Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ

Chương 10: Thu đồ Đệ




"Chủ nhân, dựa theo sự phân phó của ngài, ta đã hạ chiến thiếp tới mọi người trong học viện." Tử Viêm khom lưng trả lời, trên gương mặt không có mảy may một tia không cam lòng nào.
"Ồ, có những ai?" Trọng Trạch hướng mắt nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý hỏi.
"Đều là những người có tên trên bảng xếp hạng chiến lực năm ba." Tử Viêm ngẩng đầu lên, không biết xuất phát từ mục đích gì, tự nhiên đem hiểu biết của mình một năm một mười nói ra hết, "Dựa theo trình tự thời gian, người đầu tiên khiêu chiến là Tam xích Tư Mệnh Phán quan bút." Nói đến Tư Mệnh, sắc mặt Tử Viêm hơi ngưng lại, "Tư Mệnh tuy rằng không xuất thân từ Thập Bát Gia, binh thân cũng không có lợi hại gì đáng nói, nhưng hắn ở trong năm ba, gần như không có người nào dám trêu chọc. Đã từng có một vị cao thủ Kiếm gia đến tìm hắn khiêu chiến, nhưng cũng không thể chống đỡ quá ba đòn của hắn."
Hơn nữa, người trong Thập Bát Gia cũng có nhiều lời mời chào đối với hắn, đáng tiếc tất cả đều bị Tư Mệnh cự tuyệt. Một mạch Phán quan bút ở Vô Sát đại thế giới chỉ có thể gọi là tiểu chúng, nhưng lại chẳng có ai dám xem thường bọn họ. Trong ba nghìn thế giới, có một Nho môn, lấy thi thư nhập đạo, được truyền thừa toàn vẹn cho đến tận ngày nay. Mà tu sĩ bên trong Nho môn, bút mặc chỉ nghiễn là binh khí họ thèm muốn nhất. Mà trong bút mặc chỉ nghiễn, Phán quan bút là sự lựa chọn hàng đầu.
Nói cách khác, chỉ cần Tư Mệnh tốt nghiệp, sẽ có vô số tu sĩ Nho môn chạy đến Vô Sát đại thế giới này.
Tử Viêm chọn cho Trọng Trạch một đối thủ như vậy ở vòng đầu tiên, là muốn thăm dò lai lịch của Trọng Trạch. Nếu Trọng Trạch với Tử Mệnh là địch, ít nhất thì suy đoán Trọng Trạch thuộc về Nho môn có thể bị loại trừ.
"Phán quan bút?" Trọng Trạch nghe xong, búng tay một cái bộp, "Hóa ra là Nho môn!"
Thật hoài niệm.
Nhớ năm đó chính mình cùng với đệ tam chủ nhân sáng lập lên Nho môn này, sau đó cũng không trở về coi thử. Nếu nhớ không nhầm, hình như thủ lệnh đại diện cho trưởng môn Nho môn vẫn ở trong tay mình.
Thôi, chẳng qua chỉ là một là một nhánh Phán quan bút nho nhỏ mà thôi.
"Người thứ hai trong danh sách khiêu chiến là Thịnh Thế Ngưng song kiếm." Tử Viêm tiếp tục nói, "Hai huynh đệ Thịnh Ngưng, Thế Ngưng từ trước đến nay đều hành động có đôi có cặp, song kiếm hợp bích, uy lực vô tận,..." Tử Viêm một hơi liệt kê hơn mười đối tượng cũng không thèm thở gấp. Ha, nếu Trọng Trạch đã để cho nàng đi hạ thư khiêu chiến, nàng đương nhiên không thể cô phụ lòng chờ mong của Trọng Trạch mới phải? Từ năm nhất đến năm ba, phàm là những người không dễ chọc, không thể chọc, tất cả đều được Tử Viêm lấy danh nghĩa của Trọng Trạch hạ thư khiêu chiến.
Trong mười đối tượng này, có kẻ gia thế hiển hách, có kẻ tâm địa hẹp hòi, có kẻ thành đôi thành cặp, cũng có kẻ lạnh lùng quái gở, đều có cả. Nếu không phải thời gian hạn hẹp, Tử viêm còn muốn kiếm thêm cho Trọng Trạch mấy đối thủ lợi hại nữa. Đợi đến khi Trọng Trạch đắc tội với tất cả mọi người một lượt, bất kể hắn có thế lực gì, cũng không thể chế phục toàn bộ binh khí bọn họ trong Vô Sát đại thế giới đâu.
Tử Viêm nói xong, âm thầm cảm thán kế hoạch của mình, quay đầu nhìn lại, đã thấy Trọng Trạch vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ là đôi mắt không biết từ lúc nào đã đóng lại.
.......Hắn hắn hắn, hắn, thế mà lại đang ngủ sao?
Tử Viêm chỉ cảm thấy trong lòng bị nghẹn một cục tức, phun ra không được mà nuốt cũng không xong, chỉ đành hậm hực dậm chân một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đương nhiên không phải Trọng Trạch đang ngủ, mà là linh hồn xuất khiếu, bám vào chiếc nhẫn trên tay Du Quỳnh Cửu.
Ồ?
Có vẻ tiểu hài tử này đang làm rất tốt nha.
Trọng Trạch không lên tiếng, quyết định quan sát thật kỹ rồi nói sau. Dù thế nào thì Du Quỳnh Cửu cũng là huyết mạch của ba vị chủ nhân xấu số của hắn, lại bị hắn dụ dỗ tiến vào Tu Chân giới, hắn cũng nên vì y kiểm tra xem Tu chân giới này có đáng tin cậy hay không.
Chỉ là Trọng Trạch bám vào trên nhẫn, tiện thể đem trên dưới Tiên môn nhìn một lượt, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tu Chân giới có phải xuống dốc quá nhanh rồi không?
Cái gì mà Vân Thiền Tông, trước nay chưa từng nghe đến. Lại nói kiến trúc của tông môn này, vật liệu xây dựng nhìn qua có vẻ nguy nga lộng lẫy, phong cảnh phú quý bậc nhất, kỳ thật căn bản đều chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Hơn nữa linh khí ở đây cũng không đủ nồng hậu, nếu so ra thì chắc hơn tiểu thế giới trước kia hắn từng ở lại một ít.
Lại nhìn đến tu vi của những tu sĩ này, Trọng Trạch thiếu chút nữa tưởng rằng mình hoa mắt.
Từ khi nào mà tu sĩ Kim Đan lại được xưng là trưởng lão rồi? Cả một cái cung điện to lớn thế này vậy mà không tìm được bóng dáng của tu sĩ tu vi Nguyên Anh nào sao?
Trọng Trạch nhìn cảnh tượng những tu sĩ này vội vội vàng vàng, trong lòng không kìm được sinh ra một nỗi thất vọng khôn kể. Năm đó hắn cùng các chủ nhân Nam chinh Bắc chiến, mặc dù có chút phiền toái, nhưng không thể không thừa nhận rằng đám tu sĩ ấy thực sự rất lợi hại, cho dù là đối thủ, hắn cũng phải tặng cho đối phương một chữ "Phục". Nhưng mới chỉ có mấy ngàn năm ngắn ngủi qua đi thôi, cũng không đến nỗi suy tàn đến mức này chứ?
Một môn phái yếu kém như thế, vậy mà lại được xếp trong ba đại tông môn của Bát Ngọc trung thế giới, thật không ngờ được mà.
Trọng Trạch cúi đầu nhìn xuống rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ viên mãn vây quanh Du Quỳnh Cửu, nửa cười nửa mếu. Sớm biết người Tu Chân giới không làm nên việc như thế, chẳng bằng hắn tự minh đi cướp chút công pháp rồi mang đến cho Du Quỳnh Cửu tu luyện có phải hơn không!
Du Quỳnh Cửu một đường đi về phía trước cũng các trưởng lão, trong lòng cũng có một chút hoang mang.
"Xin hỏi, không biết vị trưởng lão là muốn dẫn tiểu sinh đi đâu?" Thanh âm Du Quỳnh Cửu có chút trầm, gương mặt mang theo vẻ ngượng ngùng cùng lo lắng rõ rệt, "Tiểu sinh sau khi hoàn thành khảo nghiệm đã đi cùng các vị, đến giờ vẫn chưa biết đến tột cùng là cần đi đâu, nếu như có thể, kính xin chư vị trưởng lão nói rõ với tiểu sinh một hai." Nói xong, Du Quỳnh Cửu hướng về mấy vị trưởng lão khom lưng cúi người một cái.
Đại khái là mấy trưởng lão này quen nhìn thấy thiên tài tính tình cổ quái, khó chiều, hiếm khi gặp được một thiếu niên tư chất cực phẩm lại khiêm nhường như vậy. Nghĩ đến địa vị sau này của thiếu niên, đối với biểu hiện của y lúc này càng thêm vừa lòng.
"Nói cho ngươi biết cũng không sao." Một vị trưởng lão mặt mày sáng sủa sạch sẽ ánh mắt nhìn Du Quỳnh Cửu tràn đầy ôn hòa, "Chúng ta đi một chuyến này là muốn tránh gặp mặt các trưởng lão khác, trực tiếp mang ngươi đi gặp chưởng môn."
Lời vừa mới dứt, gương mặt mấy trưởng lão bất giác đỏ lên, vội vàng quay đầu đi.
"Chuyện này......" Du Quỳnh Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tiểu sinh không hiểu, đây là vì sao.
Ngốc, đương nhiên là bởi vì thiên tư ngươi quá cao, phải nhanh chóng thu nhận ngươi miễn cho bị người khác đào góc tường.
Trọng Trạch cảm thán thầm nghĩ, bất kể Tu Chân giới biến hóa khôn lường thế nào, thì cái loại chuyện cướp đệ tử này vẫn không bao giờ thay đổi. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Du Quỳnh Cửu là một viên ngọc thô quý giá, đương nhiên phải xuống tay trước. Hơn nữa, với tư cách là chưởng môn của Vân Thiền Tông, cùng trưởng lão khác tranh giành đồ đệ không khỏi quá khó nghe, cho nên phải quyết định trước khi các trưởng lão biết.
Chà, xem ra vận khí của tiểu tử này còn mạnh hơn tổ tiên của y nhiều.
Này kém nhất cũng là mệnh làm người đứng đầu môn phái.
Trọng Trạch sờ sờ cằm, nhìn Du Quỳnh Cửu không khỏi càng cảm thấy thuận mắt.
Chỉ xét tướng mạo, thật sự không nhìn ra Du Quỳnh Cửu có bao nhiêu phần tương tự với các chủ nhân của hắn, huyết mạch truyền qua bao nhiêu đời, đến lượt Du Quỳnh Cửu chẳng biết còn sót lại được mấy phần. Hơn nữa đệ nhất chủ nhân của hắn là tam tộc hỗn huyết, không biết bên trong thân thể của Du Quỳnh Cửu có mang theo ma tính hay không? Dù sao huyết mạch Ma tộc không dễ dàng tiếp nhận, lại nói rốt cuộc tổ tiên Du Quỳnh Cửu là do cơ thiếp nào của chủ nhân sinh hạ, rồi bằng cách gì mà kết thân với huyết mạch của đệ nhị chủ nhân?
"Thì ra là thế." Du Quỳnh Cửu như có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Không ngờ rằng tiểu sinh còn có lúc được người khác coi trọng đến thế. Thật sự...thật sự là không biết nói gì cho phải."
"Ngươi cố gắng tu luyện, đền đáp tông môn cũng đã là báo đáp tốt nhất rồi." Một trưởng lão khác cười nói, "Chúng ta đã đến, chưởng môn ở bên trong, ngươi mau vào đi." Cấp bậc bọn họ không đủ, có thể dẫn đệ tử chưởng môn tương lai này vào cửa đã là phần thiện duyên, nào còn dám tiếp tục vô liêm sỉ như vậy?
"Vâng."
Du Quỳnh Cửu sờ sờ chiếc nhẫn của mình, lấy hết can đảm, sau đó khí định thần nhàn đẩy cửa ra, nhàn nhã bước vào.
Con đường tu tiên của y, giờ mới chính thức bắt đầu!
"Ngươi chính là Du Quỳnh Cửu? Quả là hạt giống tốt."
Bên trong cánh cửa bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, kinh động Du Quỳnh Cửu vội vàng lùi về sau.
Vừa nãy y rõ ràng để ý nơi này không có ai, tại sao bỗng dưng lại có người xuất hiện?
"Ngươi không cần hoảng sợ, bần đạo đạo hiệu là Vân Du Tử, vừa rồi trông thấy hậu sinh người có chút kinh ngạc, hiện tại quấy nhiễu đến ngươi là ta thất lễ, thất lễ." Vân Du Tử cười hai tiếng, ánh mắt nhìn Du Quỳnh Cửu vô cùng bình tĩnh.
Bây giờ Du Quỳnh Cửu mới quan sát rõ dáng dấp của vị đạo trưởng tên Vân Du Tử này. Chỉ thấy hắn tướng mạo tuấn nhã, lịch thiệp, ước chừng ngoài ba mươi một chút, thân mặc đạo bào tường vân, trước ngực có một con hạc trắng giương cánh muốn bay, cẩn thận nhìn kĩ, con hạc trắng kia dường như đang chớp chớp nháy nháy mắt với Du Quỳnh Cửu.
"..."
Du Quỳnh Cửu nhìn chằm chằm con hạc trắng, thiếu chút nữa tưởng mình bị hoa mắt, nhưng hình như hạc trắng kia cũng biết suy nghĩ của Du Quỳnh Cửu, thế là cất cánh bay từ trước ngực lên bả vai Vân Du Tử.
"Hạc nhỏ này của ta nghịch ngợm, khiến ngươi chê cười rồi." Vân Du Tử tựa hồ phát hiện ra có điều không đúng, cười khe khẽ vỗ nhẹ hai cái lên hạc trắng trên vai, ánh mắt nhìn Du Quỳnh Cửu cũng càng dịu dàng hơn, "Từ trước đến nay hạc nhỏ này luôn sợ người lạ, nếu nó đã thích ngươi như vậy, thì hẳn ngươi cũng là một đứa nhỏ tâm địa thiện lương. Du Quỳnh Cửu, ngươi gia nhập Vân Thiền Tông ta, là có lí do gì không?"
Du Quỳnh Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Tiểu sinh lúc trước kiếm sống bằng nghề dạy học cho bọn trẻ ở trong thôn, không nghĩ tới may mắn thấy được bản lĩnh của tiên gia, lòng sinh khao khát, vì vậy mới đến đây mong muốn cầu tiên. Chỉ là bây giờ đạo trưởng muốn ta nói lý do, ta thực sự không biết nói cái gì."
Vân Du Tử trên mặt vui mừng, "Này đã là cực tốt."
Người muốn bái nhập môn hạ Vân Thiền Tông Vân Du Tử hắn nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu người có tư chất cao, ngay cả một ít bạn tốt của hắn cũng nguyện ý hạ mặt mũi cầu Vân Du Tử thu nhận con cháu mình làm đồ đệ. Chỉ là Vân Du Tử quên nhìn Tu Chân Giới ân oán chất chồng, một khi đem con cháu bạn tốt thu vào bên mình, sợ rằng về sau tình bạn sẽ sinh ra vài phần bất hòa không hợp ý, vì thế hắn đều từ chối toàn bộ, đến nay vẫn chưa tìm được một đệ tử thích hợp.
Du Quỳnh Cửu này tư chất rất cao, hắn ban đầu vốn chỉ có tâm tư gặp mặt một lần, không ngờ hạc nhỏ của hắn lại rất vừa ý thiếu niên này, bản thân thiếu niên cũng có phẩm hạnh hơn người. Người tốt như vậy lại đồ nhập vào môn hạ của hắn, đây chính là ý trời, hắn mà không nhận thì chẳng phải phí của trời hay sao?
"Du Quỳnh Cửu, ngươi có nguyện ý bái bần đạo làm sư phụ hay không?" Vân Du Tử dịu dàng hỏi.
Du Quỳnh Cửu quyết định rất nhanh, hướng về Vân Du Tử bái lạy, "Sự phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy."
Đứa nhỏ ngốc này, tốt xấu gì cũng phải hỏi thêm chứ.
Trọng Trạch vừa cười vừa nhìn Du Quỳnh Cửu bái sư nhập đạo, không nói gì thêm. Hắn nhìn khắp Vần Thiền Tông, cũng chỉ có Vân Du Tử còn mang một ít phong thái của tiên nhân thời thượng cổ, cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, xứng đáng làm sư phụ Du Quỳnh Cửu.
Như vậy, hắn đã có thể tạm an tâm, toàn tâm toàn ý quậy tung Vô Sát đại thế giới rồi.
"Nếu con đã là đồ đệ của ta, ta cũng nên đặt đạo hiệu cho con." Vân Du Tử lại nhìn đệ tử hắn vừa thu nhận, càng nhìn càng hài lòng, "Con tên Du Quỳnh Cửu, không bằng liền định là "Vô Phỉ" được không?"
Vô Phỉ: Không sát sinh, không trộm cướp, trong sáng sạch sẽ như ngọc.
"Vô Phỉ đa tạ sư phụ ban danh."
Vân Du Tử lại nói rất nhiều chuyện cho Du Quỳnh Cửu, không ngoài gì việc giới thiệu tình hình hiện tại của Vân Thiền Tông, cùng với một số khó khăn mà Du Quỳnh Cửu có thể gặp phải trong tương lai. Cuối cùng, Vân Du Tử lấy ra một chiếc ngọc giản, đem nó vỗ nhẹ lên trán Du Quỳnh Cửu, tiến hành truyền thụ công pháp.
"Đại đạo mênh mang, ta nguyện đồ Vô Phỉ, vô tai vô kiếp, không sợ gian tà, đắc đạo trường sinh, thiên địa tự tại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.