Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ

Chương 16: Hoàn chính văn



“Mọi việc thuận lợi”

Thời gian đếm ngược của lớp thực nghiệm và lớp bình thường không giống, Lý Tri Lạc cố ý đặt làm một hoàng lịch trên mạng, chỉ có mọi việc thuận lợi, không có hung thần cấm kỵ.

Tiểu Khổng nhìn cậu làm rất có sáng tạo, bèn kệ cậu ta.

Thời gian đếm ngược một tờ lại một tờ (lịch), nhóm học sinh lớp 12 nghênh đón lời tuyên thệ trăm ngày của họ, cũng là lễ trưởng thành.

Vốn dĩ Chúc Tâm Khê muốn mặc dày một chút, nhưng mẹ ruột lại vô cùng mong đợi ngày này của cô, từ đầu đến chân đều sắp xếp ổn thoả cho cô, để cô mang tới trường thay.

Mẹ ruột vẫn là rất có lương tâm, cân nhắc đến việc cô sợ lạnh, chuẩn bị cho cô một đôi bao tay dài màu đen mà một chiếc váy ôm ngực màu đen. Chúc Tâm Khê trộm lấy một cái áo choàng từ trong tủ của mẹ phủ thêm, cô sợ không đủ, lén lút lấy thêm hai miếng dán giữ nhiệt.

Buổi chiều.

Nam sinh chủ động ra khỏi lớp cho nữ sinh thay đồ. Nữ sinh hỗ trợ nhau kéo khoá, đeo phụ kiện, rất nhanh đã thay xong. Hai miếng dán giữ nhiệt của Chúc Tâm Khê suýt chút không đủ dùng.

Trời vẫn rất là lạnh.

Chúc Tâm Khê vừa ra khỏi lớp liền bị gió thổi đến mức lạnh rụt cổ, hai tay kéo chặt Dư Dữ.

Cô hỏi: “Cậu lạnh không?”

Dư Dữ: “Tàm tạm.”

Chúc Tâm Khê nói: “Nếu lạnh tớ chia cậu một miếng dán giữ nhiệt.”

Dư Dữ: “Cần áo khoác không?”

Chúc Tâm Khê: “Cậu không lạnh à?”

Dư Dữ: “Tàm tạm.”

Chúc Tâm Khê: “Thôi thôi, nhịn chút là được.”

Dư Dữ bao lấy bàn tay cô truyền nhiệt độ.

Trương Châm Nghi mặc một chiếc đầm tiệc màu xanh lam nhạt bồng bềnh, giẫm đối giày cao gót lộc cộc qua bên này.

“Chú dì ạ~” Cô nàng rất lễ phép.

“Ừm, đến tìm Tiểu Khê hả con?” Lý nữ sĩ hỏi.

“Vâng ạ.”

“Đi đi đi đi.”

Trương Châm Nghi chúi đầu nhào vào trong ngực Chúc Tâm Khê, cọ cọ: “Chị Khê đẹp quá…”

Chúc Tâm Khê đẩy cô nàng ra, lạnh chết người ta rồi!

Trương Châm Nghi sờ áo choàng của cô: “Ý, cái này ấm không?”

Chúc Tâm Khê buông cánh tay Dư Dữ ra, đắc ý khoe khoang sự thông minh của mình với cô bạn.

Cô mở hai tay, lộ ra sườn bên trong của áo choàng, lại quay người qua, nơi bị áo choàng che mất, đều được dán miếng dán giữ nhiệt.

Chúc Tâm Khê: “Nhìn!”

Trương Châm Nghi hết sức khiếp sợ: “Đêc…”

Cái từ “mợ” rõ ràng bị cô nàng nuốt xuống: “Woo, còn có thể như này?!”

“Trí tuệ nhân loại.” Chúc Tâm Khê lạnh đến rùng mình, lại ôm lấy cánh tay Dư Dữ.

“Quầy hàng ở nhà ăn có miếng dán giữ nhiệt, mau đi!”

Trương Châm Nghi nghe vậy lập tức đi thu mua miếng dán giữ nhiệt.

Các học sinh một nam một nữ xếp hàng đi lên thảm đỏ, các phụ huynh đứng ở hai bên.

Ba mẹ hai nhà Chúc Từ không hẹn mà cùng giơ điện thoại lên quay video.

Nam sinh nữ sinh đằng trước hai người đều tỏ ra rất dè dặt, tới đôi thanh mai trúc mã này khung cảnh đột nhiên thay đổi.

Dư Dữ đưa tay mời cô, Chúc Tâm Khê đặt tay lên, hai người nắm tay đi lên thảm đỏ, một tay khác của Chúc Tâm Khê cũng không có rảnh rỗi, cả đường đi vẫy tay chào hỏi với người lớn nhà mình.

Giản Sở Duyệt là người đứng nhất khối, tự nhiên bị bắt làm người tuyên thệ.

Cô nàng đứng trên đài giơ tay phải, đọc lời thề, từng câu từng câu, người bên dưới đọc theo.

“Tôi là người tuyên thệ: Giản Sở Duyệt,.”

Dưới sân khấu không ít người nói theo, vài giây tiếng cười ầm sau vang lên.

***

Tiết cuối cùng của lớp 12 sắp xếp cho môn toán, Tiểu Khổng ít khe đeo loa, trước khi tan học 10 phút dừng giảng bài.

“Các em, tất cả các tiết học của năm cấp ba đến đây là kết thúc.”

“Lớp phó môn, đi lấy đồ ở bàn tôi trong văn phòng lại đây.”

Chúc Tâm Khê nghe thế chạy đi văn phòng lấy đồ.

Tiểu Khổng nói tiếp: “Những vất vả của mọi người trong ba năm cấp ba, giáo viên chúng tôi đều nhìn thấy, hai ngày sau ngày mai chính là lúc kiểm tra thành quả, đương nhiên có những bạn học cần thi đến ba ngày, tôi hi vọng các em bất kể là thi mấy ngày, bất kể là vào trường thi phát huy như thế nào, đều phải giữ vững trạng thái tốt nhất.”

Còn nói những chuyện cần phải chú ý, đại khái khuyên mọi người cần nghỉ ngơi cho tốt, ăn thanh đạm có dưỡng chất, đồ ăn để qua một đêm không nên ăn, đừng quên mang theo chứng minh thư, giâý bao danh…

Chúc Tâm Khê xách theo một túi đồ lớn vào, đặt trên bục giảng cho thầy giáo.

Tiểu Khổng: “Mấy em tới giúp đại biểu môn phát cho mọi người.”

“Đây là quà tặng tôi chuẩn bị cho mọi người, đồ không quý, nhưng hi vọng giúp đỡ được lần thi này của mọi người.”

Tiểu Khổng chuẩn bị cho bọn họ là túi đồ nhỏ mà thi cử cần chuẩn bị, túi bút trong suốt, một cây bút đen để ký tên và ba cái ngòi thay thế, bút tô, cục tẩy, compa, thước, trong đó thậm chí còn đựng cả mấy viên chocolate và một lọ tinh dầu.

“Wow, cảm ơn thầy!”

“Cảm ơn Tiểu Khổng~”

Mọi người đều được nhận túi đồ của mình, Tiểu Khổng ôn hoà nhìn chăm chú vào học sinh của mình: “Cuối cùng, tôi muốn nói với các em, mọi người là khoá tốt nhất mà tôi từng dạy.”

Ông duỗi tay xé trang đếm ngược cuối cùng: “Mọi người sau hôm nay cũng mọi việc thuận lợi.”

“Tiểu Khổng, đừng như vậy, em muốn khóc.” Lý Tri Lạc ngồi ở đằng trước lau nước mắt.

Trong lớp không ít người lén lau nước mắt, Tiểu Khổng bị không khí trong lớp ảnh hưởng cũng hơi không nhịn được, người thầy giáo hơn bốn mươi tuổi gỡ kính xuống lau nước mắt: “Tôi nói nhiều rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Các học sinh thu dọn đồ đạc này nọ, Chúc Tâm Khê nhìn bảng đen được lau sạch sẽ đằng sau, cầm phấn trắng viết một câu:

Đè sóng cưỡi gió, hẳn có lúc,

Giong thẳng buồm mây, vượt biển khơi!

(Nguồn: Thơ Đường, Nam Trân tuyển chọn, tập 2, Nxb Văn học, 1988, trang 96)

“Hắc hắc.” Chúc Tâm Khê vừa lòng nhìn lời khích lệ mình lưu lại, cô đưa phấn cho Dư Dữ: “Cậu có muốn viết không?”

Dư Dữ nhận lấy, viết lên: “Chúc cậu cầu được ước thấy, mong ước đạt thành.”

Những người khác cũng theo sau viết lên bảng đen, bảng đen được lau sạch sẽ mau chóng được viết lên những câu chúc phong phú.

***

Lý nữ sĩ và Đỗ nữ sĩnh mặc sườn xám đưa hai người họ đi thi, còn hai ông bố muốn lái xe đi đón bọn họ.

Hai người tỏ ý không cần thiết, lái xe nhất định sẽ rất tắc, họ tự đạp xe đi là được, dù sao thì trường thi là ở Nhất Trung.

Phụ huynh hai nhà đành tiếc nuối từ bỏ.

Tâm thái Chúc Tâm Khê cực kỳ ổn định, thi xong môn nào là quên môn đó, tuyệt đối không thảo luận cùng người khác, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.

Lúc Dư Dữ thi Ngữ Văn có hơi hồi hộp, có điều càng viết càng thuận, cho nên cũng bình tĩnh lại.

Môn thi cuối cùng kết thúc, thí sinh lục tục ra khỏi trường thi.

Có rất nhiều phụ huynh đứng ở cổng trường Nhất Trung, thậm chí còn có phóng viên đài truyền hình cầm mic phỏng vấn mấy thí sinh ra trước.

Chúc Tâm Khê và Dư Dữ đạp xe, cơn gió mùa hè lướt qua mặt, những gì đã qua bỏ lại trong cơn gió đằng sau, bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước.

***

Mọi người trong nhóm thảo luận về chuyến đi du lịch trước khi tốt nghiệp, định nhân khi thành tích còn chưa có, chơi một trận đã đời.

Nhóm trẻ con sống trong núi bày tỏ muốn đi ngắm biển, Chúc Tâm Khê và Dư Dữ không có phản ứng gì đặc biệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bốn năm đại học của hai người bọn họ sẽ ở thành phố biển.

Có điều Chúc Tâm Khê khá có kiến thức đối với vùng biển trong nước, nói một câu trong nhóm: Đảo X có Cá voi Bryde, nếu may mắn nói không chừng có thể nhìn thấy.

Cá voi Bryde tác động làm bọn họ rất thích thú, thế là cả nhóm quyết định đi du lịch ở đảo X.

Nhưng Dư Dữ có một vấn đề, cậu…. không, biết, bơi!

Chúc Tâm Khê đành làm huấn luyện viên bơi lội cho cậu.

“Mẹ xem kìa, anh trai kia đang đeo phao bơi con vịt á.” Bạn nhỏ đang học bơi bên cạnh chỉ Dư Dữ cười nói, bọn họ đeo phao bơi con vịt giống nhau.

Chúc Tâm Khê: “Cái người cao hơn mét tám kia, nước trong hồ sâu cũng không cao bằng cậu, cậu sợ cái gì vậy?”

“Mau lôi phao bơi con vịt ra!”

Dư Dữ: …

Bị trẻ con cười nhạo cũng mất mặt thật, cậu tháo phao bơi xuống.

Chúc Tâm Khê cầm lấy đeo lên người.

Cô kéo tay Dư Dữ đến vùng nước sâu, càng đi Dư Dữ nắm càng chặt.

Chúc Tâm Khê an ủi cậu: “Đừng căng thẳng, nước này thật sự không có cao bằng cậu đâu, cùng lắm là ngập đến cằm cậu thôi.

Cô chậm rãi dạy cậu, bắt đầu từ nín thở, sau đó thả hai chân trong nước, cảm nhận sức nâng của nước.

Dư Dữ rất không quen, uống phải mấy ngụm nước.

Chúc Tâm Khê rất kiên nhẫn dạy cậu: “Cậu phải tin tưởng bản thân, vừa rồi có phải hay không nổi được lên, cảm nhận thêm mấy lần sức nâng, tự nhiên biết bơi rồi.”

Dư Dữ lại thử thêm mấy lần, ôm thành một khối trong nước, cậu cảm nhận được sức nâng: “Sau đó thì sao?”

Chúc Tâm Khê thị phạm cho cậu, đứng dán vào vách hồ, nín thở chìm vào trong nước, hai chân dùng sức đạp vào vách hồ một cái, cả người bơi về phía trước.

Chúc Tâm Khê bơi về, thể lực của cô bình thường, úp lên con vịt thở d ốc: “Nhìn rõ chưa?”

“Ừm.”

Không thể không nói thần kinh vận động của Dư Dữ rất tốt, thử hai lần dựa theo phương pháp của Chúc Tâm Khê, thế là đã tự mình bơi đi được rồi.

Chúc Tâm Khê khen cậu: “Con cá không thể không biết bơi được.”

Dư Dữ không phải có bóng ma tâm lý với nước gì, chỉ đơn giản là không tin mình có thể nổi được mà thôi.

“Tiếp theo, tớ muốn dạy cậu một cách bơi thoải mái nhất.” Chúc Tâm Khê nói.

Dư Dữ: “Kiểu nào?”

Bơi tự do? Bơi bướm? Bơi ếch? Bơi chó?

Chúc Tâm Khê lùi về phía sau: “Bơi ngửa.”



Dư Dữ tuy rằng giải phá công năng bơi lội này, nhưng bọn họ căn bản không xuống biển.

***

Đi theo một đám thích đi du lịch rất là nhàn, Chúc Tâm Khê chỉ cần phụ trách ăn uống chơi bời, những cái như là vé máy bay, nhà nghỉ, hành trình, mấy người trong nhóm đã vạch ra rất rõ ràng ổn thoả.

Trương Châm Nghi mang một cái máy ảnh, nhưng cô nàng không biết dùng lắm.

Lý Tri Nhạc tỏ ý cậu biết, chụp ảnh quay phim chuyến du lịch này bèn giao cho cậu chàng phụ trách.

Vừa mới đến nhà nghỉ, mấy người họ mệt đờ người, vốn tính buổi chiều sẽ đi dạo quanh chợ, hiện tại huỷ bỏ toàn bộ, bọn họ chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi thôi.

Ba cô gái ở chung một phòng, hai cái giường được ghép thành một cái giường lớn.

Ba người ngủ không biết trời đất, thẳng đến buổi tối mới tỉnh, còn là do chuông điện thoại Chúc Tâm Khê kêu tỉnh.

“Alo?” Chúc Tâm Khê mơ màng.

“Còn chưa tỉnh hả?”

Giọng nói đầu kia điện thoại mang theo ý cười, là Dư Dữ gọi tới.

“Sao thế?”

Dư Dữ hỏi: “Tớ và Lâm Dịch, Lý Tri Lạc đang ở chợ, các cậu đến không?”

Chúc Tâm Khê nhìn Trương Châm Nghi và Giản Sở Duyệt đang ngủ mê man trên giường: “Ờ… chắc không đi đâu, hai người kia đang ngủ rồi.”

“Vậy có muốn ăn gì không? Tớ mang về cho các cậu.”

Chúc Tâm Khê: “Của tớ cậu cứ xem mà làm.”

Sau đó lay lay hai người: “Có muốn ăn gì không? Dư Dữ nói mang về cho mình.”

Trương Châm Nghi mơ hồ thì thào: “Đặt waimai không phải nhanh hơn sao?”

Chúc Tâm Khê: …

Giản Sở Duyệt mở mắt, nói: “Đồ chua (*)!”

(*) 酸野, gần giống với xoài cóc dầm của mình, hoặc từ củ quả ngâm chua.

Cô cực kỳ muốn thưởng thức đồ chua ở trong truyền thuyết có mùi vị như thế nào.

Chúc Tâm Khê nói lại, bảo cậu cứ tự xem rồi mua.

Lúc mấy chàng trai xách theo đồ ăn về, các cô gái đã tỉnh rồi. Mấy người vừa ăn vừa thảo luận kế hoạch ngày mai, nếu hôm nay đã mệt thế này rồi thì đi nghỉ ngơi sớm một chút, vừa lúc sáng sớm mai đi xem mặt trời mọc.

Chúc Tâm Khê xiên một miếng xoài xanh trộn ớt trong bát của Giản Sở Duyệt, nhăn mày nhét vào trong miệng.

Miếng xoài non, giòn, chua, bọc một lớp ớt, nước miếng điên cuồng tiết ra.

Chúc Tâm Khê cảm thấy ngon vượt mong đợi, không nhịn được ăn thêm vài miếng.

“Ngon nhỉ.” Giản Sở Duyệt nói.

“Ừ ừ.” Chúc Tâm Khê gật đầu.

Nhạc Trác Vân nghi ngờ: “Ngon thật hả?”

Giản Sở Duyệt: “Cậu thử chút là biết rồi.”

Nhạc Trác Vân nửa tin nửa ngờ ăn một miếng, suýt chút nhỏ dãi: “Ồ! Ngon ngon.”

Cậu chàng khoa trương chỉ chỉ hộp đồ ăn, giơ ngón cái lên.

Cậu nói không rõ chữ hỏi Giản Sở Duyệt: “Cụi sao ăn chua giỏi vậy?”

Vương Lê luôn mang đến cảm giác tồn tại không mạnh đáp thay Giản Sở Duyệt: “Cậu ấy trước giờ ăn chua rất giỏi, trong hộc bàn để rất nhiều ô mai, rất chua.”

Thế hả! Bọn họ đều cho rằng học thần không ăn, đồ, ăn, vặt!

Bạn cùng bàn cũ Chúc Tâm Khê gật gật đầu, tỏ vẻ Giản Sở Duyệt thường thường sẽ móc mấy miếng ô mai ra ăn, nâng cao tinh thần lại tỉnh táo.

Mấy ngày tiếp theo, bọn họ xem mặt trời mọc, vòng quanh đảo, ăn tôm thuyền, ăn chè, ngồi thuyền ra biển, có điều cũng không có nhìn thấy cá voi Bryde trong truyền thuyết.

Đêm cuối cùng trước khi rời đi, mọi người chơi không nổi nữa, bèn đi ra bãi cái gần nhà nghỉ tản bộ.

Trên bãi cát vẫn náo nhiệt như vậy, không ít người cầm cây pháo bông chơi, Trương Châm Nghi thấy bên cạnh có sạp hàng đang bán, mua một hộp chia cho mọi người.

Người bán hàng rong gian xảo còn đợi bọn họ quay lại mua thêm một cái bật lửa, Chúc Tâm Khê phát huy khả năng bậc thầy giao tiếp, mượn người đi đường một cái bật lửa.

Nhưng cô cũng chỉ vui được mấy giây, cây pháo hoa của cô mới nổ được 2s đã tắt ngúm, Chúc Tâm Khê cũng ngại làm phiền người khác, bắt lấy Dư Dữ.

“Đừng động.” Chúc Tâm Khê bảo cậu giơ lên, cô xin tí lửa.

Dư Dữ nhìn cô chăm chú, cúi đầu dựa sát gần, trong mắt mang theo dò hỏi thành khẩn.

Chúc Tâm Khê nhìn là hiểu.

Đương nhiên có thể.

Cô ngẩng đầu tiến sát cậu, pháo hoa trong tay giao nhau, cô thuận lợi lấy được lửa.

Hai người cũng thuận lợi hoàn thành nụ hôn đầu, ngày hạ đó, bên bờ biển, trong đêm pháo hoa.

“Tách.”

Trương Châm Nghi kích động vội vàng ghìm cương Lý Tri Lạc, hai người trốn bên cạnh chụp trộm được cảnh này.

Pháo hoa cháy xong, nụ hôn kết thúc.

Dư Dữ ôm eo cô kéo cả người vào trong lòng mình.

Chúc Tâm Khê thở dồn dập, nói: “Quên không nói với cậu, cậu chuyển chính thức rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hết chính văn, tiếp theo còn có một chút ngoại truyện~