Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 3: Tôi thích an tĩnh



Edit: nacapuu

Trở lại Tô công quán, đóng lại cửa phòng, thân thể cô liền dựa vào trên cửa từ từ ngồi bệch xuống.

Lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, vừa rồi trên người Lục Sính phát ra hơi thở chết chóc.

Tô gia còn chưa đoạt lại, cô cũng chưa đội nón xanh cho Lục Sính, Tô Tịch Nhan cô không cam lòng đi tìm chết!

Cọ tới cọ lui trở về trên giường, xốc váy lên tận đùi xem thì đập vào mắt một mảnh huyết hồng.

Da thịt quá mức kiều nộn, mỗi lần đều sẽ bị làm đến như vậy!

Một bàn tay xoa xoa da đầu đau đến te dại, trong mắt cô đều là ý chí chiến đấu.

Cô cũng không tin, chính mình không thể thoát khỏi cái này vương bát đản Lục Sính này.

Một đêm không mộng đến bình minh, cơm sáng xong, Nhị di thái Đoạn Tuyết Kiều mở miệng: "Lão gia, Smith tiên sinh từ nước Pháp đã trở lại, cấp thiệp muốn mời Tô công quán, hay là buổi tối mang theo Tịch Nhan cùng đi đi."

Smith này vẫn luôn đối với cô có chút ý tứ, nhưng e ngại cô là vị hôn thê của Lục Sính mới không dám xuống tay.

Tô Bắc Sơn ừ một tiếng, Đoạn Tuyết Kiều thì cười đến thật vui vẻ.

Tô Tịch Nhan an tĩnh ăn cơm sáng, như là không hề nghe hiểu ý tứ của bọn họ.

Đến buổi tối, Đoạn Tuyết Kiều đem cô trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp mà đi ra cửa.

Một thân váy trắng hở vai dài chấm đất, phía trên hơi trễ xuống thấp thoáng đôi nhũ tiêm no đủ tròng trịa, cánh tay mang một bộ ren tay, tóc đen dài gợn sóng, phía trên còn đeo thêm một cái nơ bướm màu trắng, vừa bước vào bàn một khắc kia, đều làm nam nhân ở đây nhìn không dời mắt được.

Smith thân thiết tiến lên nâng một tay cô lên hôn vào mu bàn tay, không lưu loát mà nói tiếng Trung: "Tô tiểu thư, đêm nay em là ngôi sao lóe sáng nhất."

Tô Tịch Nhan mi mắt rũ xuống nhìn Smith, tay nhỏ rời khỏi bàn tay hắn trước khi rời đi còn cố ý dùng ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay hắn một chút.

Trong lúc lơ đãng làm một động tác câu nhân, theo sau Tô Tịch Nhan hơi hơi gục đầu xuống, như là chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Smith một đôi mắt dừng trên đôi nhũ trắng như tuyết của mình, cô còn nghe rõ ràng tiếng hắn nuốt nước miếng.

"Tô tiểu thư, đêm nay tôi có vinh hạnh được làm bạn nhảy của em không? Tôi hi vọng có thể cùng em nhảy một khúc mở màn?"

Tô Tịch Nhan nhìn Tô Bắc Sơn, thấy hắn gật đầu, nên cô ừ một tiếng.

Smith cười, vươn cánh tay, Tô Tịch Nhan đặt tay mình lên.

Đoạn Tuyết Kiều muốn cô tới loại tiệc thương nghiệp tụ hội này, cũng không phải là muốn cho cô cơ hội lộ mặt hay gì mà mục đích chủ yếu là muốn lợi dụng sự yêu thích của Smith đối với cô để bắt được một đơn đặt hàng trong tay hắn.

Tô Bắc Sơn cái gì cũng đều biết, chẳng những không có ngăn lại, mà còn tính kế để như thế nào đem con gái mình đẩy đến trên giường Smith.

Hiện giờ Trì Châu phủ là Anh Pháp quân thống tam gia thiên hạ, muốn đứng vững gót chân liền phải có một cái chỗ dựa cường đại.

Tô Bắc Sơn tính kế thực hay, chuẩn bị đem Tô Tịch Nhã gả cho Lục Sính, đem cô cấp cho Smith, như vậy hắn liền có thể được đến hai cái chỗ dựa.

Tất cả mọi người thối lui đến một bên, âm nhạc vang lên, Smith nắm tay cô tiến vào giữa sân nhảy.

Trong lúc khiêu vũ, Smith tay đặt trên eo cô, thường thường liền xoa nắn một chút, một đôi mắt màu lam dính trên ngực nhìn chăm chú.

"Tô, em thật đẹp, đáng giá sở hữu nhất thế gian."

Tô Tịch Nhan thẹn thùng liếc hắn một cái, sau đó giả vờ không đứng vững té ngã ở trong lòng ngực hắn.

Smith một tay tiếp được cô, nhưng lúc này phía trên áo hơi trễ xuống lộ ra một ít nhũ thịt.

Cô liếc nhìn thấy ánh mắt hắn trên dưới hoạt động, sau đó hầu kết thượng chuyển động lên xuống, cô vờ như hoang mang rối loạn đứng dậy: "Thực xin lỗi Smith tiên sinh, tôi không phải cố ý......"

Smith lại nuốt nuốt nước miếng: "Không có việc gì, là tôi nhảy sai mới đưa đến Tô nhảy lầm......"

Tô Tịch Nhan vẻ mặt hổ thẹn, một người rời đi sân nhảy.

Smith tâm đều đặt trên người cô, phản ứng lại liền lặng lẽ đi theo sau biến mất ở giữa đám người.

Đoạn Tuyết Kiều nhấp miệng cười khẽ: "Lão gia, xem ra có thể được việc rồi."

Tô Bắc Sơn nhìn thấy cũng không sai biệt lắm, dắt tay Nhị di thái tiến vào sân nhảy.

Vì có thể thuận lợi đem Tô Tịch Nhan đưa lên giường Smith, Đoạn Tuyết Kiều có thể nói là hao tổn không ít tâm huyết.

Cố ý đem váy đặt làm cho Tô Tịch Nhã đều lấy ra tới, nếu là không thành chuyện này, bà rất có thể sẽ nôn ra máu.

"Tô, như thế nào không đi vào?"

"Tôi thích an tĩnh."

Tô Tịch Nhan cũng không có đi bao xa, cô đứng ở trong đình hóng giá trước biệt thự của Smith.

Smith cười khẽ: "Chúng ta thật giống nhau, tôi có thể ngồi đây?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~