Thiếu Gia Ác Ma Yêu Tôi

Chương 9



Nhìn mặt ngáo ngáo ngơ ngơ là đoán ngay tôi quên sau một giấc ngủ ngắn. Anh ta bên kể lại rõ mồn một cho tôi nghe đại khái hình dung ra được sự việc thế nào. Nhưng nhất nhất quyết không đi xin lỗi cô ta là vì..

Sau khi nghe Lạc Thần kể lại. Tôi cũng hiểu đại khái được mọi chuyện. Anh ta còn bảo là Tiểu Lệ bận đi học nên về trước rồi, nhờ anh chăm sóc tôi. Hứ! Tiểu Lệ thật là quá đáng! Mình lớn thế này còn nhờ ai chăm chứ?

- Ngọc Hy! Tôi nghĩ cô nên đi xin lỗi Vô Y Na đi là vừa rồi đấy. Chứ Vô phu nhân mà biết được là cái mạng nhỏ của cô không giữ được đâu.

- Lạc Thần, anh.. đang quan tâm tôi à? Hay là quan tâm cho Y Na. Nếu thế thì cứ tới bệnh viện thăm người ta đi.

- Cô!

Tôi làm sao?

Anh đỏ mặt bừng bừng lên. Trời ạ! Được người ta mệnh danh là "thiếu gia ác ma máu lạnh" mà giờ lại đi đỏ mặt khi bị nói trúng tim đen thế này ư? Anh thực sự thích Y Na à? Nghĩ tới đây tôi cứ thấy lòng mình như bị dao đâm. Rất khó chịu..

- Anh.. nếu đã thích người ta vậy rồi thì đi thăm đi. Ở đây với tôi làm chi? Vừa nhàm lại còn chán nữa. Yên tâm tôi tự lo cho bản thân mình được. Vả lại, tôi thấy Y Na cũng thích anh lắm chứ bộ.

- Cô hình như hiểu lầm tôi ở đâu rồi thì phải? Không biết não cô làm bằng gì đây

- Không phải sao?

Nghe đến đây tôi như mừng thầm trong lòng. Vì sao chứ? Rốt cuộc là gì đây?

À đúng rồi! Mình còn chưa lấy vé đi chơi từ tay Tiểu Lệ mà. Cậu ấy sao có thể quên lời hứa quan trọng như vậy chứ? Hic.. Tôi ngồi ủ rũ thì Lạc Thần chìa hai tấm vé đi chơi rồi nói:

- À.. Lúc nãy Phương tiểu thư có đưa hai tấm vé đôi đi chơi Công viên nhiệt đới này. Tôi nghĩ là..

Chưa để anh nói hết câu tôi đã nói:

- Tôi cầu xin anh đó! Đi chơi với tôi đi, không còn ai đi với tôi hết nên tôi cắn răng chịu đựng đi với anh nên.. Nha nha nha..

Tôi bắt lấy tay anh ta rồi dùng ánh mắt long lanh với anh. Lạc Thần thầm nghĩ: Đi với tôi khiến cô bực lắm hay sao mà cắn răng chịu đựng chứ? Thôi thì.. Với câu "Ờ" lạnh lùng của anh ta là biết chả mấy ưa rồi. Thôi kệ! Đi chơi quan trọng hơn hết.

Tôi được Lạc Thần "vác" lên xe riêng của anh ta. Bộ không thể nào nhẹ nhàng hơn với con gái được hay sao chứ. Có phải tôi không đồng ý đâu. Tôi cũng định nhờ đi hộ mà. Sao lại dùng cái tư thế đáng xấu hổ như vậy cơ chứ. Thật là bực mình mà! Tôi ngồi phồng mang trợn má, không thèm để ý đến anh ta. Tôi còn cố ý ngồi cách xa anh ta ra nữa. Suốt dọc đường đi hai người cứ vậy mà chiến tranh lạnh với nhau khiến anh tài xế vừa khóc vừa lái. Hi vọng anh ta sẽ không gây thêm phiền cho tôi.

Hôm sau chúng tôi đã tới Công viên Nhiệt đới rồi. Đi cùng không xa mấy, bây giờ cũng chỉ mới 9 giờ sáng mà thôi. Tôi cũng chả chần chừ gì, tôi không có tính kiên trì đợi người khác nên đã giật ngay tấm vé trên tay Lạc Thần rồi đi ngay vào quầy soát vé.

Do cái tính ham chơi chưa bỏ được của tôi mà đã khiến tôi chạy trước Lạc Thần khác xa. Cũng vì đây là vé đôi nên giải thích thế nào đi chăng nữa mấy cô chú soát vé thấy mệt vã ra.

Trời thì nắng chang chang thế này mà cãi lắm cũng mệt. Tôi lại phải ngồi nghỉ chân bên cạnh chỗ soát vé chờ cái tên "chậm như rùa bò" kia.

Thật ra anh ta cũng chỉ đứng một góc cười ha hả nhìn tôi ứng phó với mấy cô chú soát vé mà tôi không nhìn thấy thôi.

Tôi ngồi thở dài ngẫm: Cái tên khốn nạn đó, cứ bước xác tới đây tôi chết cậu luôn cho coi! Phải! Tôi rất lương thiện nên ông trời đã bày theo ý tôi.

Lạc Thần bước từ trong góc ra, rồi ở một nụ cười "thánh thiện" vô cùng. Tôi tính nào ra xé xác anh ta thành 1000 mảnh vì dám để tôi chịu khổ thế này đây. Lạc Thần cầm vé huơ huơ tước mặt tôi:

- Cứ thử đánh tôi đi, tôi khỏi đi với cô cũng như thủ tiêu luôn tấm vé này.

- Lac Thần.. Anh thật là quá đáng mà!

Tôi giả vờ rưng rưng nước mắt. Gì chứ nước mắt là vũ khí tốt nhất của con gái mà. Hừ! Tôi không tin là anh không dỗ tôi.

- Tôi muốn cô gọi tôi là Thần.

Hả? Anh ức hiếp con gái nhà lành như tôi thế mà ra dáng đàn ông ấy hả? Ủa mà.. cái tên Thần này.. Tôi cũng không rõ nhưng lại tự ý nói ra.

- Hứ! Anh không xứng được tôi gọi là Thần. Plè!

Tôi mặt thì lêu lêu mà tay thì dắt tay Lạc Thần đi tới chỗ soát vé. Anh ta không những không hất ra mà còn nắm chặt hơn. Tôi không mấy quan tâm nhưng vẫn thấy có chút gì đó quen thuộc. Tội nhẹ cười, lòng thấy vui lạ thường.