Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 3: Kí ức của Nhật Nam



Từ hôm đó tôi có thêm một người bạn mới,một người bạn theo đúng nghĩa của tôi.Hóa ra Nhật Nam không phải học sinh cá biệt như tôi nghĩ cậu học rất giỏi,biết rất nhiều thứ và cậu đã được đi rất nhiều nơi.

Lý do cậu chuyển trường cũng như tôi,mẹ mất sớm bố lấy mẹ kế,cậu nổi loạn cậu phản nghịch để thấy được sự quan tâm của bố.Nhật Nam học rất giỏi ngoan ngoãn nhưng từ khi mẹ kế cậu có em bé bố cậu san sẻ tình thương sang người em kia.Cậu bơ vơ lạc lõng cảm thấy thất vọng nhưng chưa dừng ở đó,mẹ kế cậu còn lên kế hoạch đổ oan cho cậu có ý định đẩy người em của cậu xuống cầu thang.Thế là sau những giọt nước mắt của người mẹ kế bố cậu đã chuyển trường cho cậu sang thành phố C này để học.

Có lẽ do cùng cảnh ngộ cùng hoàn cảnh nên hai người chúng tôi mới có thể vừa gặp mà trở thành bạn như vậy,điều này từ trước đến giờ chưa ai làm được với tôi.Chắc cũng vì lẽ đó nên các bạn trong lớp,trong trường gét tôi ra mặt,lúc không có Nhật Nam ở đó thì bắt tôi làm hết việc này đến việc khác,dọn vệ sinh lớp,quét sân trường hay cả trực nhật... cái gì cũng bắt tôi làm.

Năm nay là năm cuối lớp 12,chỉ một năm này nữa thôi là tôi có thể lên đại học tránh xa gia đình,cái gia đình không thuộc về tôi. Từ ngày làm bạn với Nhật Nam chúng tôi là đôi bạn cùng tiến ngày ngày học cùng nhau,cùng đi chơi với nhau,cùng nhau tham gia các hoạt động của lớp.Nhật Nam rất tâm lý và tình cảm đúng như con người của cậu ấy vậy.

Nhật Nam đẹp trai là hot boy của trường nên được các bạn nữ rất ái mộ,luôn có những bức thư tình được gửi đến trong đó có cô e gái Lâm Giang của tôi.

Tiếng cộc cộc cửa vang lên,tôi nghĩ là bác giúp việc nên ra mở cửa.Cửa mở ra trước mặt tôi là nó,hất mặt lêm đưa cho tôi một hộp quà nó nhờ tôi đưa tận tay cho Nhật Nam,có lẽ là nhiều bạn đã đưa quà trước đó nhưng Nhật Nam không nhận, trả lại nên nó đưa cho tôi là nghĩ chắc chắn sẽ đến tay.Tôi ngẩng lên nhìn nó rồi trả lời: " không đưa " nói rồi tôi đóng cửa vào,nó nhanh tay giữ lấy cửa và uy hiếp tôi:" mày nghĩ kỹ đi không đưa là hối hận đó". Thẳng thừng uy hiếp là tính cách trước giờ của nó,tôi không quan tâm vì tôi biết trong nhà nó sẽ không dám làm gì tôi.

Sự việc sảy ra mấy ngày rồi nên tôi cũng không suy nghĩ những lời hăm dọa ấy.Hôm đấy là cuối tuần Nhật Nam có lịch về thành phố A thăm ông bà ngoại của cậu ấy.Ông bà Nhật Nam là giáo viên về hưu ông bà rất yêu thương Nhật Nam, đó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của cậu ấy không như tôi ông bà ngoại mất sớm,ông bà nội định cư ở nước ngoài đã lâu không về nên có muốn thương cũng không thể thương nhiều được.

Tan học, Nhật Nam vội vã chào từ biệt tôi để ra xe về.Tôi thu dọn sách vở để chuẩn bị đi làm thêm,vừa bước đến cửa lớp tôi thấy một đám các bạn nữ đang đi đến gần,linh cảm có chuyện chẳng lành tôi quay ngược cửa chính chạy như bay.Nhưng không kịp,chúng dồn tôi vào góc tường và nói:"khôn hồn theo bọn tao xuống nhà vệ sinh".Không còn cách nào khác tôi phải theo bọn chúng xuống,khả năng ở đây có camera nên chúng không làm gì cả.

Vừa bước vào phòng về sinh chúng nó ấn dúi tôi xuống,đứa đấm đứa đạp đứa dứt tóc, chúng không cho tôi lên tiếng,đánh một lúc lâu,Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng có đứa nói: " đánh thế thôi không chết người đấy",nghe thế chúng nó mới dừng lại.Trước khi đi đứa cầm đầu còn hăm dọa tôi: " cấm mày nói với ai không tao đánh chết mày" hôm nay chỉ cảnh cáo nhẹ thôi,liệu hồn đấy.

Chúng nó đi rồi tôi lồm cồm bò dậy nhìn vào gương,mặt tôi bầm sơ sơ,chắc lúc nãy khi chúng đánh tôi cuộn tròn người nên mặt không bị bầm nhiều lắm.Người tôi thì đau kinh khủng tôi ngồi dậy một lúc cho đỡ choáng, chờ hết người rồi mới về.

Lúc về đến nhà thì bác giúp việc nhìn thấy tôi như vậy, lo lắng hỏi tôi có sao không,tôi cười nhẹ rồi nói không sao.Bác thở dài nhìn tôi đi lên,rồi như nhớ ra bác nói cả nhà đi dự tiệc tối rồi nay không ăn cơm nhà.Tôi biết mà trong cái gia đình này tôi như một người vô hình,có tiệc tùng,sự kiện gì cũng không bao giờ cho tôi đi cùng.

Về phòng tắm qua loa rửa qua vết thương tôi ôm gối lên giường nằm ngủ,trong đêm đen tôi cảm thấy mình an toàn hơn,càng ngày tôi càng trầm sâu vào nó mãi mãi không thoát ra được.