Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 76



Mọi người thấy Minh Ngọc đẩy Minh Y xuống nước, sau đó la to: “Trời ạ, Minh Y bị A Cẩn đẩy xuống nước rồi…”

Giọng nàng ta vừa bén nhọn vừa to, chẳng bao lâu sau đã thu hút gã sai vặt đến, mấy người Ngu thị, Tứ Vương phi, Lục Vương phi cũng đến ngay. Nhưng đợi đến khi các bà đi tới, Minh Y đã được cứu lên, còn Lý Tố Vấn đang sơ cứu.

Minh Ngọc khóc vọt đến trước mặt Tứ Vương phi: “Mẫu thân, là con không tốt, không trông muội muội kỹ, A Cẩn đẩy muội muội vào trong nước. Hu hu hu… sao muội ấy có thể ác độc như vậy, Minh Y cũng là muội muội của muội ấy mà!” Khóc cực kỳ thê thảm.

A Cẩn vốn rất tức giận, nhưng nhìn Minh Ngọc như thế thì bình tĩnh lại.

Oánh Nguyệt cười lạnh: “Ngươi muốn hãm hại người khác sao? Nhiều người chúng ta đều trông thấy ngươi đẩy muội ấy xuống, ngươi còn không thừa nhận?”

Thi Lam cũng rất tức giận: “Sao ngươi có thể đổ oan cho người khác như thế, tất cả chúng ta đều thấy rõ ràng là ngươi đẩy muội muội mình xuống nước. Làm sao ngươi có thể nói xằng bậy như thế, còn cắn ngược lại?”

Minh Ngọc nói năng hùng hồn: “Minh Y là muội muội của ta, sao ta lại hại muội ấy được? Rõ ràng là A Cẩn làm, các ngươi đều là khuê mật của A Cẩn, đương nhiên là giúp đỡ nàng ta. Đúng là rắn chuột một ổ.”

Tứ Vương phi không đoái hoài đến nữ nhi, chỉ hận không thể bóp chết con khốn trước mắt này. Quả nhiên con của con khốn thì cũng là con khốn.

“Đồ khốn ngươi, dù nói thế nào thì Minh Y cũng là muội muội của ngươi, ngươi lại nhẫn tâm như thế sao? Ngươi hại con bé thế này, ngươi có chỗ tốt gì? Ngày xưa ta đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi là một người có lòng dạ độc ác như thế. Ai ai cũng nói ngươi đẹp như tiên nữ, ta lại thấy lòng dạ ngươi cực kỳ đen tối, lòng dạ cả nhà Lục Vương phủ các ngươi đều đen tối. Hại Vương gia nhà ta chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Minh Y của ta sao? Đáng thương Minh Y nhà ta suýt nữa đã hương tan ngọc nát. Ngươi ghen ghét con bé thì cứ nói thẳng, chúng ta cách xa ngươi một chút là được. Vì sao ngươi lại ra tay độc ác thế này, ta phải vào cung, ta yêu cầu Thiên gia phải phân xử cho Minh Y nhà ta.”

Lục Vương phi cũng không yếu thế: “Xin Tứ tẩu nói năng cẩn thận, còn chưa biết rốt cuộc đã có chuyện gì, những lời tẩu vừa nói là có ý gì đây? Chẳng lẽ Lục Vương phủ của ta có thể bị chửi bới tùy tiện sao? Minh Ngọc nói là A Cẩn nhà ta làm, nhưng ta lại nghe Thi Lam nói đây là do Minh Ngọc nhà tẩu làm. Tẩu nói tất cả đã thông đồng từ trước, mạng người quan trọng, vì sao bọn họ phải làm như thế. Nếu như đã thông đồng với nhau, vì sao Lý cô nương còn phải sơ cứu?” Lục Vương phi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, cái gì gọi là lòng dạ Lục Vương phủ chúng ta đen tối? Chúng ta làm gì mà hại Tứ Vương gia? Tứ Vương gia đã làm cái gì, tẩu đã làm cái gì, mọi người đều biết, chúng ta nể mặt thể diện huynh đệ nên không nói thêm cái gì, lại thành mềm yếu có thể bắt nạt trong mắt tẩu.”

“Thẩm Mỹ Phù, ngươi cũng dám nói, ngươi là ai chứ?”

“Bà lại là cái thá gì?” Đột nhiên A Cẩn lớn tiếng.

Mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ nhỏ nhắn.

“A Cẩn!” Lục Vương phi cũng không muốn để cho A Cẩn nói nhiều hơn, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của A Cẩn, nói nhiều cũng không tốt. Bất kể là có lý hay không, nói chuyện với người lớn như thế, bị truyền đi thì đều bị đánh giá.

Nhưng A Cẩn lại nhìn Lục Vương phi trấn an, nói tiếp: “Tứ bá mẫu, bà nói lời hà khắc, mười câu thì có chín câu đã mắng chửi nhưng lại không hề đi qua nhìn Minh Y một cái. Đây là chuyện một mẫu thân thật sự nên làm sao?” Nàng bật cười: “Hay là nói bà chắc chắn Minh Y không sao? Bà nói ta hại Minh Y, nhưng dù sao Minh Y cũng sẽ tỉnh, muội ấy tỉnh thì hỏi muội ấy là được. À đúng rồi, cho dù muội ấy có biết chuyện thì cũng chưa chắc đã nói. Thật ra ta cảm thấy rất lạ, cữu mẫu của ta vốn không có mời bà, tại sao bà lại không mời mà đến? Đến thì cũng thôi đi, vì sao đường tỷ Minh Ngọc lại muốn cắt đuôi tỳ nữ? Ở đây Oánh Nguyệt là tỷ tỷ ruột của ta, lời tỷ ấy không làm chứng được, vậy Thi Lam thì sao? Lý tỷ tỷ thì sao? Được, cho dù lời của tất cả mọi người đều không làm chứng được, vậy thì giao cho Hoàng gia gia giải quyết đi. Ta nghĩ Hoàng gia gia hỏa nhãn kim tinh, đương nhiên có thể nhìn thấu tất cả, cho dù… có người thông đồng, Hoàng gia gia cũng có thể nhìn thấu ngay. Thật ra ta lại hy vọng Hoàng gia gia có thể điều tra cặn kẽ, rõ ràng Thẩm phủ không mời bà, tự mình tới thì thôi đi, còn xảy ra chuyện. Rốt cuộc đơn giản chỉ vì mưu hại ta hay là vì tính toán cả Thẩm phủ đây? Bây giờ cữu cữu được Hoàng gia gia coi trọng, lại thường xuyên không hợp ý kiến với Tứ thúc, sợ là có người ngồi không yên rồi nha?”

Ý của A Cẩn rất rõ ràng, cả nhà bà ta đã tính toán đến đây để ăn vạ! Hơn nữa, nàng còn đẩy chuyện này lên một độ cao rất kỳ quái, chỉ là Tứ Vương phi vẫn không phát hiện.

Nhưng Tứ Vương phi không phát hiện, người bên ngoài lại nghe rất rõ. Ở đây đều là nữ quyến các nhà, các nàng đều yên lặng cúi đầu, nghĩ về nhà bẩm báo tin tức này lại cho lão gia mình. Hơn nữa, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

Thấy ánh mắt mọi người có hơi nghi ngờ, A Cẩn nói tiếp: “Bà chưa hỏi xanh đỏ đen trắng đã mắng ta, lại mắng Lục Vương phủ chúng ta, lại là vì sao? Bà nói Lục Vương phủ chúng ta hại Tứ bá phụ, câu này có ý gì? Bà có chứng cứ gì không? Hay là nói cho dù phạm sai lầm, chúng ta biết nhưng không thể nói?”

Tứ Vương phi bị nghẹn họng, nhìn chằm chằm A Cẩn: “Ở đây làm gì có chỗ cho đứa con nít như ngươi nói chuyện. Có ai nói chuyện với người lớn như ngươi không?”

A Cẩn nói nghiêm túc: “Nếu như nói ta, ta là con nít, nói thế nào cũng được. Nhưng bà không thể chửi bới Lục Vương phủ của ta như thế.”

“Ngươi hại Minh Y nhà ta, chẳng lẽ còn có lý hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ngươi đừng hòng bỏ qua như vậy. Tuổi còn nhỏ mà tính tình đã ác độc như thế.” Tứ Vương phi nhìn chòng chọc vào A Cẩn, hận không thể giết chết nàng.

“Nếu đã vậy, chúng ta tiến cung cầu Hoàng gia gia phân xử, không thể để cho nhà bà đổ oan cho người khác thế này được. Đúng là tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, ngay cả muội muội ruột của mình mà Minh Ngọc nhà bà còn có thể hại, còn cái gì mà không làm được nữa.” Giọng Oánh Nguyệt dần lớn hơn, mấy thiếu nữ đứng chung với nhau đều có hơi tức giận, bọn họ chưa từng gặp chỉ hươu bảo ngựa thế này. Nhưng cũng coi như Minh Ngọc chọn chuẩn, quan hệ bọn họ tốt, đương nhiên là giúp đỡ A Cẩn. Thế nên nàng ta cũng không sợ bọn họ thấy cái gì, dám dứt khoát ra tay.

Đúng lúc này, cuối cùng Minh Y cũng tỉnh táo lại, Lý Tố Vấn đứng dậy đi sang một bên, nhìn Minh Ngọc nói: “Lần sau ngươi còn làm chuyện như vậy, ta cũng sẽ ném ngươi vào trong nước, để ngươi cảm nhận một chút mùi vị hít thở không thông.”

Minh Ngọc cố giữ bình tĩnh, nàng ta cười lạnh nói: “Ngươi vì bao che A Cẩn mà cái gì cũng có thể nói được. Đừng tưởng rằng ngươi cứu được Minh Y thì có thể che giấu sự thật A Cẩn hại người.”

A Cẩn cười nhìn Minh Ngọc: “Nếu như ta thật sự muốn hại người thì người đầu tiên ta hại chính là ngươi. Lòng dạ ngươi rắn rết thế này, ngay cả muội muội mình mà cũng có thể đẩy xuống nước, còn có chuyện gì mà không thể làm chứ.”

Minh Ngọc cất giọng the thé chói tai: “Ngươi mới thật sự ác độc, hại muội muội còn muốn hại cả ta. Đừng tưởng rằng bọn họ đều thiên vị ngươi thì không có ai trị ngươi. Con khốn như ngươi nên đi chết, đi chết đi!”

A Cẩn: “... Ha hả!” Đậu má, đừng nói tinh thần của Minh Ngọc này có vấn đề nha? A Cẩn thấy nàng ta đang căm hận nhìn nàng, lại nhớ đến câu nói trước đó của nàng ta. A Cẩn giật mình, nàng ta thích Thời Hàn ca ca sao? Cho nên mới ghen ghét nàng như vậy?

Minh Y Quận chúa rơi xuống nước, hai bên đều cho rằng mình đúng, mọi người nhìn biểu hiện của hai phe, đương nhiên không dám phán đoán lung tung rốt cuộc là ai làm chuyện như vậy. Nhưng bây giờ Minh Ngọc Quận chúa điên cuồng la hét thế này, lại chưa từng đi đến nhìn muội muội mình một cái, thật sự không có vấn đề gì sao? Còn Tứ Vương phi nữa, không nhìn tình trạng thân thể của nữ nhi mình, ngược lại bắt đầu cắn người ngay, đây cũng không phải trạng thái bình thường.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn ba mẹ con Tứ Vương phủ trở nên nghi ngờ, thật ra mọi người hiểu lầm Tứ Vương phi, đương nhiên bà ta không có nhiều đầu óc để tính toán Thẩm phủ như vậy. Bà ta chỉ là quá căm hận Thẩm Mỹ Phù, bất kể là Thẩm Mỹ Phù hay là nữ nhi của bà, chỉ cần có cơ hội thì bà ta đều sẽ nhào tới cắn một cái không chút do dự. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cơ hội như vậy, làm sao bà ta có thể không nắm chắc được.

“Triệu Minh Y, ngươi cũng tỉnh rồi, vì sao còn giả vờ ngất làm gì?” A Cẩn thấy lông mi Minh Y khẽ run nên lên tiếng.

Minh Ngọc lập tức nói: “Minh Y, mau nói cho bọn họ biết là A Cẩn đẩy muội xuống nước.” Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào muội muội.

Minh Y không mở to mắt nhưng lông mi lại liên tục run rẩy, dường như là sợ gì đó.

A Cẩn đứng ở đó, cũng không tiến lên phía trước, đột nhiên mỉm cười hỏi: “Triệu Minh Ngọc, ngươi thật sự cho rằng ta không chuẩn bị gì cả mà dám đứng chung với ngươi sao?”

Minh Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức cố bình tĩnh lại. Nhất định là nàng đang lừa mình, nàng ta cố gắng biểu hiện bình thường, nhìn A Cẩn nói: “Ha hả, ta thật sự không biết ngươi lại muốn bịa chuyện gì đây?”

A Cẩn yên lặng nhìn trời, cười không nói.

Minh Ngọc lại càng không nắm được, nói lớn hơn: “Ngươi đừng có giả thần giả quỷ, chính là ngươi hại muội muội ta.”

“Ai hại ai?” Giọng nam trầm thấp mạnh mẽ vang lên, mọi người quay lại nhìn, đúng là Thẩm Nghị. Mà bên cạnh ông là mấy vị Vương gia sắc mặt tái xanh, trong đó bao gồm cả Tứ Vương gia!

Nhị Vương gia là ca ca, đương nhiên lên tiếng đầu tiên: “Chúng ta vốn đang thảo luận ở gác lửng Thẩm phủ, không ngờ lại nhìn thấy một màn tỷ muội tương tàn. Tứ đệ, nhà của đệ đúng là dạy con tốt quá!”

Minh Ngọc suýt nữa thì té xỉu, nàng ta nhìn mấy người, run rẩy nói: “Là, là A Cẩn đẩy Minh Y.”

“Chát!” Tứ Vương gia lập tức cho một bạt tai, sắc mặt ông ta xám xịt nhìn nữ nhi của mình: “Mặt mũi của Tứ Vương phủ đều bị ngươi làm mất hết rồi.”

Hôm nay mấy vị Hoàng tử đều thảo luận ở Thẩm phủ, nhưng ngại hôm nay Thẩm phủ có yến hội, bọn họ đi đến Thư các, không ngờ lại thấy được một trò hay thế này.

Minh Ngọc vì mưu hại A Cẩn mà trở tay đẩy muội muội mình xuống nước. Dáng vẻ dứt khoát đó quả thật khiến lòng người phát lạnh. Lòng dạ phải hung ác thế nào thì mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Lúc đó sắc mặt Tứ Vương gia cực kỳ khó coi, làm thế nào ông ta cũng không ngờ Minh Ngọc lại lớn mật như thế. Mưu hại A Cẩn thì không sao, nhưng ngươi không thể tìm cách tốt hơn à? Bây giờ thế này ngoài mất mặt, rước phiền phức cho ông ta thì còn tác dụng gì khác không? Đồ ngu thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều!

Ông ta vừa nghe bẩm báo Tứ Vương phi đến thì nảy sinh bất an, không ngờ người đàn bà ngu xuẩn kia lại ngu đến cực hạn, còn không mời mà đến.

Tứ Vương phi nhìn thấy Tứ Vương gia thì lập tức gọi: “Vương gia, ngài cần phải phân xử cho Minh Y, ngài nhìn nha đầu A Cẩn ác độc này đi, thế mà giết hại muội muội của mình như thế, quả nhiên là ý trời khó tha. Vương gia à…”

“Ngươi câm miệng!” Tứ Vương gia giận dữ nói, sau đó miễn cưỡng cười gượng.

“Vạn Tam, đưa Vương phi và tiểu thư về!” Ông ta quay đầu nói với Lục Vương phi: “Lục đệ muội, hôm khác nhất định Tứ ca sẽ đến nhà xin lỗi.”

A Cẩn vẫn giữ gương mặt tươi cười không rành chuyện đời, chỉ là lời nói của nàng lại khiến Tứ Vương gia phun máu: “Tứ bá phụ, không cần đến nhà xin lỗi đâu. Cũng không phải chuyện gì lớn, ta quen rồi.”

Ta quen rồi! Ta quen rồi! Gia Hòa Quận chúa làm như vậy là để mọi người đều biết ngày thường Minh Ngọc cũng có dáng vẻ như thế. Nàng vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Minh Ngọc lại càng có thâm ý.

A Cẩn rất khiêm nhường: “May là mấy vị bá phụ đều ở đây, nếu không ta thật sự có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

Tứ Vương gia thật sự rất tức giận, nhưng lại muốn bày ra gương mặt hiền từ: “A Cẩn chớ giận Tứ bá mẫu, con người bà ấy mỗi khi gặp chuyện sẽ dễ bị kích động, nhưng lại không phải người có lòng dạ xấu xa gì. Còn về tỷ tỷ Minh Ngọc của con, đợi về nhà đương nhiên ta sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, cho con một câu trả lời.”

A Cẩn vội vàng khoát tay: “Tứ bá phụ tuyệt đối đừng đánh Minh Ngọc tỷ tỷ, tuy Minh Ngọc tỷ tỷ làm sai, nhưng ta là muội muội, nào có chuyện trách tỷ tỷ. Nếu như ngài ra tay làm Minh Ngọc tỷ tỷ bị thương, ngược lại sẽ thành lỗi của ta. Thật ra vừa rồi ta cũng không đúng, ta tranh luận với Tứ bá mẫu, nhưng ta thật sự không thể nhìn thấy người ngoài chửi bới Lục Vương phủ của ta, chửi bới người thân của ta. Tuy phụ vương ta làm người tưng tửng, nhưng lại rất tốt bụng, mẫu thân lại càng như thế. Phẩm hạnh của ca ca tỷ tỷ đương nhiên không cần nói nhiều, mấy lời như cả nhà đều có ý xấu thế này, xin Tứ bá mẫu đừng nói lại nữa. Ngài nói như thế, chúng ta thật sự sẽ đau lòng chết mất.”

Cô nhóc cực kỳ chân thành, lại khiến gương mặt Tứ Vương gia đen hơn vài phần. Nhưng cho dù là thế, ông ta vẫn muốn bày ra vẻ mặt dễ coi: “Tứ bá mẫu của con không biết nói chuyện, nhất định ta sẽ dạy dỗ bà ấy. Các ngươi còn không mau về đi.” Ông ta quay đầu, nghiêm nghị nói với mẹ con Tứ Vương phi.

A Cẩn cũng không cười, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc kia, nói tiếp: “Tứ bá phụ, hình như Tứ bá mẫu rất có thành kiến với nhà chúng ta, ngài ấy nói chúng ta hại ngài. Trời đất chứng giám, chúng ta không làm chuyện như thế.”

Minh Ngọc bị cái tát của Tứ Vương gia đánh cho choáng váng, đã hoàn toàn không dám mở miệng. Thậm chí nàng ta còn không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Còn Minh Y lại càng không dám tự tiện “tỉnh lại”, chỉ mặc cho ma ma bế nàng ta.

Tứ Vương phi vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Vương gia, ngài không phân xử cho Minh Y của chúng ta, còn trách cứ Minh Ngọc thế này là sao? Đều là do con khốn này, nó…”

“Đủ rồi!” Ánh mắt Tứ Vương gia nhìn Tứ Vương phi giống như ngâm trong thuốc độc: “Vừa rồi ở gác lửng, ta và các vị huynh đệ đã nhìn rõ như ban ngày, không cần ngươi nói bậy. Minh Ngọc phạm sai, ngươi cũng như thế à?” Ông ta cắn mạnh bốn chữ “rõ như ban ngày”, Tứ Vương phi giật mình. Bà ta nhìn về phía nữ nhi, Minh Ngọc cúi thấp đầu, không dám nói thêm chữ nào. Tuy nàng ta ngu ngốc, nhưng cũng hiểu ý nghĩa kín đáo trong lời phụ thân. Nếu như không ai trông thấy, đương nhiên nàng ta có thể biện bạch, cho dù có nói toạc trời cũng được. Nhưng bây giờ “mọi người” đều nhìn thấy, mọi người này đương nhiên bao gồm cả Nhị Vương gia và Tam Vương gia.

Nếu như chỉ có Thẩm Nghị, đương nhiên nàng ta có thể ngụy biện, thế nhưng lại không phải! Ông Trời cũng ưu ái A Cẩn quá mức, nghĩ đến đây, nàng ta lại căm phẫn nhìn A Cẩn, chỉ nghĩ lần sau chắc chắn sẽ không để lộ chút sơ hở nào.

Lúc này Tứ Vương phi mới phản ứng được, bà ta vừa muốn mở miệng, Tứ Vương gia đã nói: “Vạn Tam, dẫn người đi về.”

Vạn Tam nhận được lệnh của Tứ Vương gia, lực tay mạnh hơn vài phần: “Vương phi, mời trở về cho.”

Tứ Vương phi sợ, muốn giải thích, nhưng lại bị ánh mắt tàn nhẫn của Tứ Vương gia đè ép, chỉ đành tâm không cam tình không nguyện bị người ta dẫn đi.

Tứ Vương phi bọn họ đi rồi, Tứ Vương gia cũng không thể tiếp tục, bèn nói với mấy người Nhị Vương gia: “Nhị ca, trong nhà của ta còn chút chuyện phải xử lý. Chuyện lần này ta đành làm phiền các huynh rồi.”

Đương nhiên Nhị Vương gia gật đầu, ông nói: “Tứ đệ vẫn nên xử lý chuyện trong nhà thỏa đáng thì hơn. Loại chuyện… giết hại muội muội ruột, hãm hại đường muội thế này, sợ không phải nói một chút là giải quyết được. Tứ đệ phải cân nhắc cho tốt.”

Sắc mặt Tứ Vương gia cực kỳ khó coi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu rời đi.

Đợi Tứ Vương gia rời đi, Thẩm Nghị điềm nhiên như không có chuyện gì, dặn dò Ngu Uyển Tâm: “Đừng để những chuyện này trong lòng. Chúng ta còn có việc công cần xử lý, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Uyển Tâm mỉm cười: “Lão gia cứ yên tâm.”

Mấy vị Vương gia cũng không ở lâu, có lẽ là có chuyện quan trọng, khẽ gật đầu rồi rời đi ngay. Đúng lúc này, có người bẩm công tử nhà họ Cảnh đến, Ngu Uyển Tâm cũng dẫn mọi người trở lại viện trước.

Chuyện xảy ra đột ngột, Minh Ngọc Quận chúa lại quyết tâm để người ngoài biết, thế nên hét to mới kinh động đến mọi người ở bên này. Bây giờ cuối cùng trò khôi hài này cũng đặt dấu chấm hết, mọi người lại nảy sinh cảm giác xấu hổ. Cô nương của Hoàng gia coi trọng nhất là lễ nghi, đạo đức. Thường ngày chỉ nghe Gia Hòa Quận chúa ngang ngược càn rỡ, nhưng tận mắt thấy Minh Ngọc Quận chúa thật sự ác độc, cũng cảm thấy đáng sợ.

Những người dẫn nữ nhi theo thì âm thầm dặn dò nữ nhi nhà mình chớ có tiếp xúc nhiều với vị Quận chúa này của Tứ Vương phủ, nếu không chết thế nào cũng không biết. Ngay cả muội muội của mình mà cũng có thể ra tay thì còn chuyện gì mà không làm được.

Trong lòng mọi người cảm thấy may mà biết được tính tình thật của vị Quận chúa này, lại cảm thấy gặp chuyện thế này thì dù sao cũng không tốt. Nếu như lan truyền ồn ào, sợ là Tứ Vương gia không vui. Nhưng cũng may là đông người, cho dù có truyền thì cũng chưa chắc có thể đoán được là ai.

Thấy cữu mẫu mời mọi người đến viện trước, A Cẩn nhỏ giọng nói: “Ta đi nhà xí đây!”

Oánh Nguyệt nhìn nàng, trêu chọc: “Đừng nói muội lại gặp được chuyện gì nha?”

A Cẩn phồng má, nói: “Làm sao ta có thể xui xẻo như vậy được, không thể nào có chuyện đó đâu!”

Oánh Nguyệt thấy gương mặt bánh bao nhỏ của nàng phồng lên thì bật cười: “Để A Bích đi theo muội.”

A Cẩn: “Nếu như thật sự có người muốn hại ta thì có người đi theo cũng vô dụng. Không phải vừa nãy mọi người đều ở đó sao? Người ta còn bảo mọi người nói dối kìa!”

Oánh Nguyệt trợn trắng mắt: “Muội đừng có ngụy biện như thế. A Bích, đi theo tiểu Quận chúa cho sát, đừng để người ngoài bắt nạt muội ấy.”

A Bích quy củ vâng dạ, A Cẩn thấy tất cả mọi người đều đi rồi thì cười, đi ngược hướng lại, đến một ngã rẽ thì quẹo vào đi đến giữa rừng cây. Mà nam tử đứng giữa rừng cây còn ai ngoài Phó Thời Hàn nữa. Chỉ thấy Phó Thời Hàn mặc bộ quần áo màu xanh sẫm ngàn năm không đổi, hắn thanh lịch tao nhã chắp tay sau lưng, thấy A Cẩn đến thì mỉm cười nói: “Muội đến rồi.”

A Cẩn chu miệng nhỏ, liếc hắn: “Thời Hàn ca ca xấu!”

Phó Thời Hàn nhíu mày hỏi: “Xấu? Tại sao lại nói như vậy? Ta nhớ hình như mình vẫn luôn đối với muội rất tốt.”

“Huynh còn không thừa nhận, vừa rồi lúc Triệu Minh Ngọc đẩy Minh Y xuống nước, rõ ràng huynh đã đứng sau cái cây.” Nàng lên án.

“Sau đó thì sao?” Thời Hàn hỏi.

A Cẩn chọc hắn: “Vậy sao huynh không ra làm chứng cho ta chứ! Ta còn nghĩ huynh sẽ đi ra làm chứng cho ta đấy.”

Thời Hàn mỉm cười hỏi: “Oánh Nguyệt làm chứng cho muội nhỉ? Thẩm Thi Lam làm chứng cho muội nhỉ? Lý Tố Vấn làm chứng cho muội nhỉ? Nhưng người ta vẫn sẽ nghi ngờ, bởi vì quan hệ của các nàng với muội rất tốt!” Thời Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như ta làm chứng cho muội, muội đoán xem mọi người sẽ tin tưởng bao nhiêu đây?”

A Cẩn vò đầu: “Ta cũng hiểu đạo lý này, nhưng dù sao vẫn tức giận. Nhưng lần này ta khá may mắn, lại được mấy vị Hoàng bá phụ nhìn thấy.”

Thời Hàn kéo kéo búi tóc A Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ muội thật sự cảm thấy tất cả đều là ý trời? A Cẩn, trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy đâu.”

A Cẩn ngẩn người: “Hả” một tiếng.

Thời Hàn mỉm cười: “Bọn họ ra mặt đương nhiên sẽ tốt hơn ta nhiều.”

A Cẩn: “Là huynh thông báo cho bọn họ?” Cũng không đúng, cách một cái hồ nước, không tiện, hơn nữa bọn họ chưa chắc đã nghe Phó Thời Hàn. Phải biết rằng bọn họ đã tự mình nhìn thấy rõ như ban ngày.

Thời Hàn khẽ giơ tay lên, lập tức hòn đá nhỏ trong tay hắn xuyên thẳng qua hồ nước, đập vào đại thụ bên trên Thư các. A Cẩn ngẩn người, đậu đen rau má, bây giờ thằng nhãi này lợi hại thế sao?

“Đang thảo luận yên lành, sao bọn họ lại nhìn ra bên ngoài chứ. Chẳng qua ta chỉ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ một chút thôi, muội xem, như thế có phải rất tốt không?”

A Cẩn: “...”

“Có đôi khi phải dùng cách đơn giản nhất để thu hoạch được mục đích lớn nhất, không phải Thời Hàn ca ca đã dạy muội rồi sao?” Thời Hàn nói thấm thía, lại kéo búi tóc của A Cẩn một cái.

A Cẩn tức giận: “Sao huynh cứ kéo tóc người ta hoài thế!”

Thời Hàn vô tội nói: “Nhưng mà búi tóc của muội bị lệch nha. Nếu đã lệch thì đương nhiên Thời Hàn ca ca muốn giúp muội.”

A Cẩn: “...” Cái tên bệnh sạch sẽ nặng + OCD này!

A Cẩn đẩy tay hắn ra: “Cảm ơn huynh đã ra tay giúp đỡ, nếu không thật sự bị nàng ta tính kế chết rồi.” A Cẩn ra vẻ bé nhỏ sợ sệt.

Thời Hàn quan sát nàng từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Ta cũng không tin muội chưa từng nghĩ tình huống đó sẽ xảy ra.”

A Cẩn cảm thấy thật sự nàng đã đề cao cảnh giác, nhưng không chịu nổi sự kỳ ba của Minh Ngọc: “Ta nghĩ tới chuyện nàng ta sẽ đẩy ta, cũng nghĩ tới tự nàng ta rơi xuống nước hại ta, nhưng ta không ngờ nàng ta sẽ đẩy Minh Y. Đúng thật là, đã muốn hãm hại người khác thì tự mình ra trận đi, còn phải kéo người khác xuống nước, đúng là hết nói nổi. Nhưng mà ta cũng không sợ, không thấy ta nhắc đi tìm Hoàng gia gia sao? Lá gan Minh Y nhỏ như vậy, chỉ cần Hoàng gia gia ra tay, đương nhiên muội ấy sẽ nói thật.”

“Muội còn biết vậy.” Thời Hàn cười, nhéo gương mặt nàng.

A Cẩn: “Phó Thời Hàn, huynh không dừng được đúng không? Kéo tóc ta thì thôi, còn nhéo mặt ta nữa, bây giờ huynh lại muốn giải thích thế nào đây?”

Thời Hàn: “Nhóc đáng yêu!”

A Cẩn cạn lời, cái quỷ gì chứ!