Thiết Tha

Chương 31



Edit by Lơ

Beta by Bluerious

________________

Máy ép trái cây ngừng hoạt động, căn nhà dần chìm vào tĩnh lặng. Văn Khâu nín thở lắng nghe câu trả lời của hắn, trái tim siết chặt thành một quả bóng, giống như một chiếc khăn lông bị xoắn lại.

Tống Tông Ngôn im lặng.

——Hắn không muốn.

Sau một hồi im lặng, Tống Tông Ngôn định mở miệng nói chuyện.

“Khoan trả lời.” Văn Khâu nhanh chóng ngăn hắn nói, liếm môi khô khốc, hơi thở như kẹt trong lồng ngực, giống như chiếc khăn lông bị xoắn kia nhét lại vào trong cơ thể, cố nặn ra một nụ cười rồi nói đùa: “Lỡ đâu tớ không đậu nguyện vọng một thì sao?”

Tống Tông Ngôn thở dài: “Cậu cảm thấy khả thi ư?”

Không, dựa theo tiêu chuẩn của đại học A năm vừa rồi, khả năng này rất thấp. Văn Khâu cũng biết mình chỉ đang cố gắng chày cối mà thôi.

“Giết người có khi cũng chỉ cần gật đầu.” Văn Khâu thấp giọng, ánh mắt cầu xin, “Nghĩ lại đi, không phải là cậu không thích tớ chút nào, nên cũng đừng vội từ chối.”

Tống Tông Ngôn đành im lặng.

Văn Khâu chuyển chủ đề: “Tớ đi lấy ly rót nước trái cây.”

Phòng bếp mở thông với phòng khách, thiết kế nửa vách ngăn không thể che khuất tầm nhìn và âm thanh, Văn Khâu mở tủ để tìm cái ly, đổ nước trái cây trong hai đến ba phút thì mới bình tĩnh lại được.

Tống Tông Ngôn nhận lấy chiếc ly trên tay, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã gần mười hai giờ đêm.

“Cậu không định uống à?” Văn Khâu hỏi.

Tống Tông Ngôn nhấp một ngụm nước trái cây cậu pha, đang định đặt cốc lên bàn: “Muộn rồi, tôi về trước đây…”

“Ngủ ở đây đi.” Văn Khâu mở lời giữ hắn lại, nhìn chằm chằm vào môi người kia, “Bây giờ trở về kiểu gì cũng bị mẹ cậu hỏi.”

Nước trái cây chua chua, đôi môi ngứa rát, Tống Tông Ngôn giờ mới nhớ tới chuyện này. Hắn mím môi, ánh mắt không khỏi liếc sang môi người kia, vết cắn trên miệng Văn Khâu nghiêm trọng hơn vết thương của hắn nhiều, lúc này nhìn ở cự ly gần dưới ánh đèn, Tống Tông Ngôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn thấy sự do dự của hắn, Văn Khâu không khỏi mím môi, vết thương đã ngừng chảy máu lại vỡ ra, nhưng Văn Khâu không cảm thấy đau, cậu mỉm cười trấn an: “Đêm nay ở lại đây đi, tớ không ngủ chung với cậu đâu, đừng lo. Cậu ngủ trong phòng khách.”

Tống Tông Ngôn chẳng cần soi gương cũng biết vết thương trên môi trông thật dễ liên tưởng, chưa nói đến việc bị cha mẹ nhìn thấy. Nhưng ở cùng với Văn Khâu… trong bầu không khí này, hắn thà đi ra ngoài tìm khách sạn còn hơn.

“Không cần.” Tống Tông Ngôn từ chối, “Ở đây không tiện cho lắm…”

Văn Khâu liếc nhìn di ảnh treo ở phòng khách, nói: “Ồ, khá là đáng sợ nhỉ, cậu ngủ trong phòng của tớ đi, tớ ngủ trong phòng của bà.”

Tống Tông Ngôn không có ý này, hắn tin rằng Văn Khâu không ngốc đến mức không hiểu “không tiện” là có ý gì, định mở miệng từ chối thẳng, nhưng lại nghe Văn Khâu nói: “Bây giờ ở đây người chết còn hơn người sống.”

Câu này nghe rất bình thường, nhưng giữa màn đêm như vậy lại có vẻ đáng sợ.

Tống Tông Ngôn im bặt. Hắn nhìn theo ánh mắt của cậu thấy vài tấm di ảnh trên tường, nhìn hồi lâu thấy hơi rợn người, giữa mùa hè nhưng một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc thẳng lên đầu. Làm cách nào mà Văn Khâu lại có thể ở nhà này một mình lâu như vậy?

Ánh mắt Tống Tông Ngôn chuyển đến chỗ Văn Khâu đang đứng, trông cậu lẻ loi, hắn không thể không nghĩ về quá khứ của Văn Khâu.

Trước đây hắn từng thấy lạ, rõ ràng Văn Khâu là một người rất độc lập, nhưng dường như không thích ở một mình, thích đi cùng mọi người dù chỉ là đi siêu thị của trường học. Cậu không phải là người thích tham gia cuộc vui, nhưng lại thích ngắm nhìn cuộc vui.

Vì cậu ấy sợ cô đơn sao?

Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ còn một mình.

Trong phòng có tiếng ồn, Văn Khâu bật TV trong phòng khách, người dẫn chương trình đang hâm nóng không khí. Cậu tìm cho Tống Tông Ngôn quần áo và đồ lót mới tinh, hắn thấy thì giật mình.

Văn Khâu nói: “Mới tinh, chưa từng mặc.”

Căn nhà bỗng trở nên sôi động hẳn lên. Văn Khâu cũng pha một ly mì ăn liền, ban đầu thì lo uống rượu, lúc sau mải chú ý đến sắc mặt của Tống Tông Ngôn, trên bàn ăn cũng không ăn được miếng nào, bây giờ cảm thấy đói cồn cào.

Cậu hỏi Tống Tông Ngôn có ăn không, hắn không quen ăn mì gói nửa đêm nên đã từ chối.

Căn phòng của bà cụ đã lâu không được dọn dẹp, chăn ga gối đệm ẩm ướt khiến người ngủ không thoải mái, cứ như nằm trên giường nước vậy. Nhưng đêm nay Văn Khâu cũng không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến Tống Tông Ngôn ngủ trên giường của mình lại khiến cậu có chút sung sướng và cũng có chút phiền muộn, bởi Tống Tông Ngôn không nằm mãi ở trên chiếc giường đó, hắn sẽ phải rời đi.

Hai cảm xúc đối lập hoàn toàn làm cậu đau cả đầu, cậu liên tục xoay người, khiến chiếc giường nan cũ kỹ kêu cót két.

Ngoại trừ tường chịu lực, căn nhà cũ kỹ không tốt gì cho cam, hiệu quả cách âm rất kém. Nếu Tống Tông Ngôn để ý, có lẽ sẽ nghe thấy được tiếng cậu lăn lộn trong căn phòng này.

Đèn trong nhà tối om, màn hình điện thoại di động sáng lên. Đó là tin nhắn từ Khâu Vân Thanh. Thể trạng của cô yếu và bị trầm cảm ở mức vừa, cô thường buồn ngủ vào ban ngày và tỉnh rụi vào ban đêm. Cô đang nói với Văn Khâu rằng nhà mới đã sửa sang xong, mấy ngày nay mùi hôi chắc cũng gần hết rồi, ngày mai cô nhờ người lắp rèm là dọn vào được rồi.

Cậu chuyển đến nhà mới thì nhà cũ này sẽ bị phá bỏ, mọi dấu vết về cuộc sống ở đây cũng biến mất.

Khâu Vân Thanh đã được cha mẹ đưa về nhà hai ngày trước, đương nhiên Văn Khâu không thể theo cô về nhà. Cậu có một ngôi nhà, là nhà do đơn vị của Văn Chính Dương góp vốn xây dựng khi cậu còn học cấp 2. Ông đã bỏ thêm một số tiền để mua một căn nhà rộng hơn 200 mét vuông. Lúc đó Văn Chính Dương nghĩ đến Khâu Vân Thanh, xe lăn không tốt bằng hai chân của con người, nhà rộng hơn để Khâu Vân Thanh dễ di chuyển.

Chỉ là bây giờ sự trống trải rộng lớn đó chỉ có Văn Khâu được “hưởng”.

Cậu đưa mắt nhìn về phía tủ đầu giường, tuy không nhìn rõ nhưng cậu biết ở đó có một chuỗi tràng hạt, cậu nằm dưới chăn bông và duỗi tay ra lấy.

Chuỗi vòng được nối với nhau bằng một sợi dây mới tinh mà cậu đã làm tại một cửa hàng cách đây không lâu. Văn Khâu bật đèn lên, đường vân trông như gân rồng dưới ngọn đèn, đường nét rõ ràng, khi để gần còn ngửi thấy mùi trầm hương dìu dịu. Cậu đeo lên cổ tay, chuỗi hạt kề sát da, sờ vào mát lạnh, một lát sau lại nóng dần lên bởi nhiệt độ cơ thể.

Bà ơi, chúc phúc cho cháu nhé.

Văn Khâu thầm thì trong lòng.

Nửa giờ sau, đột nhiên có tiếng đồ vật va vào mặt đất trong màn đêm tĩnh mịch. Văn Khâu đờ người, trong nhà ngoài cậu ra thì chỉ còn Tống Tông Ngôn, hẳn là tiếng do người kia làm ra. Cậu lật người rời khỏi giường, xỏ dép nhưng dừng lại một lúc, như đang suy nghĩ xem có nên đi qua xem thử không. Nhưng trước khi kịp suy nghĩ vài giây thì chân đã rời khỏi phòng.

Văn Khâu gõ cửa phòng bên kia còn nghe thấy những âm thanh khác bên trong, có vẻ như Tống Tông Ngôn đang dọn dẹp đống lộn xộn, cậu mở cửa mà không đợi sự đồng ý của người kia, thấy Tống Tông Ngôn đã ra khỏi giường và đang kiểm tra quả địa cầu rơi trên mặt đất.

“Tôi vô tình làm rớt.” Tống Tông Ngôn lập tức giải thích khi thấy cậu đi tới, “Làm cậu thức giấc à?”

Văn Khâu nói: “Cậu nghĩ tớ giống ngủ rồi sao?”

Tống Tông Ngôn hiểu rõ, cũng không hỏi tại sao cậu chưa ngủ, chỉ nói: “Hình như xước vài vết.”

“Không sao.” Văn Khâu bước tới, cầm lấy quả địa cầu xoay tròn, “Không hư được đâu.”

“Rất xin lỗi. “Tống Tông Ngôn xin lỗi.

“Tại sao lại rơi được vậy?” Văn Khâu tò mò.

Điện thoại di động của Tống Tông Ngôn hết pin, lúc trước đang sạc, hắn định rút sạc nhưng dây cáp bị xoắn khiến hắn vô tình làm rơi quả địa cầu ra khỏi bàn.

Văn Khâu sau khi biết được chuyện đã xảy ra thì đến gần Tống Tông Ngôn, người kia mặc bộ đồ ngủ của cậu, lúc lại gần có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Đó là loại dầu gội thường dùng của Văn Khâu, tối nay Tống Tông Ngôn cũng dùng thứ này.

“Lạ giường hả?” Văn Khâu đặt quả cầu lên bàn, nhưng không rời đi.

“Cũng tạm.” Tống Tông Ngôn đáp.

Sau hai câu này thì bầu không khí có chút ngượng ngùng, hai người đứng ở bên giường không nói lời nào.

“Nếu không ngủ được thì nói chuyện phiếm đi?” Văn Khâu mở đầu, chẳng muốn rời đi.

Tống Tông Ngôn cũng chẳng muốn nói chuyện lúc nửa đêm cho lắm, nhưng lại không thể từ chối Văn Khâu.

Hai người một thì ngồi xuống mép giường, người còn lại trên ghế. Văn Khâu không biết phải bắt đầu từ đâu, bèn nói: “Quả địa cầu này là cha đưa cho tớ. Ông ấy nói rằng gặp phải một con chó nằm giữa đường và suýt bị đâm chết. Ông ấy đi cứu nó và ném luôn quả địa cầu, cuối cùng cũng nhặt lại được nó từ dưới bánh xe của người khác.”

Tống Tông Ngôn không ngờ đằng sau một quả địa cầu lại có câu chuyện như vậy.

Văn Khâu nói: “Ông ấy đã cứu rất nhiều người.”

Tống Tông Ngôn cũng đoán được trước đây cha cậu là cảnh sát, nhưng không biết cụ thể, khi bước vào nhà, hắn thấy rất nhiều huy chương trên tủ: “Ông ấy rất tuyệt vời.”

“Ừm, có lẽ vậy.” Văn Khâu nói. Ông ấy cứu được rất nhiều người, nhưng lại không thể tự cứu mình.