Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 14



Nếu không phải ngẫu nhiên gặp được, Tống Diệp thật sự không nghĩ tới chính mình còn có thể tiếp xúc đến ông bạn già này nhanh như vậy.

Không sai, máy tính là đồng bọn duy nhất của Tống Diệp, cũng là người bạn trung thành nhất, làm sát thủ số một bị truy nã toàn cầu, cô trước nay đều không e ngại chính mình sẽ rơi vào lưới pháp luật, đơn giản vì cô là một tay hacker kỹ thuật không người có thể sánh kịp, dù là cơ sở dữ liệu do bao nhiêu quốc gia thành lập, cô đều có thể dễ dàng xóa sạch mọi tin tức của mình.

Tuy rằng tiệm net niên đại này có thể lên mạng, nhưng đại đa số người còn chưa biết thao tác, phần mềm cũng không đầy đủ, mấy chục máy, toàn bộ đều là mấy trò chơi nhỏ.

Bởi vì hiện tại tiệm net đen không có hạn chế tuổi, Tống Diệp chỉ dùng một tệ đã thuê một tiếng, lựa chọn một góc yên lặng, khởi động máy lên mạng. Khi ngón tay ấn ở trên bàn phím, chỉ nghe thấy tiếng đánh bùm bùm không dứt bên tai, trên màn hình màu lam lập tức điều động lên vô số giao diện, những con số rậm rạp trên giao diện đó làm người hoa cả mắt, người không biết còn tưởng rằng là trúng độc.

Chỉ ba phút, Tống Diệp đã nhẹ nhàng xâm nhập vào cơ sở dữ liệu cục công an thành phố Vân, chế tạo cho chính mình một thân phận mới, đặt thành 18 tuổi, dứt khoát viết giới tính thành nam, lại dùng cameras tiệm net ghép vào ảnh chụp, từ đây ở nước Z, Tống Diệp liền có thân phận hoàn toàn mới thuộc về chính mình.

Nghĩ nghĩ, Tống Diệp cũng sửa lại giới tính thân phận hiện giờ của mình.

Làm việc ở bên ngoài, tuy rằng gương mặt trẻ tuổi này có thể hạ thấp cảnh giác của người khác, nhưng rất nhiều chuyện vẫn là không tiện, ví dụ như làm thẻ ngân hàng.

Ngụy trang xong giấy tờ thân phận, phát hiện internet bên kia còn chưa có người phát hiện chính mình, tâm tư Tống Diệp vừa động, liền thử tìm kiếm tin tức tổ chức, nhưng giống như dự kiến không thu hoạch được gì.

Cũng đúng, tổ chức kia có được kỹ thuật tiên tiến đầu tiên và nhân tài hạng nhất, sao sẽ dễ dàng lưu lại manh mối như vậy.

Báo thù, tương lai còn dài…… Tống Diệp nghĩ như vậy, lúc đang chuẩn bị rời khỏi giao diện, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn một thông báo mới.‘ Bọn buôn người đang lẩn trốn ở thành phố Vân, hiện giờ đã bị truy nã cả nước. ’

Khuôn mặt ở phía dưới tiêu đề chói lọi, đúng là gã đàn ông râu dê bị Tống Diệp hố một phen trên xe lửa.

Lúc ấy ở đó nhiều người như vậy, lại vẫn là chạy thoát.

Tống Diệp tỏ vẻ hoài nghi năng lực của những người gọi là đầy tớ nhân dân này.

Nhưng nhìn gương mặt trên màn hình này, trong trí nhớ xa xăm của Tống Diệp, nghĩ tới một người, một người từng trợ giúp cô ở trong khốn cảnh lúc ấy.

Trong lòng thầm quyết định, cô đóng tất cả giao diện, xóa sạch dấu vết, đứng dậy đi ra tiệm net, thuận đường liền đi ngân hàng làm tấm thẻ.

Không nghĩ tới ngay khi cô lắc lư đi ra ngoài, trên máy tính trong căn cứ quân sự ở vùng núi thành phố Vân xa xăm, xuất hiện một tín hiệu báo động màu đỏ.

Vệ binh đang thao tác hệ thống sửng sốt, “Hệ thống thành phố Vân bị xâm lấn.” Vừa mới báo cáo xong, vụt một tiếng, tín hiệu lại nhanh chóng biến mất ở trên màn hình.

Lúc này Tần Trạm ngồi ở bên cửa sổ mặt mày sắc bén đảo qua, ánh mắt nặng nề vừa lúc dừng ở tín hiệu biến mất trong phút chốc kia.