông giống hệt Lãnh Nguyệt. Đôi mắt đen lạnh lùng, đẹp đẽ đến mức khiến người ta không cách nào dời mắt, thực sự như đang đứng trước mặt.

Thật không dễ dàng mới khiến hình ảnh kia tạm thời bị quên đi, sao lại xuất hiện ngay lúc này chứ?

Có thật không?

"Ahhh!", cậu quay lại đúng lúc nhìn thấy người lính trong quân của mình ngã xuống và kịp tóm lấy cánh tay hắn. Tên khổng lồ với thanh kiếm đẫm máu đứng ngay phía trên.

Hạo Thiên đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Tên kia đang cố đâm cậu. Vị trí lưỡi kiếm của gã có thể đâm đến tận cổ họng của cậu.

Người lính đã dùng cơ thể của mình chặn đứng lưỡi dao đó.

"Lùi lại ngay!", Hạo Thiên vung roi thành hình vòng cung trong không khí, đẩy lùi những tên khổng lồ còn lại tránh xa hai người.

Lão thủ lĩnh quan sát hết tất cả với đôi mắt đục như sương. Lão nheo mắt lại như thể có thể cảm nhận được sự sao nhãng của cậu.

Máu ướt đẫm người lính, thấm ướt cả găng tay của cậu.

Lần đầu tiên Hạo Thiên hiểu được rõ ràng, sức mạnh cũng kèm theo trách nhiệm.

Với một tiếng thét, Hạo Thiên vung mạnh roi làm vài tên đứng trước ngã lăn.

Giết lão, giết tên thủ lĩnh!

Nhanh như chớp, Bội Sam từ đâu lao vụt xuống, dùng kiếm định xuyên từ trên xuống một đường thẳng đứng vào đầu lão. Nhưng lão đã cảm nhận được và hất bay cô đi. Sau đó Bội Sam cũng bay vút lên trước khi kẻ thù kịp phản ứng.

Lão thủ lĩnh chống cây quyền trượng xương đầu trâu xuống mặt đất. Một luồng sóng sức mạnh lan tỏa. Những gã khổng lồ của lão cũng bị văng ra rìa, những người lính của họ may mắn bám vào những tảng đá và dùng khiên chắn làm chỗ nấp.

Không có tiếng nổ vang nào nhưng kèm theo đó là một tiếng thét báo với cậu rằng đã quá muộn. Đó là tiếng thét của Bội Sam.

"Chúng ta sẽ mang đứa con gái này đi nấu súp", lũ khổng lồ reo hò khi thấy cái bóng của Bội Sam đang lao thẳng xuống.

Đám dơi của Tử Long vút bay lên và vây quanh cô trước khi cô rơi xuống những ngọn giáo nhọn hoắt dựng đứng.

Bội Sam giãy dụa nhưng trông cô ấy như choáng váng. Đôi mắt cô ấy đờ đẫn không hồn.

Thứ gì đó đã làm ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy nhưng không đủ mạnh để lấy mạng.

"Ta sẽ tấn công lão thôi", Hạo Thiên nói với Tử Long khi anh biến lại thành hình người.

"Anh và cô ấy.."

"Không!". Tử Long đồng thời cất tiếng. Anh đặt Bội Sam xuống và giao cho mấy người lính chăm sóc. Còn tay mình vẫn nắm chặt thanh kiếm, sẵn sàng tấn công.

"Chúng ta phải cùng tấn công lão"

"Được rồi", Hạo Thiên nói. "Kế hoạch tấn công từ 2: 1"

Tiểu Tạ tự động hiểu ngay và Tử Long cũng vậy. Hai bọn họ đều xuất thân từ quân đội, họ đều hiểu cậu đang nói về cái gì. Họ sẽ lẻn ra hai bên và tấn công vào lão thủ lĩnh từ bên hông trong khi cậu gây sự chú ý từ phía trước.

Hạo Thiên nhấc roi lên, ngọn roi bốc cháy rừng rực.

"Này đồ mắt cá chết. Tao sẽ thiêu mày thành tro!"

Và lần này, lời lăng mạ của cậu đã làm lão hoàn toàn tức điên. Bằng việc lão không chỉ huy tên khổng lồ nào mà tự mình lao lên.

"Vì Hải Thành!", Tử Long tấn công từ bên phải. Đâm một phát vào đùi lão. Tiểu Tạ chạy vào từ bên trái và đâm thanh kiếm của mình vào chân lão. Còn cậu thì quật túi bụi vào người lão, ép cho lão lùi lại.

Tử Long tấn công lão hết lần này tới lần khác. Tên thủ lĩnh nện thình thịch xuống đất, tấn công lại, chộp lấy anh, nhưng anh quá nhanh. Ngay khi Tử Long vừa tấn công, Tiểu Tạ đã ăn theo bằng cách đâm vào ngón chân, mắt cá chân hoặc tay lão quái vật.

"Tử Long", Hạo Thiên kêu lên. "Mau tránh ra"

Anh gật đầu hiểu ý và nhảy một vòng ra sau. Khi đó, Hạo Thiên vung roi trói lại hai chân của tên thủ lĩnh. Lão mất thăng bằng, lao xuống nền đất rắn, đáp xuống ngay bên cạnh Tiểu Tạ.

Hạo Thiên dùng hết sức kiềm giữ Xích Tiên nhưng lão quái vật đâu chịu để yên. Lửa nóng thêm thanh sắt bị nung nóng làm lão đau đớn bởi quá nhiều vết thương. Nhưng tất cả những gì họ làm là ghìm lão chậm lại và khiến lão càng phát điên lên.

Thế rồi, lão cố vùng vẫy, vươn tay lấy chiếc gậy đầu trâu. Hạo Thiên biết lão định làm gì.

"Nhanh lên!", cậu giục Tử Long.

Tử Long chạy nhanh đứng trên người tên thủ lĩnh. Đầu nhọn mũi kiếm của anh ta đã đe dọa mắt lão.

"Ư, ư, ư!", lão thủ lĩnh rền rĩ, lão không nói được.

Bọn họ đã thắng, tất cả những gì cần làm là một nhát đâm – một cú đâm nhanh chóng và chính xác.

"Giết lão đi!", Hạo Thiên kêu lên, hai tay cậu đã mất cảm giác. "Huynh còn chờ đợi cái gì nữa?"

Lão không nói nhưng có gì đó đã làm ảnh hưởng đến hành động của Tử Long. Nếu nhìn kĩ thì anh ấy đang rất cố gắng để đâm mũi kiếm xuống. Đôi mắt anh vẫn tỉnh, nhưng hành động lại chậm chạp một cách kì lạ như thể thời gian bị làm cho trôi chậm lại.

"Đừng nghe lão", Hạo Thiên cảnh báo. "Chống lại đi!"

Đột nhiên Tử Long lùi lại rất chậm. Đó tất nhiên là một bước di chuyển sai lầm.

Lão thủ lĩnh cựa mình một cái. Hạo Thiên tuột tay và.. nhanh như một con rắn mang bành, thủ lĩnh của những tên khổng lồ đánh văng Tử Long ra xa.

"Ngu ngốc", Hạo Thiên thở hổn hển khi nhìn lão đứng dậy. Lão há hoác cái mồm rộng, Hạo Thiên biết Giọng Nói chuẩn bị Nói gì đó.

Bỗng có tiếng 'vút' và sau đó máu tươi bắn ra tung tóe từ chỗ cái miệng đầy răng vàng lởm chởm. Từ vết chém trở lên, phần đầu lão thủ lĩnh đập mạnh xuống đất. Đôi mắt trắng dưới mi mắt hiểm ác vẫn mở trợn trừng.

"Tiểu Tạ!", Hạo Thiên gọi to trong sự vui sướng bất ngờ. "Rất tốt!"

Tiểu Tạ đứng đó, trên tay vẫn cầm thanh kiếm nhỏ máu. Tự nhiên đỏ mặt cười tươi dói.

Thủ lĩnh đã chết, tất cả những tên khổng lồ còn lại như rắn mất đầu. Chúng sợ chết nên không tên nào dám chạy lên làm liều.

"Chúng ta thắng rồi!", âm thanh cực đại như hàng ngàn người cùng hợp âm.

Tử Long quay lại. Trên nửa đường xuống bãi biển, cả một đoàn người đang đứng dẫn đầu là Tiêu Lạc. Chính là đội quân đã chiến đấu cùng họ trong trận sáng nay. Không, phải là sáng hôm qua. Bình minh của ngày mới đã lên. Ánh sáng mặt trời đã đẩy lùi đi bóng đêm.

Nhìn thấy diễn biến như vậy, những tên khổng lồ còn lại đứng xích lại gần nhau, chúng hoảng sợ run rẩy.

"Giành lấy rất cả rồi ăn mừng thôi!", Tiêu Lạc hả hê.

Tử Long thật sự muốn chạy lên ôm tên ngốc ấy, trừ việc đối phương đang khó nhọc lách giữa đám người đang hò hét.

"Tiêu Lạc, tạ ơn thần Mặt Trời. Bội Sam bị thương rồi!"

"Ngài tạ ơn các vị thần vì cô ấy bị thương sao?" Tiêu Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Không phải!" Tử Long cười, quỳ xuống bên cạnh Bội Sam, mí mắt cô động đậy, dấu hiệu cho thấy cô đã tỉnh lại.

"Chúng ta đã làm được!", Tiểu Tạ cũng chạy đến đứng cạnh Hạo Thiên, hào hứng:

"Chúng ta.."

"Đường kiếm mạnh mẽ lắm", Hạo Thiên bình thản nói với Tiểu Tạ. Rồi đi về phía Tử Long và Bội Sam, và không kịp nhận ra sự thất vọng nho nhỏ trên mặt Tiểu Tạ. Như thể hắn đang mong đợi một hành động hơn một lời khen.

Những tên khổng lồ chậm lại, nom chúng không vui vẻ mấy khi bị đuổi khỏi Eo Biển Hẹp.

"Đây là nơi xa nhất các ngươi có thể tới", Tử Long nói: "Các ngươi phải quay về nơi các ngươi bắt đầu"

Có vài tên sụt xịt, một tên bị hắt hơi. Nhưng không ai trong số chúng tôi bực dọc về điều đó.

"Đi ngày đi đêm về phương Bắc. Nếu các ngươi còn lấn lá ở lại miền Nam. Ta sẽ đảm bảo các ngươi không bao giờ được nhìn thấy mặt trời"

Khi dáng người to lớn của bọn chúng biến mất sau những ngọn núi đá, bọn họ mới dời quân về phía bờ biển. Đương nhiên, Tử Long cũng đã gửi thư tín cho những vị lãnh chúa ở phương Bắc. Luôn phải canh chừng quân địch nổi loạn trở lại. Vĩnh viễn đem những tên con hoang giam lỏng bên ngoài bức tường phía Bắc.

Ở đằng xa, mặt trời đang chiếu rọi quang cảnh thành phố. Hạo Thiên có thể thấy một con đường quốc lộ dọc bờ biển được viền bởi những cây cọ, những mặt trước cửa hàng rực sáng với thật nhiều bảng đỏ và xanh, một bến tàu đầy ắp thuyền buồm và các du thuyền.

Nước biển bắn lên chân cậu, những ngón chân trắng mịn giẫm lên mặt cát ẩm. Một vật bị kéo lê phía sau theo một đường dãnh dài trên cát.

Hạo Thiên túm lấy nó, cùng lội xuống nước. Cậu cố lờ đi cảm giác rùng mình vì ghê tởm, khi hai chân ngập trong nước, cậu dùng con dao trong tay đâm xuống. Khoảnh khắc thọc vào ruột của tên thủ lĩnh, lưỡi dao chạm vào một thứ cứng như đá, cậu phấn khích như thọc được vào tim gã quái vật.

Với nỗ lực phi thường của mình, Hạo Thiên mổ bụng, lôi hết ruột của lão ra. Máu loang ra cả một vùng ven bờ. Hạo Thiên lại vung dao một lần nữa, lần này cậu đã tìm thấy.

Cậu nâng vật đó lên khỏi mặt nước với một tiếng càu nhàu. Đó là một vỏ Ốc Xà Cừ và nó nặng hơn cậu tưởng. Chiếc vỏ khá to, nhìn màu sắc chuyển biến bên ngoài chiếc vỏ cũng khoảng một nghìn năm.

Có một lỗ nhỏ như đầu ngón tay ở phía đuôi cái vỏ, ánh sáng mặt trời chiếu qua chiếc lỗ đó tỏa sáng lấp la lấp lánh. Khi thứ ánh sáng đó chiếu xuống làn nước trong xanh, chúng khúc xạ thành một dải cầu vồng bảy màu rất đẹp.

Một ít dị thường và nghi hoặc ở trong đầu, Hạo Thiên áp tai vào nghe, cậu lại nghe được một giọng nói không nên tồn tại trong một vật như vậy. Đồng tử Hạo Thiên kích động, con ngươi co vào nở ra. Huyệt thái dương của cậu điên cuồng nhảy lên, đem thần kinh trong não lôi kéo đến trình độ muốn đứt đoạn.

Cậu cảm giác như chính mình sắp sửa chạm vào một bí mật sẽ làm mình phát điên, cậu đột nhiên trở nên kịch liệt run rẩy. Dưới cái nắng gay gắt, cả người cậu như đầm mình dưới đáy biển lạnh giá.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!