Thiết Tha

Chương 33



Edit by Lơ

Beta by Bluerious

________________

Trong giấc mơ là một bãi biển cạn, một chuỗi tràng hạt trên chiếc tủ bám bụi, hay những cây tùng và cây bách với những cành lá được cắt tỉa kỳ công trong khuôn viên trường, cuối cùng là khuôn mặt của Tống Tông Ngôn thấm đẫm ánh trăng trên giường phòng ngủ… Văn Khâu biết mình đang nằm mơ, giấc mộng kỳ lạ gần như nuốt chửng cậu. Cậu ngủ rất trằn trọc, muốn mở mắt thoát khỏi cơn mộng mị, nhưng mí mắt khô và đau, dù thế nào cũng không mở được, cậu nhỏ giọng rên rỉ.

Trên mi đột nhiên có một luồng hơi ấm mềm mại, có một bàn tay ấm áp như muốn vuốt ve vầng trán của cậu. Giấc mộng hỗn độn từ từ tan biến như thủy triều, mọi thứ lặng im trở lại. Văn Khâu từ từ chìm vào giấc ngủ yên bình.

Khi cậu thức dậy, mặt trời đã mọc, ánh sáng len lỏi qua bức rèm đóng kín. Văn Khâu nằm trên giường một hồi, sau đó đột nhiên vội vàng rời giường đi về phòng mình.

Cửa phòng mở toang, chăn bông được gấp gọn gàng, bên trong không có ai. Cậu sững sờ một lúc, không rõ đêm qua có phải nằm mơ hay không. Nhưng giấc mơ sẽ không chân thực đến vậy, chưa kể cậu chưa từng gấp chăn bông gọn gàng như thế.

Tống Tông Ngôn. Tống Tông Ngôn.

Tống Tông Ngôn đã rời đi. Trước khi Văn Khâu kịp tủi thân thì đã nhìn thấy tin nhắn điện thoại di động. Tống Tông Ngôn nói với cậu rằng sáng sớm đã bị gọi về vì nhà có việc, nhưng Văn Khâu vẫn còn ngủ say nên hắn không đánh thức.

Văn Khâu vẫn còn hơi mơ màng vì vừa mới tỉnh dậy – cho dù là ai thì trải qua một đêm ngập tràn nỗi buồn và niềm vui cũng vậy thôi. Cậu chọc ngón tay lên màn hình một cách chậm rãi và rất mạnh, trả lời lại: “Anh đi khi nào?”

Tại sao không đánh thức cậu?

Cậu vui lòng bị đánh thức mà! Ai có thể chấp nhận sự thật rằng người yêu của mình đã rời đi vào buổi sáng sau khi đồng ý lời tỏ tình của mình được.

Cảm giác giống như đi tàu lượn, vốn đang bay vút lên không trung, vừa mở mắt đã rơi từ trên xuống.

Có người gọi video cho cậu, Văn Khâu gần như hất điện thoại của mình ra, nhưng đã nhanh chóng hoàn hồn và bắt máy. Trong giây phút khuôn mặt của mình hiện lên màn hình, cậu kinh hoàng phát hiện ra mắt mình sưng lên như bị ong đốt. Cậu bèn nhanh chóng lấy tay che lại: “Chờ đã, em đi tìm một cái kính râm.”

“…” Tống Tông Ngôn không nhịn được cười, “Anh đã nhìn thấy hết rồi.”

Văn Khâu từ từ ngồi xuống một lần nữa, cất tay đi: “Buổi sáng anh dùng khăn lông của nhà em sao?“

Chiếc khăn trên giá bên cạnh bồn rửa mặt vẫn còn ướt, rõ ràng là mới dùng không lâu. Thảo nào sáng thức dậy không thấy nhức mắt, chỉ sưng lên, còn tưởng mình đang mơ.

Tống Tông Ngôn nói: “Ừ.”

Lúc chuẩn bị rời đi, hắn sang phòng khác, Văn Khâu đã ngủ say, mí mắt sưng đỏ rõ ràng nên hắn bèn nhúng khăn vào nước nóng rồi chườm nóng cho cậu trong vài phút.

Văn Khâu có chút xấu hổ, hai mắt đảo trái đảo phải không nhìn màn hình. Trước giờ cậu không biết mình lại mít ướt như vậy, cứ như mưa của Long Vương. Bây giờ tỉnh lại rồi chỉ thấy xấu hổ.

Mất mặt quá.

Cậu đổi chủ đề: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Trong xe, gần đến nơi rồi.”

“Bao nhiêu ngày nữa anh mới có thể về?”

Tống Tông Ngôn đáp: “Năm, sáu ngày nữa.”

Lâu như vậy.

Vẻ xấu hổ của Văn Khâu đã hoàn toàn biến mất, vừa mới thiết lập quan hệ với người kia nên cậu không muốn xa cách lâu như vậy, chỉ mong lúc nào cũng dính chặt lấy người ta.

Tống Tông Ngôn dễ dàng nhận ra, nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Văn Khâu bèn trấn an, “Anh sẽ quay lại sớm.”

Hai người nhìn nhau qua màn hình có chút mất tự nhiên, vẫn chưa hình dung ra nên dùng kiểu gì để nói chuyện với người kia. Đặc biệt là Tống Tông Ngôn, hắn thông minh, có thể đạt điểm cao trong các môn Toán, Lý và Hóa, nhưng kiến thức tình yêu vẫn là con số không.

Văn Khâu cũng không thể bắt người ta nhảy ra khỏi xe chạy về, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ừ.” Sau đó dừng lại, nói thêm, “Anh sớm quay lại nha.” Tốc độ nhập vai quá nhanh.

Văn Khâu cúp video call, đi vào bếp, lấy trứng luộc ra, lăn qua lăn lại hai lần trên mi mắt. Hơi nóng dính xuyên qua mí mắt, lúc này mới cảm thấy có chút chân thực, họ thực sự ở bên nhau. Tống Tông Ngôn, dẫu hai người cách nhau hàng trăm cây số.

Nhưng cũng là ở bên nhau.

Văn Khâu vừa lăn mắt vừa cười, hôm nay nhất định phải ăn mừng.

Bữa ăn ngon buổi tối đích thân tìm tới cửa, Trữ Văn Hinh vội vàng gọi điện thoại: “Hôm nay đồng ý ăn tối với tớ rồi!!! Giờ cậu ở đâu???”

Văn Khâu: “…” Quên mất.

Trữ Văn Hinh tập lái xe tại một trường dạy lái xe cách nhà cậu không xa, cô đã tập luyện rất vất vả, thân hình hơi tròn trịa đã gầy đi vì cái nắng như thiêu như đốt gần đây.

Lúc nghe thấy những lời phàn nàn của người kia trong bữa tiệc tối ngày hôm qua, cậu đã hứa sẽ đi ăn với cô tối nay. Văn Khâu nhìn đôi mắt vẫn còn sưng tấy và bờ môi bị thương của mình… Bây giờ từ chối có phải là quá muộn rồi không?

Trữ Văn Hinh khi nhìn thấy cậu đã nghĩ Văn Khâu bị điên, nếu không ai lại đi trên đường đeo kính râm và đeo khẩu trang vào một buổi tối mùa hè như một tên tội phạm đáng ngờ.

“Cậu…?”

Văn Khâu chặn lại lời của cô: “Tớ bị cảm, không muốn lây cho cậu.”

“Địu!” Trữ Văn Hinh thô lỗ tháo kính râm xuống.

“…”

Hai người tìm một quán ăn ngồi xuống, Trữ Văn Hinh nghiện đồ ngọt, hai người cùng nhau ăn món địa phương. Cô lặng lẽ nhìn Văn Khâu trong khi lật xem thực đơn, cho đến khi cậu không nhịn được nữa: “Cậu nhìn cái gì vậy?”

“Vì Tôn Thế Lâu hả?” Cô hỏi. Tin tức về việc Tôn Thế Lâu sẽ ra nước ngoài lan truyền gần hết trong đám bạn bè, “Cậu ta đi nước ngoài, vậy là hai người chia tay?”

Mùa xuân thứ hai của cậu sắp nở rồi, cần gì quan tâm mùa cũ. Văn Khâu cười thầm trong lòng, nghĩ đến lời đáp tối hôm qua của Tống Tông Ngôn, đôi mắt sưng vù của cậu toát ra một chút vui mừng.

Nhưng vấn đề chuyện với Tống Tông Ngôn vừa bắt đầu, không tiện tiết lộ ngay lập tức. Hơn nữa thành phố này cũng không lớn, nếu lọt vào tai cha mẹ nhà họ Tống, nhất định tình yêu ngây ngô của hai người bọn họ sẽ kết thúc.

Nếu chỉ có mình cậu thì cậu có thể kệ, nhưng khi liên lụy đến Tống Tông Ngôn, cậu lại cố gắng che chở hết mực, nên thuận theo lời cô: “Ừ, chia tay rồi.”

“Ồ, ồ.” Trữ Văn Hinh không đoán được cậu có mùa xuân thứ hai sớm vậy, không chọc vào vết sẹo của người ta bèn an ủi, “Nơi nào mà chẳng đầy hoa thơm cỏ lạ, đừng buồn quá.”

“Ừm, không sao đâu.” Văn Khâu ho khan một tiếng.

Trữ Văn Hinh xua tay: “Lần này để tớ mời! Kết quả xét tuyển của chúng ta sắp có rồi phải không?”

Văn Khâu không vui khi nhắc đến chuyện này: “… Chắc vậy.”

Trữ Văn Hinh không nhận ra cảm xúc của cậu, nhưng không nhắc đến Tôn Thế Lâu nữa, tưởng tượng một lúc về cuộc sống đại học, cô thấy đối phương có vẻ thiếu quan tâm nên không nói nữa.

Hai người trò chuyện rôm rả, nhắc đến tập lái xe vất vả như nào. Trữ Văn Hinh nhăn nhó: “Cậu thấy tớ rám nắng đi nhiều không? Mới có ba ngày, tập thêm một tuần chắc thành người Châu Phi.”

Văn Khâu nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi gật đầu: “Đúng vậy, trước đây giống quả táo, bây giờ giống như thịt quả táo đã bị oxy hóa.”

Trữ Văn Hinh vỗ cậu một cái.

Đã nói là đợi Tống Tông Ngôn trở lại, nhưng đôi mới cưới, không, không, làm sao một cặp đôi vừa mới thiết lập mối quan hệ có thể đợi được?

Văn Khâu cố gắng đợi hai ngày, lòng nôn nóng như có hàng vạn con kiến chui vào trong xương. Hai người cách nhau hàng trăm cây số, ngoài nói chuyện điện thoại thì chỉ có nhắn tin, cuộc sống của Tống Tông Ngôn ở nhà bà ngoại còn phong phú và thú vị hơn rất nhiều so với cậu. Nó đối lập với sự cô đơn, lạnh lẽo của Văn Khâu.

“Nhớ anh.” Cậu không ngủ được, nửa đêm dậy gửi tin nhắn, nghĩ rằng Tống Tông Ngôn sống quy củ chắc đã ngủ nên nhắn thêm vài tin.

—”Rất nhớ anh.”

—”Anh có nhớ em không?” 

—”Muốn ôm anh.” 



Sao rơi đầy màn hình trông rất lãng mạn, nhưng thật tiếc là không ai biết được cái lãng mạn này ngoại trừ bản thân.

Trong vòng hai phút, Văn Khâu thu hồi một cách nhanh chóng. Kết quả là, cái cuối cùng còn chưa kịp thu hồi thì đã thấy người kia đang nhập.

“Tại sao lại thu hồi?”

Văn Khâu: “… Anh còn chưa ngủ hả?”

“Nghe tiếng rung nên thức.”

Văn Khâu gửi meme “Làm phiền rồi”.

“Không sao đâu.” Tống Tông Ngôn đáp.

Văn Khâu biết mình đang quấy rầy giấc ngủ của hắn, nhưng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện: “Thành phố J có vui không?”

“Cũng tạm, năm nào cũng đến, không có gì mới.”

“Ừm.”

Cậu tạm dừng câu chuyện một lúc, Tống Tông Ngôn hỏi trước: “Hai ngày nay em thế nào?”

“Không ổn lắm, nhàm chán quá.” Văn Khâu không khỏi than thở, “Anh cũng không có ở đây.”

“Mắt của em còn sưng không?” Tống Tông Ngôn hỏi.

“Cái hay thì không hỏi (tức giận).” Văn Khâu đáp.

“Call video không?” Tống Tông Ngôn trực tiếp gọi video.

“Không.” Văn Khâu chậm rãi từ chối yêu cầu của hắn, có chút tiếc nuối nhưng mà… “Nhìn thấy anh còn khó chịu hơn. Đêm nay anh không muốn em ngủ sao?”

Đương nhiên Tống Tông Ngôn biết cậu khó chịu vì cái gì: “Ừm, ngủ đi.”

“Ừm. Ngủ ngon.” Văn Khâu lật xem lịch sử trò chuyện, Tống Tông Ngôn thấy rõ ràng lời cậu đã thu hồi lại, nhưng không trả lời.

Em nhớ anh, anh có nhớ em không?

Điện thoại lại rung lên, Tống Tông Ngôn nói một câu thật dài: “Hai ngày tới nếu em rảnh rỗi, có muốn đến thành phố J chơi không?”

Văn Khâu sững sờ, cảm thấy toàn thân ngâm mình trong nước sôi sùng sục, đầu óc như nổi bong bóng.

Ngay trong đêm cậu liền đặt vé ngày hôm sau, kỳ nghỉ hè là thời kỳ cao điểm du lịch, là thành phố du lịch, vé đến thành phố J bán hết rất nhanh, tạm thời chỉ đặt được vé trưa hôm sau.

Tống Tông Ngôn hỏi thời gian và nói rằng sẽ đón cậu, đồng thời chỉ cậu biết chi tiết lối ra nào, đến đó bằng cách nào, thời tiết ở thành phố J và quần áo cần mang theo. Văn Khâu nói mình nên đặt trước khách sạn, Tống Tông Ngôn nói: “Em có thể ở nhà bà ngoại anh.”

Chủ động như này, não Văn Khâu tuyên bố trốn đi chơi.

Nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, cậu lại hoàn tiền vé vì phải chuyển đi trong hai ngày tới. Căn nhà cũ sắp phá dỡ, công ty chuyển nhà đã liên hệ với cậu từ lâu, sau khi suy nghĩ kĩ càng, cậu nhớ mình không có thời gian đi đến tận thành phố J để gặp mặt Tống Tông Ngôn.

Đây chỉ là khởi đầu, nhưng cậu đã cảm nhận được trước nỗi đau của yêu xa.

Sau khi nói chuyện với Tống Tông Ngôn, người bên kia có vẻ hơi mất mát, Văn Khâu đoán có phải hắn đang không vui không. Nhưng trên màn hình, đoạn hội thoại được gửi đi sau rất nhiều thời gian sửa chữa, không thể đoán được cảm xúc thực sự của đối phương.

Cũng nảy sinh chút bất lực.

Thời gian trôi nhanh đến ngày Tống Tông Ngôn trở lại, hôm đó Văn Khâu vừa chuyển nhà xong, thợ lắp rèm của bận việc mấy lần, giờ mới hoàn thành xong

Văn Khâu đưa Khâu Vân Thanh và cha mẹ cô đến thăm nhà, Khâu Vân Thanh để cậu ở một mình vẫn khá lo, dặn đi dặn lại một số việc, cũng dặn cậu thường xuyên tới nhà ăn cơm, lại kể hai hôm trước đã tìm được người dọn dẹp, sẽ bắt đầu làm việc vào tuần sau… Những câu nhắc nhở cũ rích này Văn Khâu nghe không thấy phiền, nhưng sợ rằng cô sẽ không thể chịu đựng được dưới cái nắng như thiêu đốt, cậu bèn bảo cô nhanh chóng lên xe.

Sau khi mọi người rời đi, cậu vẫn nhìn theo một lúc, bóng xe đã biến mất trong dòng người cuồn cuộn. Chuyển đến nhà mới có thể coi là một sự kiện hạnh phúc trong đời, nhưng cậu thực sự không muốn quay lại vào lúc này. Căn nhà có vẻ lạ hoắc và trống không, không biết cậu sẽ sống một mình trong đó bao nhiêu năm.

Văn Khâu đứng bất động dưới bóng cây trong sân, uể oải không thể vực dậy tinh thần. Cậu lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho ai đó, nhưng không biết phải nói gì.

Có lẽ ngày mai Tống Tông Ngôn mới về. Mấy ngày nay họ chỉ liên lạc qua tin nhắn và điện thoại, Văn Khâu nhiều việc, cũng không đến thành phố J gặp hắn nên lòng vẫn có chút lo lắng.

Cậu sợ rằng họ mới bên nhau đã phải xa nhau vài ngày sẽ khiến Tống Tông Ngôn cảm thấy không vui vì trải nghiệm yêu xa, hoặc là người kia thấy mình quá nôn nóng, giờ đã bình tĩnh lại.

Nói tóm lại, bất kể kiểu suy đoán nào cũng khiến người ta lo lắng, lo được lo mất. Vì vậy, mọi lời nói và tần suất trả lời của đối phương trong suốt cuộc trò chuyện khiến cậu không thể không suy đoán tâm trạng và ý định hiện tại của đối phương.

Cậu gửi dự báo thời tiết địa phương ngày hôm nay cho người kia: “Hôm nay nóng quá, ở chỗ anh chắc mát hơn.”

Vừa gửi xong tin nhắn, không biết bao giờ mới nhận được hồi âm, nhưng đột nhiên có hai tiếng chuông ngắn phía sau cậu.

Văn Khâu giật mình nhìn lại.

Tống Tông Ngôn đầu tóc ướt đẫm mồ hôi bởi cái nắng, cầm điện thoại di động giải thích: “Lúc đi vào cần phải quẹt thẻ, anh vừa định gọi em để nói bảo vệ…”

Văn Khâu vui sướng đến mức nhìn hắn chằm chằm: “Anh, anh quay lại lúc nào?”

“Hơn một giờ trước.” Tống Tông Ngôn nói.

Văn Khâu mở miệng nhưng không nói gì, muốn đi tới ôm hắn, còn chưa nhúc nhích được hai chân, Tống Tông Ngôn đã đi tới.

Trên đường có người qua lại, Văn Khâu nắm chặt hai tay kiềm chế cảm giác muốn ôm, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Anh nói cho em là ngày mai.”

Tống Tông Ngôn mím môi cười: “Không chờ nổi.”

Không chờ nổi.

Văn Khâu cảm thấy cả trái tim run lên, không quan tâm đến người đi đường xung quanh, vội vàng kéo cổ tay Tống Tông Ngôn, muốn cảm nhận nhiệt độ của người kia: “Anh…”

Tống Tông Ngôn không rút ra khỏi tay của cậu, mà nhẹ nhàng nắm lại, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Hai ngày nay em không nói nhiều.”

Vài ngày sau khi Tống Tông Ngôn rời đi, Văn Khâu gần như muốn trò chuyện với Tống Tông Ngôn hai mươi bốn giờ mỗi ngày, nhưng hai ngày qua thì ít hơn nhiều.

“Bởi vì…” Văn Khâu dừng lại, “Em sợ anh sẽ…”

Sợ cái gì lại không nói. Bởi vì Tống Tông Ngôn đã đứng ở đây trước một ngày, cho nên không có gì phải sợ.

Vừa vào thang máy, Văn Khâu không khỏi hưng phấn vươn tay muốn túm lấy quần áo của Tống Tông Ngôn. Chiếc áo phông của Tống Tông Ngôn gần như bị kéo đến nửa vai khiến hắn vừa buồn cười vừa bất lực.

Văn Khâu không buông ra, nắm chặt áo Tống Tông Ngôn, sợ một khi nhắm mắt lại rồi mở ra sẽ biến mất.

Trong thang máy rất nóng, hai người đứng gần nhau, hơi nóng trên người không ngừng tăng lên, mồ hôi ra rất nhiều, nhưng một người lại không muốn buông ra, một người lại không muốn đẩy ra. Cuối cùng vừa ra khỏi thang máy, Văn Khâu mở cửa, hai người ôm nhau chen vào cửa.

Văn Khâu vội vàng cướp lấy hơi thở của hắn, Tống Tông Ngôn cũng không bình tĩnh như trước, nắm lấy cổ tay cậu, cúi đầu hôn lên. Hai đôi môi lập tức dán vào nhau, đầu lưỡi lưu luyến một chỗ, thật lâu không thể tách ra.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, nếu không phải hai người mới yêu thiếu kỹ năng, hơn nữa cũng không hiểu cách thở, nếu không thì đã hôn nhau đến tối mịt.

“Em nhớ anh rất nhiều.” Lưỡi Văn Khâu tê rần, đau đớn nhưng lại cảm thấy thỏa mãn, nhất thời bất an biến mất, cậu thở gấp nói nhỏ, “Mỗi ngày đều nóng lòng muốn mua vé rồi đi gặp anh ngay lập tức.”

“Ừm.” Tống Tông Ngôn thực sự không quen với việc thể hiện như thế này, nhưng hắn trả lời: “Anh cũng vậy.”

Tống Tông Ngôn cứ tưởng mình sẽ xấu hổ nếu không gặp nhau trong vài ngày, cũng không biết đối mặt như nào với người bạn cũ đã thay đổi thân phận, nhưng không hề.

Chỉ có nỗi nhớ nảy mầm.

Khi không thể gặp nhau thì rất muốn nói chuyện với cậu, cho dù đó là một chủ đề nhàm chán cũng có thể trò chuyện một cách thích thú, thậm chí không muốn đặt điện thoại xuống ngủ mỗi đêm, nhìn thấy cảnh đẹp và ăn đồ ăn ngon thì nghĩ liệu người ấy ở đây thì có thích không?

Chỉ vì vừa bên nhau mà buộc phải xa mấy ngày, trong lòng nôn nóng, muốn được gặp cậu, ôm cậu và hôn cậu.