Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 17: "Kiều Nguyệt Như"



"Đối với những bệnh nhân thế này, có nói cũng vô dụng, xét nghiệm, cưỡng ép hay dùng lời ngon ngọt cũng bằng không, cách tốt nhất là...”

Cô bất chợt cầm cây bút trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất, dí sát đầu bút nhọn hoắc vào đầu Sơn:

“Tấn công, quan sát, tìm hiểu rồi mới có thể chữa trị dần dần”

Sơn vẫn ngồi im, dường như không bất ngờ

Lâm thấy cảnh này ban đầu còn hơi thoáng giật mình nhưng khi nghe thấy câu trả lời thì gật gù hài lòng

“Vậy thì, đối với những thực tập sinh đe dọa tính mạng của bệnh nhân thế này, cách tốt nhất là phê bình, đuổi việc, loại bỏ” Sơn lúc này mới quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô mà nói

Cô gái vẫn chẳng hề lay động, kể từ lúc cô tiến lên làm ra hành động này, cô đã chuẩn bị trước tâm lí đối mặt với chuyện này rồi

“Được rồi, cô gái này nói đúng đó, cỡ như cậu thì chỉ có thế mới trị được!”

“Tớ tự biết tớ thế nào, không cần cậu hao tâm tổn sức, còn nữa, điện thoại tớ đâu?”

“Ba cậu lấy đi rồi, không cho cậu đụng đến điện thoại nữa, sợ cậu không chịu nằm yên nghỉ ngơi mà lại lo cho công ty nên ông ấy giữ rồi”

“Ông ấy điều hành công ty???”

“Ừm, không ông ấy thì còn ai được nư-“

“Gọi thư kí Minh giúp tớ đi, gọi cả chị Thư nữa” Sơn trầm mặt

“Hả? Lại gì nữa đây? Vừa kêu cậu nghỉ ngơi xong mà?”

“Cậu đi du học đến giờ mới về nên không biết nhỉ, sức khỏe của ông ấy đã rất yếu rồi, nếu còn ráng xử lí công việc sẽ không xong mất! Gọi giúp tớ nhanh đi!”

“Thư kí Minh có thể giúp đỡ mà, cậu việc g-“

“Ở đây có ai đem theo điện thoại không?” Sơn quay sang hỏi thực tập sinh

"Cậu lại định làm gì nữa!!

“Cậu nghĩ tớ vội vàng tốt nghiệp đại học, vội vàng lên nhận chức là để làm gì? Cậu, có từng nghĩ vì sao tớ phải ép mình hoàn thành mọi thứ sớm hơn thời hạn để làm gì chưa?”

Lâm thoáng dừng lại, nghĩ ngợi đi đâu đó

Sơn vốn rất trân trọng gia đình nhỏ của mình, càng không muốn để họ đi mất nên anh vẫn luôn cố gắng rất nhiều, ôm hết mọi cực nhọc vào người chỉ để nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của ba, của mẹ, của chị

Lão Mạc đúng là từ khi Sơn sinh ra sức khỏe đã bắt đầu xuống dốc, có lẽ vì thế mà Sơn đã ép mình vùi đầu vào học, rút ngắn thời gian đại học lại, chỉ mất 1 năm rưỡi liền hoàn thành hết tất cả chương trình mà người bình thường phải mất tận 5 năm mới xong, ra trường rồi liền về công ty thực tập, 4 năm sau đã lên được chức tổng giám đốc, sắp tới sẽ hoàn toàn thừa kế tập đoàn

Thấy Lâm đứng yên mãi, cô gái khi nãy đột nhiên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại của mình đưa cho Sơn mà nói:

“Tôi có thể cho anh mượn điện thoại với 1 điều kiện: không được tự làm đau chính mình nữa” cô chỉ chỉ vào tay mình, ám chỉ những vết xước trên tay Sơn

Sơn ngoài việc dùng thuốc và chạy xe ra, còn có tự cào vào tay đến chảy máu, có những hôm uống rượu vào,còn lấy d*o tự cứa vào tay

“Cô tên gì?”

”Kiều Nguyệt Như”

“Được, để xem tâm trạng tôi thế nào đã”

“Vậy thì không được rồi, tôi cần câu trả lời chính xác nhất thôi”

“.... Vậy thì tôi cũng không cần cô giúp”

“Ngài chắc chứ?”

“Ừm, không cần nữa”

Sơn đột nhiên ngồi dậy, dứt khoát giật hết mọi cây kim đang cắm trên người ra, khó khăn bước xuống giường

“Nè, cậu làm gì thế!!!” Lâm hoảng hốt chạy đến

“Buông tớ ra, tớ còn có việc” Sơn nhìn Lâm với ánh mắt sắc lẹm

Sơn may mắn không bị gãy xương, nhưng tay trái lại bị thương khá nặng, lòng ngực cũng bị tổn hại không ít, thế mà dám cả gan leo xuống giường thế này, thật sự con người này đã chẳng còn biết quý trọng lấy chính mình nữa rồi

“Không được! Vết thương của –“

“Giữa việc chọn nằm lại nơi này thảnh thơi dưỡng thương và việc đứng dậy làm việc để ba mẹ, người với sức khỏe đang dần yếu đi từng ngày, có thể nghỉ ngơi, nếu là cậu, cậu sẽ chọn cái nào?”

Lâm không nói gì nữa, chầm chậm buông tay để Sơn rời đi

Lâm biết,một khi Sơn đã ngoan cố rồi thì dù có kê súng cạnh đầu, anh vẫn sẽ không hề lay chuyển

“Chúng, chúng ta cứ để bệnh nhân đi như thế có được không ạ?” một người thực tập e dè lên tiếng hỏi

“Đúng, đúng đó! Có thế nào cũng không thể để người đang bệnh rời đi như thế được!”

“... Dù là trưởng khoa đích thân xuống kêu cậu ấy lại cũng vô dụng thôi, cậu ta thuộc dạng đặc biệt khó chữa trị rồi. Mấy đứa ở đây đều là sinh viên thuộc dạng giỏi nhất nhỉ? Vậy thì coi như đây là được mở mang tầm mắt hoàn toàn mới đi. Loại người như cậu ta đúng là gặp không nhiều, nhưng những người như thế, đa số đều có vấn đề về mặt tâm lí, hơn nữa họ là người hoàn toàn không biết cách trân trọng bản thân, chỉ chăm chăm lo cho người khác mà thôi. Được rồi, câu hỏi đây, nghe cho kỹ nhé!..."

..........

Sơn ra ngoài mượn điện thoại ở quầy gọi cho thư kí Minh, bảo anh đến đón mình, còn dặn tuyệt đối không để ba mình biết

Từ sáng đến giờ Minh cũng quan sát rất kĩ ba Sơn rồi, thấy chủ tịch luôn trong trạng thái khá mệt mỏi làm anh cứ sợ lão Mạc sẽ xảy ra chuyện gì nên cũng đành miễn cưỡng nghe lời, nhanh chân chạy đi đón Sơn

Vừa lên xe, Sơn đã luôn miệng hỏi về công việc, còn hỏi tình trạng của ba mình khiến Minh bị xoay như chong chóng, xém xíu nữa thì nổ não dưới hàng tá câu hỏi của Sơn

Đến công ty, Sơn vội chạy lên phòng dưới ánh nhìn của biết bao nhân viên

Anh bây giờ người mặc bộ quần áo của bệnh viện, chỉ khoác tạm thêm cái áo khoác dài bên ngoài, tay trái còn đang băng bó, đầu cũng quấn vải trắng, trông hoàn toàn khác với hình tượng tổng tài mọi ngày khiến nhân viên không khỏi bất ngờ

Mặc kệ lời bàn tán của nhân viên, anh chạy thẳng lên phòng giám đốc, hồi hộp đứng ở cửa

“Cạch”

“Ba”