Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 4: Sự tuyệt vọng của An Nhiên.



Tối hôm đấy cô lên cơn sốt cao,cô mơ thấy mẹ,mẹ nhìn cô ấm áp nói An Nhiên của mẹ mạnh mẽ lắm,cố lên con nhé mẹ sẽ luôn dõi theo con sẽ luôn ở bên con.

Cô cứ đắm chìm trong giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh dậy nhưng không, mọi thứ không như cô mong ước.Không biết Lâm Giang nói gì với bố cô mà vừa bước vào phòng một cái tát như trời giáng vào mặt cô.Ông quát lên:" tao cho mày ăn học không phải là đi đánh nhau,làm quân côn đồ,mất dậy ".Tôi ngước lên nhìn chỉ thấy ánh mắt hằm hè của ông nhìn tôi cứ như tôi là rác rưởi trong mắt ông ấy.Ông nói tiếp không kịp cho tôi thanh minh hay giải thích gì, mày đừng để làm mất mặt tao,không tao tống cổ mày ra khỏi nhà đấy,mày giống hết mẹ mày một lũ báo hại.

Mẹ, ông còn dám nhắc đến mẹ tôi,người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp vì sao mà chết khi còn đang quá trẻ, không phải do ông ban cho sao.Ý nghĩ giải thích trong tôi dập tắt, tôi nằm xuống trùm chăn kín mít,có lẽ nỗi đau này tôi chịu quá nhiều rồi nên tôi đã dần trở nên vô cảm.

Tôi nghỉ ở nhà hai hôm,không xuống dưới chỉ có bác giúp việc mang đồ ăn lên cho tôi,có lẽ do sợ mọi người trong nhà nên bác thương tôi nhưng cũng không dám quá thân thiện với tôi.

Thứ hai là ngày đi học tôi rất sợ Nhật Nam nhìn thấy tình cảnh tôi thế này sẽ lo lắng, sẽ gặng hỏi,tôi sợ phải nói dối khi nhìn vào mắt của cậu ấy.Tôi xoa nhẹ ít kem nền và phấn phủ để che bớt vết thương,rồi đi xe đến trường.Vừa đến cổng đã thấy Nhật Nam đã đứng chờ sẵn ở đó,vẻ mặt tươi cười hớn hở làm tôi không dám đến gần.Lúc dắt xe vào,nhìn kĩ mặt tôi Nhật Nam giật mình hỏi: " An Nhiên mặt cậu sao thế".Tôi cười giả bộ như không có việc gì, nhẹ nhàng nói tớ không may đi nhanh đập mặt vào cửa mà,không sao đâu.Nhật Nam im lặng nhìn tôi,không nói gì,tôi nói lảng đi cho qua chuyện."

Sao bảo về có quà cho tớ mà,quà đâu,tôi xòe tay ra,cậu nhìn tôi im lặng rồi lấy ra một sợi dây chuyền hình con cá heo nhỏ đeo cho tôi.Tôi hỏi "sao lại hình cá heo",cậu mỉm cười nói nhỏ tớ, muốn cậu như con cá heo này lúc nào cùng vươn mình bơi ra xa ngoài biển khơi không phải suy nghĩ muộn phiền gì.Tôi cảm động,ôm chầm lấy Nhật Nam,cậu cũng nhẹ nhàng ôm tôi và nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, thời gian tôi và cậu ấy quen nhau tuy ngắn nhưng có lẽ cậu là người hiểu tôi nhất.

Thôi lên lớp thôi,nói rồi cậu nắm lấy bàn tay rồi hai đứa dắt tay nhau vào lớp,xuyên qua các phòng học ánh mắt của các bạn nhìn tôi với vẻ hâm mộ được hot boy của trường quan tâm.

Bẵng đi một tuần sự việc lắng xuống,tối hôm đó tôi đang ngồi học bài,cửa phòng mở mạnh ra,tôi ngước mắt lên nhìn.Nó cất giọng chất vấn tôi:"tại sao Nhật Nam lại lên mắng tao nói tao gọi người đánh mày",mày giỏi đấy cứ chờ tao.Nói xong nó đóng rầm cửa lại,tôi ngỡ ngàng mất một lúc,tại sao cậu ấy lại biết chuyện tôi bị đánh.Nghĩ lại có lẽ ngay từ đầu cậu ấy đã không tin lời tôi nói và âm thầm điều tra,cũng đúng thôi cậu ấy thông minh thế cơ mà.

Hôm sau đến lớp chúng tôi vẫn nói cười bình thường,hai đứa đang thi đua nhau lấy điểm thành tích để tuyển thẳng vào đại học.Tôi và cậu ấy hai đứa quyết tâm thi vào trường đại học quốc tế của thành phố A.Cậu ấy muốn chứng minh với bố cậu ấy rằng cậu ấy giỏi giang như thế nào,còn tôi chỉ muốn rời xa nơi này,nơi chứa đựng nhiều đau thương với tôi.

Tất cả có lẽ sẽ như ban đầu nếu như ngày ấy không tới,cái ngày mà thay đổi toàn bộ cuộc đời của tôi.Thay đổi tôi từ một con người mềm yếu nhút nhát trở nên mạnh bạo dạn dĩ hơn vì con người mới của tôi sắp xuất hiện,một đa nhân cách của tôi đã hình thành và chiếm lấy con người cũ của tôi.