Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 13



Triệu Chân đang tính toán mở miệng giới thiệu tình huống kinh doanh trong tiệm với cô, lại không nghĩ Tống Diệp bên kia đã mở miệng trước, “Chú Triệu không tiếc dùng vốn lưu động trong tiệm tới mua khối phỉ thúy này, có phải cần dùng gấp không?” Ba trăm ngàn, cộng thêm 30% cổ phần, ở niên đại này, đối một công ty châu báu loại nhỏ mà nói, tuyệt đối là một số tiền không nhỏ.

Tuy rằng Triệu Chân yêu thích phỉ thúy, nhưng đồng thời cũng là một người làm ăn, không có khả năng mạo hiểm như vậy.

Nghe vậy, Triệu Chân hơi sửng sốt, quả nhiên thở dài, ngồi ở trên sô pha, thay bằng vẻ mặt u sầu, “Thật ra thành phố Vân không thiếu kẻ có tiền, chỉ là vị trí chỗ chúng ta hơi lệch, thị trường mao liêu đi chính là đường bộ, cách nơi này quá xa, cho dù đi cũng không nhặt được thứ tốt, cửa hàng châu báu ở thành phố Vân cũng đều dần dần xuống dốc. Thị trường mao liêu bên kia, cách một đoạn thời gian đều sẽ có hội đấu giá, nếu các nhà châu báu lấy ra được ngọc thạch châu báu, ném xuống cho người ta một ấn tượng tốt, tài nguyên sau này cũng sẽ tương đối phong phú một ít.”

Cái gọi là tài nguyên, đương nhiên là vòng khuếch tán ra ngoài từ điểm trung tâm, trung tâm có lợi nhất, bên ngoài tương đối yếu thế.

Thành phố Vân ở vị trí này, xác thật xấu hổ, khó trách Triệu Chân dồn hết sức lực cũng muốn lấy phỉ thúy lộ mặt ở hội đấu giá.

Nhưng hiện tại nghề châu báu cũng có một phần của Tống Diệp, tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nó lỗ vốn, “Hội đấu giá cử hành khi nào?”

“Chính là tối hôm nay.” Trên thực tế Triệu Chân chuẩn bị ký hợp đồng xong sẽ xuất phát.

Tống Diệp gật đầu, tùy ý đặt hợp đồng ở một bên, “Vậy đêm nay cháu đi cùng chú Triệu, thuận tiện nhập hàng.”

Nhập hàng? Triệu Chân ngẩn ra, qua một lúc mới hiểu được nhập hàng này là có ý tứ gì, không nhịn được giật giật khóe miệng, hoá ra thần tiên đều khó đoán ngọc đá này, ở trong mắt cô giống như bán sỉ bình thường.Chỉ là nghĩ đến phỉ thúy là Tống Diệp lấy ra, Triệu Chân cũng không có mâu thuẫn, “Được, vậy đợi lát nữa liền đi, lộ trình có hơi xa, có thể muốn qua đêm ở nơi đó, cháu có cần nói một tiếng với người nhà không?” Cho dù Tống Diệp biểu hiện đến cực kỳ giống một người lớn, nhưng tuổi bày ở trước mắt, có một số việc Triệu Chân vẫn là lấy ra giọng điệu trưởng bối. .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Tống Diệp lại là bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý, trực tiếp lắc đầu, đứng dậy đi theo Triệu Chân ra ngoài, “Có thể lập tức xuất phát.”

Người nhà họ Tống có lẽ sẽ ở nhà không có việc gì mắng cô hai câu, nhưng tuyệt đối sẽ không lo lắng ra ngoài tìm, điểm này cô rất khẳng định.

Triệu Chân há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có tiếp tục nói tiếp, trực giác nói cho ông biết, Tống Diệp cũng không thích ông xen vào việc người khác.

Thị trường mao liêu ở thành phố bên cạnh, lộ trinh xe gần ba tiếng, lúc Triệu Chân dừng xe vào tiệm cơm, đã là hai giờ chiều.

Hai người ăn đơn giản một chút, quyết định về khách sạn nghỉ ngơi trước, lúc ra đến cửa, Tống Diệp lại là hơi dừng bức, tầm mắt dừng ở trên cửa hàng mặt tiền bảng hiệu bắt mắt phía trước.

Tiệm net, ở đời sau là thông dụng khắp nơi, tùy ý có thể thấy được, nhưng ở niên đại máy tính chưa tiến vào chiếm giữ gia đình,cửa hàng mặt tiền đứng lặng ở góc đường liền có vẻ đặc biệt cao lớn.