Thiết Tha

Chương 32



Edit by Lơ

Beta by Bluerious

__________________

Chủ đề này không hay lắm, sau khi nói xong thì cả hai lại im lặng. Văn Khâu nhìn quả địa cầu, trên bàn có rất nhiều thứ lộn xộn, trong đó dễ thấy nhất là mấy tấm ảnh chụp.

Văn Khâu có mặt trong mọi bức ảnh, nhưng nhỏ nhất ước chừng khoảng bảy hoặc tám tuổi. Tuy nhiên, khi còn bé Văn Khâu trông thấp lùn và còi cọc, khác xa với chàng trai xinh đẹp trưởng thành trước mặt bây giờ.

Văn Khâu vừa mới vào cửa đã nói về quá khứ của mình, nhưng lời nói quá mơ hồ, lúc này chỉ cần nhìn những tấm ảnh này và căn nhà trống trải là có thể hiểu được một hai điều. Là quá khứ và trải nghiệm như thế nào đã tạo nên con người ấy?

Tống Tông Ngôn nhận ra hắn không hề biết gì về Văn Khâu, mặc dù họ đã là bạn tốt của nhau trong hai năm.

Văn Khâu đột nhiên quét sạch sự im lặng, quay đầu nhìn hắn: “Thật ra bất cứ nơi nào trên quả địa cầu cũng rất gần.”

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Tống Tông Ngôn ậm ừ đầy nghi ngờ.

Văn Khâu lấy tay đo quả địa cầu và ra hiệu cho hắn: “Bán cầu nam chỉ cách bán cầu bắc tầm này.”

“Cần chuyển đổi đơn vị.” Tống Tông Ngôn nhắc nhở.

“Cũng không xa lắm mà.”

Tống Tông Ngôn hiểu được ý trong lời nói của cậu: “Nếu cậu cho rằng không xa, không thành vấn đề, vậy tại sao lại giấu tôi?”

Văn Khâu không nói nên lời, xoay ghế đối mặt với hắn: “Cậu tức giận ư? Vì tớ giấu chuyện báo nguyện vọng.”

“Cậu nghĩ sao?”

“Rất xin lỗi.” Văn Khâu nói: “Nhưng tớ còn giấu giếm một chuyện nữa.”

Tống Tông Ngôn nhíu mày: “Cái gì?”

Văn Khâu cười như là lừa được hắn, có chút vui vẻ: “Chuyện thích cậu đó.”

Chuyện nguyện vọng Văn Khâu giấu giếm Tống Tông Ngôn nửa tháng, nhưng cậu đã che giấu sự thật rằng mình thích Tống Tông Ngôn hàng trăm nghìn ngày.

Nhịp tim Tống Tông Ngôn đột nhiên nhảy lên vài cái, bỗng chốc hắn không nói nên lời.

Văn Khâu nói: “Vậy một chuyện khác mà tớ che giấu cũng sẽ khiến cậu tức giận sao?”

“Hai chuyện này có thể so với nhau ư?” Tống Tông Ngôn lấy lại giọng, cố gắng sửa lại logic của cậu.

“Tại sao không?” Văn Khâu nghịch ngợm.

Mấy chuyện như cãi nhau Tống Tông Ngôn chắc chắn không phải đối thủ của cậu.

Nhưng đằng sau sự nghịch ngợm đó là hàng trăm ngàn ngày đêm của một tình yêu thầm kín.

Tống Tông Ngôn muốn tránh ánh mắt của cậu, nhưng Văn Khâu lại nhìn chằm chằm thẳng vào hắn, vẻ mặt không điên cũng không si mê, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến Tống Tông Ngôn thấy được một Văn Khâu nóng lòng muốn lấy trái tim mình ra đặt trước mặt hắn – cho dù máu chảy đầm đìa, cho dù rời khỏi thân thể của cậu, nhưng chỉ cần hắn ở trước mặt, trái tim của cậu vẫn cố gắng đập.

Cơ thể của Tống Tông Ngôn hơi nóng lên.

“Vậy nếu cậu thích tớ dù chỉ một chút…” Văn Khâu nghiêng người nhẹ nhàng nói, “Giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, được không? Tương lai sẽ ra sao, yêu xa có khó đến đâu… Mỗi một việc đều phải có câu trả lời, vậy thì không phải yêu cũng chẳng phải thích đâu, cậu trai học giỏi ạ.”

Tống Tông Ngôn nhìn cậu với đôi mắt đen như mực.

“Được rồi, tớ sẽ không ép cậu, cậu nghĩ kỹ đi.” Văn Khâu vội vàng dừng lại, như sợ mình sẽ bị đối phương từ chối không thương tiếc ngay tại chỗ, “Tớ có thể đợi, nhưng đừng vội từ chối. Biết đâu nếu cậu nghĩ về nó trong một vài ngày lại đồng ý thì sao?”

Cậu có thể đợi, bao lâu cũng được, miễn là có cơ hội.

“Tôi không phải gay.” Tống Tông Ngôn đột ngột nói.

Văn Khâu khó hiểu trong chốc lát.

Tống Tông Ngôn cười khổ: “Văn Khâu, cậu làm tôi khó xử như thế này, tôi cũng rất mệt, sau này kết quả cuối cùng không đáng để tôi sa vào, vậy còn nên làm không?”

Văn Khâu mở miệng phản bác: “Tương lai là không chắc chắn, làm thế nào cậu biết không có một phần trăm hy vọng… “

“Yêu cậu tôi sẽ thành gay.” Tống Tông Ngôn trầm giọng nói, “Tôi đã nghĩ về điều đó và cho rằng có thể chấp nhận được, nhưng cậu gạt chuyện nguyện vọng, đây là một chuyện, liệu chúng ta thật sự thích hợp ở bên nhau sao? Làm bạn đồng nghĩa với việc thích hợp thành đôi sao? Chưa kể bốn năm yêu xa…”

Hắn rất ít khi thổ lộ suy nghĩ của mình, đến nỗi Văn Khâu nghe nói như vậy mới biết hắn đã nghĩ về nó. Có rất nhiều điều mà Văn Khâu không hề nghĩ đến – cậu chỉ cần áp đặt cảm xúc của mình lên đối phương và để người kia cảm nhận được.

Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Tống Tông Ngôn phải tiếp nhận chuyện bạn thân thích mình, từ thẳng thành cong, khiến cha mẹ và gia đình thất vọng, phải chịu đựng sự bất công xã hội, và chuyện yêu xa có thể có đầu mà không có kết bởi đủ loại khốn cảnh.

Hắn đã nghĩ về tất cả, nhưng Văn Khâu thì không. Cậu giống như một kẻ ích kỷ mải mê với cảm xúc của chính mình.

Rất hiếm khi Văn Khâu hoảng sợ. Khuôn mặt nhân từ của cha mẹ Tống Tông Ngôn, sự đay nghiến của bạn trong trường, bà nội nắm chặt tay cậu lúc qua đời…. Tất cả như lóe lên trước mắt.

Văn Khâu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói lời xin lỗi trước: “Xin lỗi…”

Chân ghế bị nhấc lên, cậu đang định dời người về phía sau, nhưng cánh tay lại đột ngột bị nắm lấy.

“Nhưng cậu nói đúng, một phần trăm hy vọng.” Tống Tông Ngôn giữ cậu lại, “Trước đây tôi là thẳng, điều đó không có nghĩa trong tương lai tôi không cong, và cũng không có nghĩa là bây giờ không phải.”

Văn Khâu hơi mở to mắt.

“Về mặt lý trí mà nói, tôi thực sự không nên nhận lời với cậu.” Tống Tông Ngôn nói từng chữ, thế giới này dường như cũng chỉ dư lại giọng thoả hiệp của hắn, “Nhưng…”

Nhưng… từ khi gặp Văn Khâu, hắn luôn có rất nhiều cái nhưng. Nguyên tắc của hắn bị vi phạm hết lần này đến lần khác.

“Em muốn thử thì mình thử. Cứ thử xem sao.”

Cứ thử xem sao. Dù kết quả có ra sao, chỉ có thể từ bỏ sau khi cố gắng, hoặc đạt được điều mình muốn.

Văn Khâu nghe hắn nói lời này, có vẻ ngốc nghếch: “Cái gì?”

Vết thương trên môi khi cậu mở miệng rất rõ ràng, mấy chỗ còn chảy ra máu tươi. Tống Tông Ngôn biết tính toán không phải là tình yêu, mà là sự bốc đồng. Hắn hôn cậu một cách bốc đồng, tại sao? Trong lòng đã có câu trả lời rồi, vậy tại sao lại phải bị lý trí ràng buộc?

Văn Khâu cảm thấy trên môi có chút ấm áp.

Tống Tông Ngôn đang hôn cậu.

Hai cánh môi bị thương áp vào nhau rất khô, nhưng hơi thở mà họ thở ra lại như lửa đốt. Đây là lần đầu tiên Tống Tông Ngôn chủ động khi tỉnh táo như vậy, lòng cũng căng thẳng.

Hắn đang lưỡng lự không biết có nên hôn sâu hơn hay không, nhưng nhận ra mình không thể cảm nhận được hơi thở của Văn Khâu. Văn Khâu nín thở, đôi mắt dài hiếm thấy tròn xoe.

“Sao vậy?” Tống Tông Ngôn sợ cậu nghẹt thở đành buông ra, có chút bất lực, “Đây không phải là điều em muốn sao?”

“Em muốn cái gì?” Cuối cùng Văn Khâu cũng có thể thở ra.

Tống Tông Ngôn chưa bao giờ nói như vậy, do dự một chút: “Yêu em nhanh hơn chút.”

Văn Khâu kinh ngạc, trợn to hai mắt: “… Sao anh biết?”

“Em nói ra không phải để anh biết hả?”

“Không, không phải… ” Văn Khâu hỏi lại, cậu ước gì hắn biết, “Nhưng nhanh như vậy…”

Nhưng cậu không ngờ là nhanh như vậy.

“Hàng trăm ngàn ngày đêm còn gọi là nhanh?” Tống Tông Ngôn đáp lại bằng những gì cậu đã nói.

Văn Khâu sững sờ, hồi lâu cũng không chớp mắt. Cậu không thể tin được đây là lời Tống Tông Ngôn nói, không nhịn được đưa tay ra bóp vai hắn: “Anh bị ai nhập hả?”

“…”

Tống Tông Ngôn nói: “Không.”

Được đáp lại rồi. Tống Tông Ngôn hiểu cả, hàng trăm ngàn ngày đêm mong đợi đã được đáp lại, cậu nên vui, nên cười. Văn Khâu đã cười, nhưng nước mắt rơi nhanh hơn, chảy như suối.

Tống Tông Ngôn cảm thấy mu bàn tay ướt sũng, chưa kịp phản ứng đã buông cậu ra, có phần ngạc nhiên: “Em…”

Hắn không nói thì không sao, vừa nói là Văn Khâu đã oà khóc. Cậu không biết tại sao mình lại khóc, cũng chẳng biết do đâu mà tủi thân – thích một người là niềm vui, có gì mà tủi thân chứ.

Nhưng cậu không thể ngừng khóc, như thể một bất ngờ ập đến, nhưng chưa kịp chuẩn bị gì cả đã bị đập cho choáng váng.

Tống Tông Ngôn chưa bao giờ thấy cậu khóc, cũng chưa từng thấy cậu trai nào khóc đến mức như thế này.

Hắn cũng hoảng hốt.

Văn Khâu khóc một hồi mới bình tĩnh lại một chút, nắm lấy tay hắn nghẹn ngào hỏi: “Anh mới vừa nói đúng không? Anh nói muốn thử yêu nhau với em đúng không?”

“Ừm.”

Tống Tông Ngôn nhìn khuôn mặt đầy chờ mong nhưng vẫn không tin của cậu, nhìn cậu khóc đến mức lông mi ướt nhẹp.

Đột nhiên hắn đưa tay ra và ôm lấy cậu, nhẹ nhàng và mạnh mẽ.

Văn Khâu lập tức ôm lại, nắm chặt áo trên lưng Tống Tông Ngôn, tay vừa chạm vào chuỗi tràng hạt lạnh như băng, thân thể càng thêm run rẩy.

Ước mơ trở thành sự thật.

Văn Khâu siết chặt chuỗi tràng hạt, nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ thân thể của Tống Tông Ngôn, chỉ có thể cắn chặt răng mới có thể kìm được nước mắt.

Ngày hôm đó, vầng trăng kia cuối cùng cũng chìm vào đầm lầy ảm đạm ấy.