Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 4: Kêu em đi chết, em cũng đi sao?



Edit: nacapuu

Tô Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, Smith ngồi xuống, ánh mắt không chút nào che lấp dừng ở trên ngực cô.

"Tô, em đẹp quá."

Tô Tịch Nhan là mỹ nhân được cả Trì Châu phủ này công nhận.

"Smith tiên sinh nói đùa."

Smith nhìn nhìn cô, lại nuốt nuốt nước miếng: "Tô, em thích xem họa sao?"

Tô Tịch Nhan vẻ mặt kinh hỉ: "Thích, chẳng lẽ Smith tiên sinh lại từ nước Pháp mang về danh họa?"

Smith gật đầu, mời cô đi xem họa, Tô Tịch Nhan đi theo sau.

Vừa vào thư phòng, Smith từ sau lưng ôm lấy cô.

"Smith tiên sinh, ngươi đây là làm gì?"

Smith nóng vội hôn bả vai cô: "Tô, tôi rất nhớ em, nhớ muốn chết, tôi muốn em trở thành nữ nhân của tôi."

Tô Tịch Nhan như là bị dọa choáng váng, một chút phản ứng đều không có, Smith đẩy cô đi ngã vào sô pha.

"Không cần, Lục thiếu soái nếu là biết, chúng ta đều phải chết."

Smith t*ng trùng thượng não, nào sẽ quản được nhiều chuyện như vậy.

"Không sợ, em và tôi không nói ra hắn như thế nào sẽ biết được."

Tô Tịch Nhan cô sẽ không nói sao?

"Không cần, cầu ngươi, hắn sẽ giết ta..."

Smith trấn an cô: "Tô, tôi bảo đảm hắn sẽ không biết đâu."

Tô Tịch Nhan đẩy hắn, Smith đem cô ấn ở trên sô pha, một bàn tay vén váy cô lên.

Không thể làm hắn dễ dàng thực hiện được, Tô Tịch Nhan giả vờ vùng vẫy, đẩy người hắn ra, Smith dáng người cường tráng, dùng sức vài cái đã có thể dễ dàng chế phục được cô.

Tô Tịch Nhan nước mắt ở vành mắt đảo quanh, lẩm bẩm nói không cần, thân thể rất nhỏ giãy giụa, Smith một bàn tay giữ đôi tay cô kéo qua khỏi đầu, tay còn lại thì tự thoát quần áo của chính mình.

"Smith tiên sinh, cầu ngươi bình tĩnh,bình tĩnh lại a...."

Smith vô pháp bình tĩnh, giờ phút này hắn chỉ nghĩ làm thế nào để thượng cô.

Tô Tịch Nhan thoạt nhìn thực bất lực, Smith quần thoát một nửa, dương v*t lộ ra tới.

Không phải bao lớn, xem đến Tô Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra.

Smith loát dương v*t của mình vài cái, nóng vội cọ sát vào quần lót cô.

"Không cần, cầu ngươi......"

"Tô, khi thấy ánh mắt đầu tiên của em, tôi liền yêu em."

Tô Tịch Nhan khóc thật sự bất lực, cầu xin hắn không cần làm như vây, Smith dùng một chân tách ra hai chân cô.

"Không cần!!!"

Smith giọng nhỏ nhẹ xuống: "Tô, tôi sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất."

Tô Tịch Nhan trong lòng đều là vui như nở hoa, Smith muốn duỗi tay đi sờ tiểu huyệt cô, đúng lúc này, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Smith trên trán xuất hiện một cái lỗ đen máu huyết lẫn lộn chảy ra, xem đến đồng tử cô không ngừng mở rộng.

Ầm một tiếng Smith thân thể ngã xuống trên mặt đất, Tô Tịch Nhan ngồi dậy.

Xác định Smith thật sự đã chết, Tô Tịch Nhan trợn trắng mắt.

Không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo trên người mình, Tô Tịch Nhan từ cửa sổ nhảy xuống đi ra ngoài, không thấy một tia kinh hoảng nào trên mặt.

Quay lại đình hóng gió vừa rồi, hết thảy như thường, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Qua hơn hai mươi phút, biệt thự truyền đến tiếng thét chói tai, thi thể của Smith được người phát hiện.

Mọi người bị tụ tập lại, Cục Cảnh Sát cùng Lục thiếu soái cũng tới.

Tô gia ba người vây thành một cái tam giác đứng, Đoạn Tuyết Kiều thường thường quay lại nhìn cô.

Cô như là bị dọa đến không nhẹ, thân thể run rẩy thập phần lợi hại.

Lục Sính tiến vào nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng ở trên người cô.

Trong mắt đều là lạnh lẽo, nhìn ngực cô có chút lộ ra bên ngoài thì trong lòng rét run.

Thực hảo, ăn mặc thành như vậy cư nhiên còn dám ra cửa! Cô đem chính mình trở thành kỹ nữ Bách Nhạc Môn sao?

Lục Sính nghĩ như vậy, duỗi tay cởi bỏ áo ngoài của mình, bước nhanh đi tới trước mặt cô.

Đem áo khoác ở trên người cô, Tô Tịch Nhan run run rẩy rẩy mở miệng: "Nhị di thái chuẩn bị quần áo này cho em."

Trước ném nồi này đã, Tô Tịch Nhan không nghĩ muốn bị hắn chộp tới tra tấn mình.

Lục Sính ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên mặt cô, hạ giọng: "Kêu em liền mặc? Kêu em đi chết em như thế nào không đi?"

Tô Tịch Nhan không nói, rũ đầu, trong mắt đều là ủy khuất.

Lục Sính trong lòng hừ lạnh, xoay người đi làm chính sự.

Cái chết của người nước Pháp là một việc đại sự, trải qua một phen điều tra rồi kết luận là mưu sát.

Đến nỗi ai mưu sát, cái này phải từ từ kiểm chứng, đến rạng sáng 1 giờ mọi người mới được ra về.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Lục Sính gọi cô lại nói muốn đưa cô về nhà.

Tô Tịch Nhan uyển chuyển cự tuyệt, ý tứ chính mình ngồi xe Tô gia trở về là được.

Sau đó Lục Sính lộ ra cái khuôn mặt ôn hòa mỉm cười, Tô Tịch Nhan ngoan ngoãn bò lên trên xe hắn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~