Thiếu Đế Không Muốn Sống Lại

Chương 4



32

Trong văn hoá fans ở xã hội hiện đại, ba câu nói nhiều nhất hàng ngày của fangirl (và fanboy) có thể chính là: “mình ổn”, “á chết mất” và “bảo vệ anh giai tốt nhất cả thế giới”.

So với hơn ba mươi anh chị em khác của Sở Hoài Cẩn, thái tử quả có thể gọi là “anh giai tốt nhất”, có điều “bảo vệ” thì thôi, Sở Cải Chíp bây giờ, bản thân cậu mới là người cần được bảo vệ nhất.

Điều mà Sở Hoài Cẩn làm được, cũng chỉ có nhân dịp xung quanh thưa người, giả vờ tự nói một mình bên cạnh anh ba nhà mình: “Thập Tứ đệ đệ đúng là tốt số, được phụ hoàng cưng chiều đến mức này, sau khi trưởng thành ắt được phong làm quan lớn. Hầy… đúng là ai cũng có số. Có điều, mưa bão hay ơn trời, là thần tử thì đều nên nhận.”

Rõ ràng thái tử nghe được đoạn “độc thoại” này, y ngây người, rồi giơ tay xoa đầu Sở Hoài Cẩn, thấp giọng cười: “Nửa năm không gặp, Cửu đệ có bản lĩnh rồi, ngay cả tâm tư của phụ hoàng cũng dám đoán mò.”

Cậu ấm Sở bày tỏ câu này của anh mình hoàn toàn là vu khống, thế mà là cậu đoán mò ý vua ư?

Rõ ràng là tool sống lại của cậu đang toả sáng okay?!

33

Kiếp trước, Sở Hoài Cẩn không biết được nhiều chuyện trước khi trở thành Sở Thiếu Đế, đương nhiên, sau khi làm hoàng đế, cậu cũng vẫn chỉ biết sương sương thôi… Nhưng vẫn có vài việc lớn, cậu biết và còn nhớ rõ.

Một trong số đó trong là ở bữa tiệc đầy tháng hôm nay, thái tử Sở Hoài Thần chọc giận phụ hoàng của họ. Ninh Uy Đế trong cơn giận dữ thậm chí còn chỉ trích vị trữ quân này “bất trung bất hiếu” ngay trước mặt quan lại, sau đó không chỉ phạt cấm túc ba tháng liền, còn vùi ngòi nổ cho việc phế truất thái tử sau này.

Mà việc này, đặc biệt là nguyên nhân, vẫn là do hành động gợi đòn của phụ vương Ninh Uy Đế.

Phải, Đức phi mà ông sủng ái nhất sinh được hoàng tử thứ hai đúng là đáng ăn mừng, nhưng vì thế mà cho Đức phi từ một trong tứ phi thăng cấp lên hoàng quý phi, còn trực tiếp phong vương cho Thập Tứ hoàng tử mới đầy tháng… ngay cả Sở Hoài Cẩn hồi đó vẫn còn là cải chíp hàng thật giá thật cũng cảm thấy không ổn.

Dù sao khi, đầu năm nay con trai lớn của Đức phi – Thập Nhất hoàng tử Sở Hoài Châu – đã được phong tước vương rồi.

Hoàng quý phi này có hai con trai là thân vương, nếu đều trưởng thành bình an suôn sẻ, ấy chính là muốn cạnh tranh với Sở Hoài Thần con trai dòng đích của hoàng hậu, uy hiếp ngôi vị trữ quân của y, thậm chí vì thế mà chia rẽ triều thần, làm lung lay nền móng quốc gia.

34

Đương nhiên, tiền đề là ông bô nhà họ sống đủ lâu, ít nhất là sống được đến khi Sở Hoài Châu đến tuổi đôi mươi, làm nên việc.

Tuy nhiên thực tế thì đường đường Ninh Uy Đế từng theo Cao Tổ giành được giang sơn Đại Ninh ba năm sau sẽ băng hà đột ngột bằng cách mất mặt nhất là thượng mã phong.

Bạn nói xem, mấy chục đại thần lát nữa cùng quỳ xuống không đứng dậy ở bữa tiệc đầy tháng hôm nay, hòng bắt ép cha cậu thu hồi lệnh vua, kết quả đồng loạt chịu phạt, có oan hay không, oan hay không?!

35

Tục ngữ có câu, “con trai út, cháu trai cả, là mạng sống của các cụ nhà”, mà “Vây Thành” thì có câu: “Người già yêu đương, cũng như nhà cũ bén lửa, không cứu nổi đâu”.

Sở Hoài Cẩn nghĩ phụ hoàng cậu bây giờ đã quyết tâm chiều Đức phi của ông tới chết, chiều tới mức không tiếc đánh đổi cả giang sơn xã tắc, ai khuyên cũng vô ích.

Trái lại triều thần càng cản ông, ông càng có tâm lý phản nghịch đối với thái tử, thậm chí còn nghi ngờ có phải vị trữ quân này không muốn chỉ là “trữ” nữa hay không.

Sở Hoài Cẩn trở về chỗ ngồi, nhìn Ninh Uy Đế ngồi ở ngôi cao nhất cất lời y như kiếp trước, muốn thăng Đức phi làm hoàng quý phi, phong Thập Tứ hoàng tử làm thân vương, đáy lòng hy vọng lần này “ông anh thái tử tốt nhất cả thế giới” của cậu đừng chơi ngu, cùng đám quan văn đó quỳ xuống khuyên phụ hoàng họ nữa.

Có điều, Sở Hoài Cẩn có thái độ khá bi quan đối với việc câu nói nhẹ bẫng vừa rồi của mình có khuyên nổi thái tử hay không.

36

Cậu đã làm hết sức người, còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời.

Cùng lắm thì cậu lại cắn răng chịu đựng năm năm nữa, rồi ngồi chờ bị Phong Yến Chu sắp xếp trở thành Sở Thiếu Đế thôi.

37

Tuy nhiên, vậy mà Sở Hoài Thần lại nghe lọt tai lời của em trai Cải Chíp thật.

Không chỉ nghe lọt, trong tiếng quỳ xin “bệ hạ xin hãy thu hồi mệnh lệnh”, thái tử điện hạ còn đi đến trước mặt phụ hoàng của họ, sau khi hành lễ, y nói to: “Nhi thần nghe cung nhân nói, khi Thập Tứ đệ vừa chào đời, hỉ thước lượn vòng thành đàn trong cung, đây là điềm lành! Sau này Thập Tứ đệ ắt có tài năng cái thế, làm rường cột nước nhà, nhi thần mạo muội đề nghị phụ hoàng phong cho Thập Tứ đệ tước “Hiền thân vương”.”

Sở Cải Chíp trợn mắt há mồm: … Anh à, anh nghe lọt tai quá nhỉ!

Nếu không phải cha họ đăng xuất sớm, lời này của Sở Hoài Thần có thể đặt gạch cho chỗ trữ quân của y luôn ấy chứ.

38

Nhưng bất kể ra sao, thái tử điện hạ bị đe doạ lợi ích nhất bỗng tự dưng đổi tính, sau khi ngơ ngác nhìn nhau, văn võ bá quan cũng đành a dua theo y.

A dua đến khi Sở Uy Đế vốn đã nằm bên bờ giận dữ thành ra thoải mái hết sức, nhìn hoàng quý phi và Hiền thân vương mới nhậm chức của mình, cười không khép được miệng vào.

Thế là, sóng gió có thể gọi là khủng hoảng ở kiếp trước đã được hoá giải trong vô hình nhờ Sở Cải Chíp vỗ cánh ở kiếp này.

Trong cơn kinh ngạc, Sở Hoài Cẩn còn tràn ngập cảm giác thành tựu.

39

Chẳng biết thái tử muốn cảm ơn Sở Hoài Cẩn đã “vô hình trung” thức tỉnh y, hay là thế nào, dù sao thì sau bữa tiệc đầy tháng đó, thi thoảng y lại đích thân đến hoặc cử người đến thăm cây cải chíp này, mang đồ dùng ăn mặc cho cậu.

Thậm chí, y còn đề nghị với phụ hoàng, cho Sở Hoài Cẩn có tư cách đi học cùng Thập Nhất, Thập Nhị hoàng đệ… Dù sao thì hoàng thất tòi ra một tên mù chữ, nói ra cũng không dễ nghe cho lắm.

Đối với vế trước, cậu ấm Sở bày tỏ muốn cổ vũ cho anh trai thái tử tốt nhất của cậu; còn vế sau…

“Học sinh tiểu học” của hoàng tộc triều Ninh năm giờ sáng đã bắt đầu lên lớp đó, anh à, anh tha cho em đi mà!

40

Sở Hoài Cẩn hiểu toán cao cấp, biết tiếng Anh, thuộc lòng thơ Đường từ Tống, viết được mấy hàng code, nhưng cậu bằng lòng gánh chịu cái mác “mù chữ”, thật đấy.

41

May mà Sở Uy Đế từ chối, nhìn ánh mắt lảng tránh của thái tử khi báo “tin buồn” rằng cậu không được đi học ở tiểu học hoàng gia, Sở Hoài Cẩn nghĩ, lúc từ chối có thể phụ hoàng họ còn nói gì đó khó nghe.

Nhưng cậu ấm Sở chưa bao giờ biết ơn ông bô nhà cậu coi thường mình như thế này, dù sao thì khi làm Sở Thiếu Đế, cậu chính là một cái máy đóng dấu bằng xác thịt, học hành cần dậy trước bốn giờ sáng, cậu thật lòng méo cần và cũng méo thèm đi học.

42

Nhưng thái tử lại canh cánh trong lòng việc không thể cho thằng em này đi học, nửa năm sau đó, gần như ngày nào y cũng bỏ chút thời gian, vời Sở Hoài Cẩn đến Đông Cung, dạy cậu học chữ, vỡ lòng.

Mặc dù Sở Hoài Cẩn lúc làm Sở Thiếu Đế không đọc sách nhiều lắm, nhưng cậu ấm Sở thì là cử nhân đại học 985 hàng thật giá thật, còn theo ông bố chủ tịch Sở mang trái tim văn nhân mặc khách luyện viết bút lông mười mấy năm trời.

Vậy nên dù rằng cậu đã rất cố gắng giấu dốt, nhưng vẫn thường xuyên khiến Sở Hoài Thần cảm thán “Tiểu Cửu bị chậm trễ quá, nếu vi huynh dạy vỡ lòng cho đệ sớm mấy năm thì tốt rồi”.

Cậu ấm Sở bày tỏ rất cảm động, nhưng thôi dẹp thì hơn.

Mặc dù tiểu học Đông Cung không cần vào tiết lúc năm giờ, nhưng, thầy giáo thái tử cho bài tập về nhà!

43

Bây giờ ngày nào cậu cũng viết chữ đến đau tay, học thuộc đến đau xương sọ, thậm chí còn hơi hối hận đã phản bội, nhảy sang thuyền thái tử!

44

Có điều, đầu mùa xuân năm sau, Sở Hoài Cẩn tạm thời ngừng tiểu học Đông Cung.

Ồ, không phải là ông thầy thái tử của cậu không muốn dạy nữa, mà là, trên đường tan học cậu bị người ta đẩy xuống hồ, khó khăn lắm mới cứu được, rồi lại bị sốt cao, suýt thì viêm phổi đăng xuất, không thể không xin nghỉ ốm.