Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 209: Bí mật



Không biết suy nghĩ thế nào mà mấy ngày sau đó Zane đã cho phép Kaylin không phải ở trong hầm nữa. Cô quay về phòng, tuy vẫn trong bóng tối nhưng cô được phép đi lại trong nhà. Nhưng giờ đã không còn buồn chán như trước, cô có thể chơi với chú chó nhỏ cả ngày. Nhìn vẻ mặt nó hung hăng như vậy nhưng lại rất thích để Kaylin gãi bụng cho nó. Hai người đôi lúc ở trong phòng cả ngày, nhưng có những hôm lại đi ra ngoài vườn để chơi. Zane cũng không bài xích việc cô mải chơi với nó vì dù sao cô đi lại còn hơn cứ ngồi một góc trong phòng cho đến hết ngày.

Dòng chó Pit Bull thật sự rất trung thành còn bảo vệ chủ nhân của nó rất tốt. Austin vừa vào nhà, nó đã nhạy bén chạy xuống dưới tầng sủa mà gầm gừ. Tuy chỉ mới là con vật nhỏ nhưng vẫn có bản tính đanh đá của tổ tiên chúng. Austin thấy bất ngờ khi trong nhà Zane có con chó này nhưng thấy Kaylin đang đuổi theo sao, đầu anh liền hiểu ra ngay. Có điều... Kaylin được cậu ta cho phép đi lại ở đây rồi. Đã mấy ngày không gặp Kaylin, anh lo cho cô đến nỗi không ăn ngon nổi bữa nào.

- Lyly, lại đây.

Kaylin vừa thấy Austin, cô cũng mừng ra mặt mà chạy đến ôm anh. Cô còn nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp được anh nữa.

- Để anh xem... - Austin nhìn Kaylin một lượt để đánh giá.

Trên mặt cô vẫn tím bầm do lần trước bị Zane đánh. Dù đã bôi thuốc nhiều rồi nhưng vẫn chưa thể tan hết. Anh tức phát điên, hận không thể làm gì được hắn ta.

"Em không đau." - Kaylin mỉm cười nhìn anh.

Con bé này lại rất hay tỏ ra mạnh mẽ mỗi khi thấy người khác lo cho mình. Austin thở dài nhìn cô.

- Chẳng thế giúp được em. Anh lại thấy mình quá kém cỏi.

Kaylin lắc đầu mà xua tay. Austin đã giúp cô rất nhiều, nhưng mà chỉ là Zane quá mạnh, cô đáng lẽ không nên ích kỷ mà để người khác chịu khổ thì tốt hơn. Hôm trước cô mới có thể gặp được ông Anselm, thấy ông khập khiễng đi lại chân vẫn chưa khỏi hẳn thì cô rất lo lắng. Không biết là ông bị sao nên mới phải đi hỏi người giúp việc. Họ ngập ngừng rất lâu rồi mới cho cô biết. Zane rõ ràng biết cô trốn đi nhưng anh lại giả vờ như không biết. Còn trút giận lên người nào giúp cô rời đi, trong đó có Austin và ông Anselm. Khi đó Kaylin mới nhớ lại lúc gặp Austin nhìn anh thiếu sức sống đi nhiều. Giờ còn cả ông của cô cũng bị lôi vào. Cô biết được đã không còn ý định muốn trốn đi nữa rồi. Chỉ vì cô mà có thể suýt mất mạng, cô không dám để họ vì cô mà chịu tổn thương như vậy nữa.

...

Bằng một cách thần kỳ, Keisha mới có thể trở về. Nhưng cô đã mất năm tháng để hồi phục trấn thương. Sau khi hồi phục liền nghĩ ngay đến Kaylin. Cô dù thế nào cũng không chấp nhận nổi Kaylin lên làm phu nhân của Anthony.

Bí mật lớn của Zane cô cũng có phần được biết. Khi đó còn là tay sai trung thành, anh lại giao cho cô xử lý kết quá xét nghiệm khi ông Vinson lần đầu đi thử. Thông qua đó cô cũng đã tìm hiểu sâu hơn. Bí mật này có lẽ nên để Vinson biết, khi đó chức vụ của Kaylin sẽ bị thay đổi đến chóng mặt. Tuy nước cờ nguy hiểm, nhưng còn hơn là để trơ mắt nhìn Kaylin trong vị trí đó.

Khi Vinson còn đang ngồi nghiêm cứu ván cờ mà ông bạn của ông mới ra thì thư ký của ông đi vào để báo cáo:

- Ông chủ, có cô Keisha muốn nói chuyện riêng với người.

Vinson chợt nghĩ cái tên rất quen, mãi mới nhớ ra là thuộc hạ của Zane.

- Là thuộc hạ của cậu ta? Có gì mà phải nói. Bảo cô ta về đi. - Ông dứt khoát mà không thèm để ý.

- Cái này... cô ta đã không còn là người của hắn ta. Hơn nữa cô ta nói có chuyện về vụ việc năm đó...

Nói về vấn đề này khiến Vinson có chút ngập ngừng. Ông nghĩ mãi cuối cùng mới cho Keisha lên phòng tiếp khách để nói chuyện.

- Chuyện cô muốn nói là gì? - Vinson không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.

Keisha đặt tập tài liệu xét nghiệm cô đã khôi phục lại mà đặt trên bàn, di chuyển nó tới trước mặt ông.

- Cứ đọc đi, sau đấy muốn hỏi gì thì tôi sẽ trả lời.

Vinson cầm tập tài liệu trên tay, ông mở ra đọc rất kỹ ông bỏ chi tiết nào. Sắc mặt ông biến đổi thấy rõ. Ông không ngờ là mình lại bị che mắt, cứ nghĩ kết quả nhận được mới là thật.

- Cái này... vì sao cô có nó?

- Tôi làm việc cho Ngài ấy, đương nhiên có thể biết.

Vinson thật sự không tin nổi, ông lấy bức ảnh trong tập tài liệu và bức ảnh treo tường trong phòng ra để so sánh. Không phải là do ông lẩm cẩm, chỉ trách bản thân không chắc chắn điều này sớm hơn.

- Cậu ta... năm đó rõ ràng nói là đã chết rồi.

- Ngài ấy thật sự không biết sống chết ra sao, cũng đi tìm như ông thôi. Chỉ là may mắn tìm thấy sớm hơn là ông.

- Cô muốn tôi trả ơn như thế nào? - Vinson ngẩn người hồi lâu rồi mới nhớ ra chuyện này.

Keisha đương nhiên chẳng cần tiền bạc gì nhiều. Cô đã tích cóp để có thể sống dư dả cả đời rồi. Thứ cô cần là kéo Kaylin xuống bằng mọi giá.

- Ông chỉ cần đưa cô ta về đúng nơi là được, đừng làm phiền tới cuộc sống của Ngài ấy. Còn lại tôi cũng không cần gì.