Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ

Chương 17: Ngoại truyện 1: Nhập học



“Thật là ép chư hầu làm thiên tử.”

Bởi vì đội tuyển của trường phải tập luyện, Dư Dữ nhập học trước một tháng, Chúc Tâm Khê thì vẫn theo lịch bình thường lúc này mới kéo vali đến.

Dư Dữ lo cô không tìm được đường, xin nghỉ một ngày đến bến xe đón cô.

Dư Dữ một tay kéo hành lý, một tay nắm tay Chúc Tâm Khê, đưa cô về khoa đăng ký.

Trên đường gặp một đàn chị, nói: “Cậu thật sự có bạn gái hả.”

Dư Dữ cười lắc lắc bàn tay đang nắm của hai người.

Chúc Tâm Khê hỏi: “Sao thế?”

Dư Dữ nói: “Đàn chị kia trước muốn số liên lạc của anh, anh nói anh có bạn gái rồi, còn nghĩ anh lừa.”

“Bọn họ đều không tin anh có bạn gái, em mau chứng minh cho họ thấy đi!”

Chúc Tâm Khê: “Chứng minh thế nào?”

Chúc Tâm Khê nghĩ tới mấy cuốn tiểu thuyết mà Trương Châm Nghi giới thiệu, dừng bước, tới trước mặt Dư Dữ.

Dư Dữ:?

Chúc Tâm Khê vươn ngón trỏ khều khều cằm cậu, hỏi: “Như này hả? Tuyên bố trước mặt bạn học toàn trường, chàng trai, anh là của em?”

Dư Dữ trong lòng cực kỳ thẹn thùng, mặt đỏ đáng nghi.

Chúc Tâm Khê thu tay lại: “Anh đỏ mặt làm gì?”

“Lẽ nào anh thích kiểu vậy?!”



〈 Một vài chuyện dưới lầu ký túc xá nữ〉

Huấn luyện quân sự vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên, dưới lầu ký túc xá nữ đã có người xếp nến hình trái tim tỏ tình.

Quần chúng hóng hớt chật như nêm quây lấy hai nhân vật chính, còn không ngại náo nhiệt hô lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Nữ sinh rõ ràng rất xấu hổ.

Dư Dữ nắm tay Chúc Tâm Khê đi qua, trong không khí im lặng xấu hổ này, một âm thanh quái gở đến từ nhân sĩ thành công phát ra: “Thật là ép chư hầu làm thiên tử.”

Nữ sinh cảm nhận được một chút ủng hộ, nói xin lỗi rồi rời đi luôn.

Nam sinh tỏ tình tức tới xắn tay áo đi tới trước mặt Dư Dữ.

Dư Dữ nhìn xuống, Chúc Tâm Khê liếc mắt nhìn thấy đỉnh đầu cậu ta.

Đôi tình nhân khổng lồ gì vậy.

“…”

Nam sinh nghĩ vậy rồi bỏ đi.

“Này!” Chúc Tâm Khê gọi cậu ta lại, “Rác dưới đất còn chưa dọn!”

Quần chúng hóng chuyện tải đi, lưu lại nam sinh nhặt từng ngọn nến.

〈 Luôn có kiểu người dở hơi 〉

Chúc Tâm Khê không tham gia bữa tiệc đón sinh viên mới, nhưng trong hoạt động phá băng (*) trong tiệc tối của khoa, lúc chơi đánh trống truyền hoa, bất hạnh tiếp được hoa, bị bắt lên sân khẩu biểu diễn tài nghệ.

(*) Là hoạt động để các thành viên làm quen với nhau.

Cô đơn giản hát một bài hát.

Không biết sao, lại lọt vào ánh mắt của một đàn anh, đàn anh này trong nhóm sinh viên mới tìm được cách liên lạc của cô, gửi lời mời kết bạn.

Chúc Tâm Khê còn tưởng có chuyện gì, chào hỏi trước: Chào đàn anh?

Đàn anh mở mồm là đi thẳng vào vấn đề: Đàn em có bạn trai chưa?”

Chúc Tâm Khê: Có rồi.

Đàn anh: Vậy sao? Anh không tin.

Chúc Tâm Khê: …

Cô xốc lại chút lịch sự cuối cùng mới không trả lời anh ta “không tin thì kệ.”

Đàn anh: Đàn em, em biết không?

Chúc Tâm Khê: … Không biết, đàn anh có chuyện gì không?

Không có chuyện gì thì tôi xoá nhé.

Đàn anh: Em rất giống bạn gái đã qua đời của anh.

Chúc Tâm Khê vẫn là lần đầu tiên gặp kiểu người này, không trả lời, đợi anh ta nói tiếp.

Đàn anh: Anh rất yêu cô ấy, nhưng mấy năm trước cô ấy chết vì bệnh hiểm nghèo, hôm nay nhìn thấy em, anh cảm thấy cô ấy lại quay về bên anh rồi, anh nghĩ chúng ta gặp nhau, nhất định là duyên phận do ông trời an bài!”

Chúc Tâm Khê thực cạn lời: Gõ 1, tiến vào công nhân phục vụ.

Đàn anh: 1

Chúc Tâm Khê: Gõ 1, lập tức đi xuống cùng bạn gái anh.

Đàn anh: …

Chúc Tâm Khê nhanh chóng chụp ảnh màn hình, sau đó xoá người kia.

Cô gửi cho Dư Dữ xem, mắng: Tớ thật chưa từng gặp kiểu người dở hơi như này.

Dư Dữ: Xoa đầu.jpg

〈 Đội tennis của trường, nhưng hôm nay trà trộn vào một con vegetable chicken〉

Huấn luyện viên đội tennis của trường vui vẻ thưởng trà, nhìn hai nam hai nữ trên sân.

Chúc Tâm Khê vốn chỉ đến coi Dư Dữ tập luyện, bị huấn luyện viên hỏi: “Biết đánh tennis không?”

Chúc Tâm Khê thành thật trả lời: “Biết phát bóng.”

Huấn luyện viên: “Muốn đánh cùng bọn họ không?”

Chúc Tâm Khê muốn từ chối: “Không ổn đâu thầy.”

Huấn luyện viên: “Đánh chơi thôi, thử chút đi.”

Chúc Tâm Khê thử thử liền tử trận.

Trước khi đánh, huấn luyện viên nói: “Đội nào thua đội đó phải Squat, thua một hiệp 30 cái.”

Chúc Tâm Khê: Cẩn thận mắc lừa.

Theo lời Chúc Tâm Khê, cô chỉ biết phát bóng, tư thế phát bóng tiêu chuẩn tuyệt đẹp, quả bóng và vợt tiếp xúc phát ra một tiếng vang dội.

Dưới sự kéo chân điên cuồng của Chúc Tâm Khê, Dư Dữ cố gắng xoay chuyển tình thế, Chúc Tâm Khê thành công… một quả cũng không đón được! Hai người họ thua liền ba hiệp, tổng cộng làm 90 cái Squat.

Chúc Tâm Khê hai chân run rẩy: “Đỡ trẫm.”

Dư Dữ làm xong 90 cái Squat chỉ ra chút mồ hôi, đỡ Chúc Tâm Khê bên cạnh sắp đi không nổi.

Huấn luyện viên còn nói bên cạnh: Ui chao bạn nhỏ, thể lực kém vậy không được đâu, phải rèn luyện nhiều.”

Chúc Tâm Khê gian nan đi qua bên cạnh huấn luyện viên, nghiến răng nghiến lợi: “Đánh chơi thôi?”

〈 To be or not to be? Học thạc sĩ hay tốt nghiệp? 〉

Hai người một người là sinh viên khoa Hải dương, một người là sinh viên khoa Sinh học, hai người bàn bạc với nhau, vẫn quyết định học lên, thế là ngày ngày hẹn nhau ở thư viện.

Vốn tưởng rằng qua được lớp 12 là trời cao biển rộng mặc cánh chim bay, chẳng ngờ thi thạc sĩ còn áp lực hơn học lớp 12. Ngày nào ở thư viện cũng có người học xuyên đêm, nơi nào có thể ngồi trong trường là nhất định có người đang học tập.

Chúc Tâm Khê ngã trên vai Dư Dữ: “Sống có gì vui, chết có gì khổ!”

Hai người họ tương đối hạnh phúc là, điểm thi ở trong trường, không cần chạy đi chạy lại.

Hai người thi xong chạy ra sân bay, bay thẳng về Nam Thành.

Hai người cảm thấy thi cũng không tồi, sau khi về nhà khua chiêng gõ trống bắt đầu chuẩn bị cho vòng hai, hỗ trợ luyện khẩu ngữ.

Thành tích vòng đầu đã có, hai người đều đứng thứ nhất chuyên ngành của mình.

Vòng thi đầu tiên chuẩn bị đầy đủ, không hề ngoài ý muốn.

〈 Du lịch 〉

Bảo vệ luận văn thành công, Dư Dữ định dẫn Chúc Tâm Khê đi du lịch nước ngoài, mấy năm nay hai người tích góp được không ít tiền, sổ tích kiệm dư giả.

Anh móc ra visa và vé máy bay đã chuẩn bị xong, kéo Chúc Tâm Khê đến nói đi du lịch.

Máy bay bay hơn mười tiếng, bọn họ hạ cánh ở Bắc Âu.

Chúc Tâm Khê ngã trên giường khách sạn, ngủ bù đã rồi nói sau.

Đợi lúc cô tỉnh táo, đã là 4h sáng. Tại đây đang vào thời gian mặt trời không lặn, bên ngoài vẫn là trời sáng.

Dư Dữ không biết bận cái gì, lúc này không thấy bóng dáng đâu.

Bên ngoài truyền đến tiếng nữ quen thuộc Chúc Tâm Khê nghi ngờ bản thân đang trong mơ.

Cửa bị mở ra, Trương Châm Nghi và Giản Sở Duyệt đẩy cửa đi vào.

Chúc Tâm Khê nhéo mặt: Không nằm mơ.

“Sao các cậu cũng đến?” Cô hỏi.

Trương Châm Nghi đắc ý nói: “Đương nhiên là người nào đó cầu xin rồi.”

Giản Sở Duyệt huých cô nàng một cái.

Trương Châm Nghi không nói lời thừa, như làm ảo thuật móc ra một hòm trang điểm, hai người lập tức chỉnh trang cho Chúc Tâm Khê còn đang mơ màng.

Chúc Tâm Khê được hai cô gái trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy lụa xanh đậm, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lý Tri Lạc cầm máy ảnh đứng ở cửa.

Cô nghi ngờ trong mộng cũng có cảm giác đau đớn, bằng không chính là tên nhóc Dư Dữ đang làm chuyện gì đó sau lưng cô.

Dư Dữ mặc âu phục đứng đợi cô phía trước, hai người nắm tay đi qua con phố Bắc Âu không người, con đường dần dần nhìn thấy biển, và những bãi đá ngầm trên biển.

Đứng trên bờ biển một lát, trên mặt biển yên tĩnh đột nhiên xuất hiện từng hình tam giác.

Chúc Tâm Khê hưng phấn vỗ cánh tay Dư Dữ: “Nhìn kìa! Đàn cá heo đến rồi!”

Bàn tay vỗ vào không khí, lúc quay đầu lại, Dư Dữ đã đã quỳ một gối ở trên đá ngầm.

Từng trận sóng biển vỗ vào đá ngầm.

Dư Dữ lúc này mới luống cuống sờ vào trong túi quần, cuối cùng móc ra một cái hộp, căng thẳng chỉ nhớ muốn cô gả cho mình.

Mặt biển phát ra tiếng ying ying đáng yêu, như lời chúc phúc của bọn chúng.

Năm 18 tuổi chưa nhìn thấy được cá voi, năm 24 tuổi này đã nhìn thấy rồi.

Cuộc đời có lẽ sẽ có tiếc nuối, nhưng quãng đời còn lại dài lâu, một ngày nào đó có thể hoàn thành chuyện chưa hoàn thành.

Thật sự không được cũng không sao, bởi vì em đã tìm được anh.