Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ

Chương 11: Hành trình chinh phục học viện tranh giành thiên hạ bắt đầu



Bỗng nhiên hắn thấy Du Quỳnh Cửu nâng nhẹ chiếc nhẫn trên tay, dịu dàng hôn lên nó.

Tin tức Du Quỳnh Cửu trở thành đại đệ tử của trưởng môn khai sơn rất nhanh chóng được truyền đi khắp trên dưới Vân Thiền Tông.

Chẳng ai ngờ được, một thiếu niên xuất thân tầm thường lại thực sự có thể một bước lên mây, trở thành đệ tử đầu tiên của Vân Du Tử! Cho dù y có tư chất hơn người, có Thiên linh căn thì sao? Người muốn trở thành đệ tử của Vân Du Tử có ai mà không phải Thiên linh căn?

Vân Du Tử là ai?

Tại Bát Ngọc trung thế giới này, ngươi không thể chưa từng nghe qua tên hắn. Thậm chí tại Cổ Ngọc đại thế giới, hắn cũng rất có tiếng tăm. Lúc Vân Du Tử còn trẻ, có thể xưng tụng là thiên kiêu một phương, việc chèn ép cho một thế hệ lù mờ ảm đạm không ngóc đầu lên được cũng là chuyện bình thường hồi ấy. Trong thời gian gần năm trăm năm, Vân Du Tử có thể xem là người tiến cấp lên Hóa Thần kỳ nhanh nhất, ngay cả Vân Thừa Tiên Tông của Cổ Ngọc đại thế giới cũng vươn cành ô liu với hắn. Chỉ là, không biết vì sao Vân Du Tử lại cãi nhau một trận rất ầm ĩ với đạo lữ, một thân một mình chạy tới Bát Ngọc trung thế giới, tiếp nhận vị trí chưởng môn Vân Thiền Tông, cứ thế tiếp quản, vậy mà trải qua tận ba trăm năm!

Mà hiện tại, Vân Du Tử, người đã cự tuyệt khẩn cầu của vô số bằng hữu, lại lặng lặng nhận Du Quynh Cửu gần như không có ưu điểm gì khác ngoài sở hữu Thiên linh căn làm đệ tử, đây chẳng phải là muốn chọc người khác chú ý hay sao?

Du Quỳnh Cửu không để bụng chuyện này, không có nghĩa Trọng Trạch không để bụng.

Trọng Trạch trước nay hành sự luôn tùy tâm sở dục, nếu hắn đã cứu được Du Quỳnh Cửu từ tay Diêm vương gia trở về, đối phương còn là hậu duệ của chủ nhân, hắn đương nhiên không tránh khỏi tâm tư muốn che chở con cái. Mấy tên tu sĩ này bản lĩnh khua môi múa mép tuy không có nhưng cũng giỏi bịa đặt mấy lời đồn đại rất khó nghe.

Hừ.

Không cho nếm mùi đau khổ, còn tưởng rằng tên tuổi Chúng Quân Thương năm đó của hắn là do tự mình khoe khoang.

Không bao lâu sau, không ít đệ tử Vân Thiền Tông phát hiện hôm nay vận khí của bọn họ đặc biệt kém. Không nói đến ngự kiếm phi hành còn có thể ngã, ngay cả mấy loại động vật trên núi thậm chí là mấy con thú cưỡi của các trưởng lão, cũng vừa nhìn thấy bọn họ liền giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, đuổi theo cắn chặt không buông. Không thể ngự kiếm, chỉ còn cách dựa vào thân pháp hoặc dùng hai chân, nhưng chậm như vậy thì sao chạy thoát nổi!

Tuy nhiên so với những chuyện này, việc không thể ngự kiếm phi hành càng khiến cho bọn họ hoảng hốt không thôi, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì vậy!

Trọng Trạch cười khẽ một tiếng, nếu đến những binh khí không có linh trí này còn không điều khiển được, hắn còn dám nói mình là người của Vô Sát đại thế giới hay sao?

Sau khi xong việc, hắn lẳng lặng rũ áo rời đi, bỏ lại công lao cùng thành quả của mình.

Những người đó bản thân ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không có lòng dạ đi bố trí Du Quỳnh Cửu, càng không gây được rắc rối cho Du Quỳnh Cửu. Du Quỳnh cũng cảm thấy mấy ngày nay y sống thoải mái hơn rất nhiều, nhưng từ khi bái Vân Du Tử làm thầy, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Sự khác biệt trước sau này cũng không khiến Du Quỳnh Cửu có biến hóa cảm xúc quá lớn nào.

Biểu hiện bên ngoài này ở trong mắt mọi người trên dưới Vân Thiền Tông tự nhiên trở thành "Phong độ của một đại tướng" khiến mấy trưởng lão vốn còn trông ngóng ghen đến nổ đom đóm mắt. Mầm non tốt như vậy, bọn họ còn chưa kịp chạy tới nhìn một cái, đã bị trưởng môn đào mất.

Vẫn là gừng càng già càng cay nha!

Mắt thấy không còn việc gì, Trọng Trạch tính tính thời gian, cảm thấy mình cũng nên quay về. Tuy chuyện hắn ngủ một lần mất vài ngày rất thường tình, nhưng dù sao hắn vẫn còn chuyện phải làm ở Vô Sát đại thế giới. Đợi lát nữa hiện thân dặn dò tiểu hài tử này vài tiếng rồi rời đi cũng không vội.

Nghĩ như vậy, Trọng Trạch liền bay đến chỗ Du Quỳnh Cửu, đang định gọi một tiếng, bỗng nhiên hắn thấy Du Quỳnh Cửu nâng nhẹ chiếc nhẫn trên tay, dịu dàng hôn lên nó.

"Tiên nhân, Quỳnh Cửu đã dựa theo lời của ngài, tiến vào Tu Chân giới rồi."

Cảm nhận độ ấm bên môi của Du Quỳnh Cửu ở trên chiếc nhẫn, Trọng Trạch theo bản năng xoa xoa mặt, không hiểu vì sao, gương mặt già nua của hắn bỗng chốc nóng rực lên, đảo mắt liền biến mất không một chút dấu vết.

"Chủ tử, chủ tử? Tam xích Tư Mệnh Phán quan bút đang chờ sẵn ở sân quyết đấu, nếu ngài không nguyện ý đi, không bằng để ta đi từ chối một phen?" Tử Viêm liên tục gọi Trọng Trạch mấy lần, nhưng lại không một chút phản hồi nào. Trong lòng không khỏi bồn chồn, chẳng lẽ Trọng Trạch thật sự có quan hệ gì đó với Nho môn, bây giờ cố ý giả vờ ngủ để tránh quyết đấu với Tư Mệnh chăng?

Tam xích: Ba thước, 1 thước=33,3cm.

Nhưng lần trước lời nói của Trọng Trạch rất hung hãn, đụng chạm đến nhiều người, nếu giờ không đi, chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?

"Chủ tử, Trọng Trạch?" Tử Viêm vươn tay, muốn đẩy tỉnh Trọng Trạch, chỉ là còn chưa kịp chạm đến góc áo của hắn, đã thấy Trọng Trạch đột nhiên mở mắt ra, gắt gao nhìn nàng chòng chọc.

Lại tới nữa!

Cảm giác này lại tới nữa!

Tử Viêm nhất thời đổ mồ hôi như mưa, cơ thể cứng nhắc duy trì tư thế ban đầu, không thể nhúc nhích.

Tựa như chuột gặp được mèo, rắn nước gặp được chân long, loại cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy, trong chốc lát nhấn chìm Từ Viêm.

Người này......Trọng Trạch này.......

Thực sự là bảo vật tùy thân của đại năng gì đó sao?

Nếu là thật, vậy rốt cuộc vị đại năng kia phải tài năng đến mức nào mới có thể hàng phục được binh khí hung ác như vậy?

"Ngươi vừa rồi, nói cái gì?" Trọng Trạch nhàn nhạt đáp một câu, tức khắc đánh vỡ phòng bị vây xung quanh Tử Viêm.

Tử Viêm không kiềm được thân thể run lên, run run lẩy bẩy trình bày lại một lần nữa, "Lần trước đã nói với ngài, Tam xích Tư Mệnh Phán quan bút hắn đang chờ ngài ở sân quyết đầu, nếu ngài chưa tỉnh ngủ, không bằng đề tiểu nhân lùi lại một chút."

"Không cần" Trọng Trạch xoa mặt một phen, nhìn về phía Tử Viêm nói, " Ở sân quyết đấu đúng không?"

Tử Viêm vừa gật đầu một cái, trước mắt đã thấy Trọng Trạch lập tức bay ra bên ngoài.

......Kỳ quái, tại sao lại cảm thấy Trọng Trạch hôm nay có điểm không thích hợp nhỉ?

Tử Viêm trong lòng đột nhiên có chút hối hận, chờ đã, nàng sẽ không hại Tư Mệnh phải vào lò luyện khí chứ?

Sân quyết đấu.

Bên sân bốn phía đều tràn ngập sát khí kinh người, cho dù ở phía xa liếc mắt một cái cũng cảm thấy cơ thể như bị tra tấn.

Mà nhóm bạn cùng lớp Trọng Trạch không thể chen vào, chỉ có thể yên lặng canh giữ ở bên ngoài sân quyết đấu, chờ trận đấu bắt đầu. Nếu muốn so sánh trận đấu mở đầu của Trọng Trạch và Tử Viêm với lần này, cơ bản sẽ giống như con nít chơi đồ hàng, thực lực cách biệt nhau một trời một vực. Sau khi Tử Viêm thay Trọng Trạch hạ chiến thư, cả học viện Đông Trì được một phen bùng nổ.

Không chỉ có năm nhất, năm hai năm ba hay thậm chí là nhóm phu tử của học viện, cũng đều chạy tới hết.

Danh tiếng của Tư Mệnh ở Đông Trì học viện, Tử Viêm há có thể để sánh bằng!

Tuy nhiên, trách chỉ trách sau khi Trọng Trạch đánh bại Tử Viêm đã phát ngôn quá mức cuồng vọng. Để Tử Viêm một lần hạ hết mười chiến thiếp, không nói đến mỗi một người đều là cao thủ, thái độ khiêu chiến cũng không tốt lắm. Từ góc nhìn của người khác, đây đương nhiên là mưu kế của Trọng Trạch.

Tư Mệnh vốn không muốn so đo nhiều với vị tiểu học đệ này, nhưng lại không chịu được vẫn có không ít người năm ba ngưỡng mộ Trọng Trạch, một mặt họ muốn thưởng thức tư thế chiến đấu oai hùng của Trọng Trạch, một mặt lại muốn Tư Mệnh cho Trọng Trạch biết tay, miễn cho sau này đồn ra bọn họ bị học đệ chèn ép, nói bọn hèn nhát, lời này truyền ra cũng quá khó nghe đi?

Hôm nay là ngày giao chiến, y đã đến sân quyết đấu từ rất sớm. Y cho rằng, tiểu học đệ Trọng Trạch kia hẳn cũng đã có mặt ở trên sân quyết đấu. Dù sao Tư Mệnh y cũng là đối thủ có đẳng cấp khác hoàn hoàn so với Tử Viêm, Trọng Trạch cũng nên có chút căng thẳng, vội đến quan sát trước mới phải.

Chẳng ngờ, đứng nói là vội vàng đến quan sát trước, hiện tại Tư Mệnh đã đợi gần nửa canh giờ (một canh giờ = hai tiếng), một cái bóng của Trọng Trạch cũng không thấy.

Không lẽ, Trọng Trạch chưa lâm chiến đã muốn lùi bước, sợ hãi không tới?

Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, nếu thật sự là như thế, vậy đối phương cuối cùng cũng chỉ là một mỹ nhân tốt mã giẻ cùi mà thôi!

Tốt mã giẻ cùi: Ám chỉ những kẻ có mã đẹp bề ngoài nhưng lòng dạ bẩn thỉu và bất tài.

"Nếu Trọng Trạch không đến thì ta cũng không cần ở đây lãng phí thời gian với các ngươi." Sắc mặt Tư Mệnh lúc này hết sức khó coi, y muốn lập tức xuống đài, không muốn bị người khác vây xem mua vui cho thiên hạ.

Bỗng nhiên có một đạo ánh sáng xẹt qua trên bầu trời, hạ xuống trước mặt Tư Mệnh.

"Tại hạ có một số việc trì hoãn, thực quá áy náy." Trọng Trạch ôm quyền, thân thể bước ra hòa quang nở nụ cười, gật đầu với Tư Mệnh tỏ ý nói, "Vẫn mong học trưởng thứ lỗi."

Không thể phủ nhận, khung cảnh Trọng Trạch từ ánh sáng đi ra quả thực vô cùng thu hút người nhìn

Đôi mắt của Tư Mệnh nheo lại, y cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của Trọng Trạch.

Khó trách mỗi lần bạn bè y nhắc đến Trọng Trạch đều trở nên phấn khích như ở trong lò luyện khí, chỉ nhìn bề ngoài mà nói Trọng Trạch đích thực có thể tự hào có đủ tài năng lẫn nhan sắc. Lại nhắc đến một đạo độn quang ban nãy của hắn, lưu loát gọn ghẽ, không thể xem thường.

Người được binh khí trong Vô Sát đại thế giới hoan nghênh nhất không nhất thiết là xinh đẹp nhất nhưng nhất định phải có thực lực mạnh mẽ nhất.

Trọng Trạch này xứng đáng là một đối thủ đáng gờm, chỉ sợ sau lần này, số người say đắm hắn sẽ lại tăng lên gấp đôi.

Vô số suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Tư Mệnh cuối cùng vẫn dừng lại, y nhàn nhạt nói, "Người đã đến vậy liền bắt đầu thôi, mọi người đều rất nôn nóng chờ đợi rồi."

Trọng Trạch bỗng cười lớn, "Bởi vì ta đến chậm đương nhiên sẽ có vài phần áy náy. Không bằng như vậy, các hạ tấn công trước ba chiêu, ta sẽ không phản kháng."

Gì!!!!!!

Nhóm học sinh phu tử xung quanh nghe thấy Trọng Trạch huênh hoang nói khoác không biết ngượng như vậy không khỏi đổ mồ hôi hột.

Lời này nói ra rốt cuộc là do vô tình hay do cố ý?

Dù thế nào thì nó cũng giống như một lời khiêu khích.

"Ngươi đang muốn chọc tức ta?" Gương mặt nho nhã của Tư Mệnh cực kì trông lạnh lùng, "Đây là chiến thuật của ngươi à?"

"Không phải" Nụ cười châm biếm trên môi Trọng Trạch dần biến mất, khe khẽ lắc đầu, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, "Chỉ là hiện tại ta rất muốn tìm một một người đánh một trận, không đủ kiên nhẫn. Nếu không nhường ngươi trước ba chiêu, chỉ sợ ta sẽ không khống chế được sức mạnh mà nặng tay mất."

"Tốt tốt tốt!" Tư Mệnh không giận mà cười, hiển nhiên đã thật sự bị Trọng Trạch chọc giận, "Vậy Trọng Trạch ngươi chớ trách ta ra tay tàn nhẫn."

"Không dám." Trọng Trạch ung dung đáp, "Chỉ cần sau khi ta thắng, Tư Mệnh các hạ nguyện ý trước khi tốt nghiệp, sẵn sàng nghe lệnh ta."