Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 232: Dâng tặng lần đầu tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gặp mặt tôi lần cuối cùng? Vì sao?”

Hà Tuân Định thấy sai sai mà hỏi ngược lại.

Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, trả lời: “Bởi vì anh vẫn luôn là người con trai em thích nhất.”

“Đây chính là lời cô muốn nói với tôi?”

Hà Tuân Định hơi hơi nheo mắt, nghỉ ngờ hỏi lại.

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, giơ tay lên dụi dụi mắt, giả vờ khóc thút thít nói: “Chuyện nhà em anh nhất định đã nghe được từ chỗ của bố mẹ anh rồi! Bố mẹ em đang mắc nợ, anh trai em ngồi tù, trong nhà thiếu tiền, cho nên em quyết định tự bán mình ra ngoài.

Nhưng anh biết đấy, em chỉ có một lần đầu tiên, em không muốn để lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xa lạ.

Cho nên em muôn giao lân đâu tiên của mình cho anh, từ nay về sau, em sẽ giấu anh ở thật sâu trong lòng em.

“Kỳ Anh, em...”

Hà Tuân Định muốn nói lại thôi, đột nhiên mềm lòng mà nhíu mày lại.

Tâm tư Kỳ Anh từ trước đến nay đều rất đơn thuần, về điểm ấy Hà Tuân Định rất chắc chắn.

Chỉ có điều...

Sau đêm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trường học phong tỏa tất cả tin tức, đến cả trên mạng đều không thể tìm ra bất cứ dấu vết để lại nào.

Tiếp đó, Kỳ Anh vậy mà có thể bình yên vô sự xuất hiện ở đây, lại không bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn!? Đủ các loại nghỉ ngờ đang quanh quẩn trong lòng Hà Tuân Định.

“Tuân Định, anh không nguyện ý sao?”

Đồng Kỳ Anh nhấc đôi mắt lên, tràn ngập chờ mong mà chăm chú nhìn vào mắt Hà Tuân Định.

Nhưng kỳ thực sâu trong đôi mắt cô lại giấu kín căm hận đối với anh ta.

“Hừ! Kỳ Anh, cô muốn giở trò quỷ gì với tôi?”

Hà Tuân Định bỗng nhiên cảnh giác quát lớn.

Đồng Kỳ Anh đầy mặt hoang mang mà nhìn Hà Tuân Định, méo miệng vô tội hỏi lại: “Tuân Định, anh làm sao thế?”

Kỳ thật giờ phút này trong nội tâm cô cũng không nắm chắc được.

Cô không biết Hà Tuân Định có thể cứ thế mắc lừa hay không, một kế hoạch lời kịch tốt đẹp cũng đã bị chệch hướng quỹ đạo.

Qua nhiên, kê hoạch cũng không đuổi kịp biến hóa.

Hà Tuân Định nhìn gương mặt thanh thuần này của Đồng Kỳ Anh, trong đầu nhớ lại thời gian lúc bọn họ vẫn còn học cấp ba.

Từ hồi lớp mười cho đến lớp mười hai, hai người đều ngồi cùng bàn.

Vào khoảng thời gian đó áp lực học tập của anh ta rất lớn, cô cùng anh ta động viên lẫn nhau, mà cô còn sẽ làm bữa sáng ngon lành từ nhà rồi mang tới cho anh ta ăn.

Là bắt đầu từ lúc nào, anh ta thấy tâm tư của cô thay đổi.

Đồng Kỳ Anh thấy Hà Tuân Định đang suy nghĩ, tư tưởng phân tán, để phòng ngừa anh ta suy nghĩ nhiều hoặc nghi ngờ mà làm hỏng mất kế hoạch của mình, cô không quan tâm được nhiêu thử nữa mà trực tiêp nhào vào trong ngực Hà Tuân Định, ôm anh ta thật chặt, cầu khẩn nói: “Tuân Định, anh hãy hoàn thành tâm nguyện này của em được không?”

Cuối cùng Hà Tuân Định vẫn là mềm lòng, nâng hai tay ôm lấy thân thể Đồng Kỳ Anh, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười âm hiểm.

Không bằng đánh cược một lần! Đâu chỉ có Hà Tuân Định đang đánh cược, Đồng Kỳ Anh cũng đang đánh cược, chỉ còn xem cuối cùng ai thắng ai thua mà thôi.

Đến đại học Cung Huy chính là địa bàn của Hà Tuân Định.

Hà Tuân Định xe nhẹ đường quen mà mang Đồng Kỳ Anh đến một nhà nghỉ nhỏ ở gần đại học Cung Huy thuê phòng.

Thân phận giống như Đồng Kỳ Anh, lần đầu