Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 77



A Cẩn đen mặt nhìn Thời Hàn: “Chẳng lẽ ta đáng yêu thì huynh có thể tùy tiện kéo tóc của ta, nhéo mặt của ta hả? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Thời Hàn: “A Cẩn còn khách sáo với Thời Hàn ca ca à? Uổng công Thời Hàn ca ca đối tốt với muội như vậy.”

A Cẩn: “...”

Thời Hàn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ta đối với muội không tốt à? Là ai dạy muội leo cây, là ai dạy muội đánh nhau, là ai dạy muội tính kế người khác? Cho dù muội học không tốt, nhưng mà vẫn luôn là Thời Hàn ca ca nha, Thời Hàn ca ca dạy muội không biết bao nhiêu kỹ năng sinh tồn. Muội cũng không thể trở mặt không quen biết thế này được.”

A Cẩn: “Đó là chuyện tốt à? Đúng không, đúng không?”

Thời Hàn: “Chẳng lẽ không đúng sao? Để muội mạnh mẽ một chút, đương nhiên là bảo vệ muội! Nữ hài tử không cần phải quá mức dịu dàng như nước, bị ấm ức nhưng phải cố nuốt xuống đó là hành động ngu ngốc nhất. Làm người phải sống tùy tiện khoa trương mới là đứng đắn. Những thứ này người ngoài sẽ không nói cho muội biết đâu. Thời Hàn ca ca tốt không? Cho nên muội phải cảm ơn ta đó!”

Thấy A Cẩn thẹn quá hóa giận, Thời Hàn còn cảm thấy vui hơn. A Cẩn xù lông nhìn gương mặt tươi cười của hắn, đang muốn bùng nổ thì đột nhiên sửng sốt, Thời Hàn cười liếc nàng: “Sao nào? Đột nhiên phát hiện ta anh tuấn tươi mát thoát tục, là một nam tử đẹp trai khó gặp à?”

A Cẩn chống nạnh: “Huynh có thể đừng tự luyến như thế không. Đồ cuồng tự luyến!”

Thời Hàn quan sát bản thân từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ta nói sai à? Trong Kinh, muội có thể tìm được mấy người hoàn hảo hơn ta?”

A Cẩn giơ một ngón tay lên, bó tay rồi, thật đúng là không có! Nhưng mà nàng lập tức cười lạnh: “Đương nhiên không phải nói sai, phải biết rằng vì huynh mà Triệu Minh Ngọc phải nhịn đau ra tay giết muội muội mình đấy! Đừng cho rằng ta không biết nàng ta thích huynh.” A Cẩn lên án.

Lúc này Thời Hàn mới vô tội đây.

“Nàng ta thích ta thì ta phải thích nàng ta à? Hơn nữa rõ ràng nàng ta đẩy muội muội xuống nước là vì muốn hãm hại muội. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến gì đến ta nha.”

A Cẩn: “Đó là vì chúng ta suốt ngày lêu lổng với nhau, cho nên nàng ta ghen ghét nha.”

A Bích yên lặng cúi đầu, tiểu Quận chúa, ngài dùng sai từ rồi nha! Lêu lổng, nghe là biết không phải từ tốt gì.

Tuy cái từ này không hề tốt đẹp gì, nhưng Thời Hàn lại không tức giận chút nào. Không chỉ có thế, hắn còn nở nụ cười, dường như rất vui với hình dung của A Cẩn: “Thì ra nàng ta ghen ghét A Cẩn nha, nhưng sao ta có cảm giác là tự nàng ta có bệnh chứ?”

Đột nhiên A Cẩn nghĩ đến gì đó, hỏi Thời Hàn: “Ta hỏi huynh một câu nha?”

Thời Hàn: “Muội nói đi.” Nói như thế, hắn lại liếc qua sau lưng A Cẩn một cái, A Cẩn không hề hay biết.

“Nói rằng, có một nữ tử ra ngoài tham gia tang lễ của gia tộc, nhìn thấy một nam nhân. Nam nhân đó mặt mày như mực, mắt sáng như đuốc, anh tuấn phóng khoáng, là một nam tử tốt ngàn dặm mới tìm được. Nữ tử này nhìn thấy thì ưng ý, đợi đến khi về phủ, nàng ta lập tức dùng một đao giết chết tỷ tỷ mình. Huynh nói xem là vì sao?” A Cẩn hỏi xong thì nhìn Thời Hàn mỉm cười.

Đây là một câu hỏi rất thịnh hành lúc nàng còn đi học, nghe nói… người trả lời được câu hỏi này đều là biến thái. Theo nàng thấy thì Minh Ngọc chính là người như thế.

Thời Hàn: “Có lẽ… nàng ta muốn gia tộc lại làm tang lễ một lần nữa?”

A Cẩn: “... Quả nhiên huynh là biến thái!”

Thời Hàn cười: “Chẳng lẽ A Cẩn cảm thấy ta là biến thái à? Chẳng qua ta chỉ trả lời thật lòng thôi, hay là nói muội cảm thấy đáp án của ta là đúng?”

“Người có thể trả lời câu hỏi chính xác đều là biến thái. Đây chính là dự tính lúc đầu của câu hỏi này, ta cũng ngẫu nhiên nghe được người khác nói đến mà thôi. Vừa rồi nghĩ đến hành động của Minh Ngọc thì nhớ đến câu hỏi này, bây giờ nhìn huynh, quả nhiên cũng là biến thái!” A Cẩn chậc chậc, gương mặt ghét bỏ liếc Thời Hàn.

Thời Hàn vô tội nói: “Đúng là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. A Cẩn của ta biến thành người biết trào phúng từ lúc nào thế? Thế này không tốt đâu!”

A Cẩn cười hì hì: “Trong câu này của huynh có hai điểm sai. Đầu tiên, ta không phải của huynh. Thứ hai, ta vốn không trào phúng huynh, đều là nói thật thôi.” Nói rồi, cằm nhỏ của nàng hất lên, nhìn Thời Hàn cười rạng rỡ, chọc cho hắn cười lớn hơn.

Hai người chưa từng phát hiện, nhưng trong mắt người ngoài, một đôi nam nữ, nam thanh lịch tao nhã phóng khoáng, nữ xinh xắn động lòng người, đúng là một đôi trời xanh tác hợp. Mà lúc này, Ngu Kính Chi cũng nghĩ như vậy, hắn đứng cách đó không xa, nhìn biểu cảm sinh động của A Cẩn mà không khỏi bật cười. Nhiều năm như vậy, cô nhóc năm đó đã lớn thành một đại cô nương rồi!

“Kính Chi, sao huynh ở đây thế?” Cảnh Diễn phía sau gọi hắn, đợi đến khi đi lên phía trước nhìn thấy thì cũng cười: “Ta biết ngay, chắc chắn bọn họ ở cùng nhau.”

Kính Chi: “Rể hiền trong mắt mọi người như huynh sao lại đến đây? Ta cho rằng huynh không thể phân thân ra chứ.”

Cảnh Diễn phản bác: “Ta lại cảm thấy rể hiền trong mắt mọi người là huynh đấy! Tuổi trẻ tài cao, còn trẻ mà đã được Thiên gia coi trọng. Thậm chí rất nhiều người còn nói huynh sẽ là Thẩm Nghị thứ hai. Nam tử thế này không phải chính là thịt mỡ trong mắt mọi người sao?”

Ngu Kính Chi cũng không có biểu cảm dư thừa nào, hắn hơi nhướng mày, nói: “Chỉ tiếc thịt mỡ sẽ làm người ta chán ngấy. Không có ai mua thịt mà chỉ mua mỗi thịt mỡ.”

Cảnh Diễn bật cười “phụt”, nhưng cũng không nói gì khác, chỉ vỗ vỗ bả vai Ngu Kính Chi. Ngu Kính Chi lại nhìn nam nữ bên kia một cái, gật đầu với Cảnh Diễn rồi lướt ngang qua vai: “Ta còn chút việc công, không ở lâu.”

Cảnh Diễn nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thán: “Không ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng huynh ấy sâu sắc như thế.”

Trong Kinh không ai không biết vụ án năm đó nhà họ Địch lừa cưới, nhà họ Địch không chỉ lừa cưới, Địch Lăng Lăng còn cấu kết với người khác. Tuy bây giờ nhà họ Địch đã suy tàn, Địch Lăng Lăng cũng bị ban chết, nhưng chuyện đã xảy ra thì dù sao cũng đã xảy ra. Tám năm nay, mọi người cũng không biết rốt cuộc Ngu Kính Chi cảm giác thế nào, chỉ thấy sau chuyện đó hắn không còn cười nữa thì mọi người đã hiểu, hắn cũng không thể buông xuống hoàn toàn. Nghĩ cũng đúng, cho dù là thê tử giả thì cũng không có ai muốn bị đội nón xanh.

Một năm trước, Ngu Kính Chi được Thiên gia điều từ phương Nam về, cũng có không ít người muốn làm mai với nhà họ Ngu, nhưng đều bị Ngu Kính Chi từ chối. Rốt cuộc là khó quên tình cũ hay là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng thì không ai biết được.

“Cảnh Diễn ca ca!” A Cẩn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cảnh Diễn, cười tủm tỉm chào hỏi.

Cuối cùng Cảnh Diễn cũng hoàn hồn: “Gia Hòa Quận chúa.”

A Cẩn cười: “Vừa rồi ta ở xa đã nhìn thấy Cảnh Diễn ca ca, huynh đang ngẩn người nghĩ gì thế?” A Cẩn nhìn theo tầm mắt hắn, thấy mấy con vịt đang bơi lội trong ao thì bày ra vẻ mặt “ta hiểu”, cười tủm tỉm hỏi: “Huynh đang thèm vịt quay à?”

Cảnh Diễn lập tức cảm thấy một đám quạ bay qua đỉnh đầu mình, hắn đâu phải là người như vậy. Đừng nói hắn là cháu đích tôn của Cảnh Thừa tướng, cho dù không nói đến chuyện này, chỉ nói bản thân hắn thì cũng là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Tửu lâu nhà hắn cũng là đệ nhất Kinh thành, còn cần phải thèm con vịt trong phủ người ta sao? Hơn nữa, con vịt đó trông cũng đâu có mập mạp nha!

“Tiểu Quận chúa nói gì vậy chứ, làm sao ta là người như thế được. Chỉ là ta nghe nói vừa rồi có người rơi xuống nước, có lẽ con vịt kia bị kinh sợ, còn đang suy nghĩ có cần phải đi đến an ủi chúng nó không đây!” Cảnh Diễn cười giỡn.

A Cẩn: “Nếu như huynh muốn đi đến an ủi con vịt thì có thể bảo Thời Hàn ca ca giúp huynh. Võ công của huynh ấy rất tốt, đạp huynh xuống hồ nước đương nhiên không thành vấn đề.”

Cảnh Diễn: “... Đúng là một con nhóc bụng đầy ý xấu.”

“Huynh nói ai?” Giọng nam u ám truyền đến, Cảnh Diễn vội vàng đứng thẳng xin lỗi: “Ai da, đương nhiên là ta nói đùa rồi, thật ra ta đang muốn nói bản thân ta nha. Thời Hàn à, đệ nhìn sắc mặt này của đệ đi, đúng là càng lúc càng không ổn. Sao thế? Gần đây không nghỉ ngơi tốt hả?”

A Cẩn cười, đôi mắt cong cong. Nàng dùng khăn che miệng, cực kỳ thục nữ: “Thì ra… Cảnh Diễn ca ca sợ Thời Hàn ca ca nha!”

Cảnh Diễn bày ra biểu cảm ít thấy chuyện lạ: “Không phải muội nên biết chuyện này từ sớm rồi sao? Chúng ta cũng đâu phải mới quen một hai ngày.”

A Cẩn: “Ngày xưa không thấy lão nhân gia ngài biểu hiện rõ ràng như thế nha!”

Cảnh Diễn cười: “Ta…”

“Cảnh Diễn.” Đột nhiên Thời Hàn mở miệng: “Ta nhớ huynh còn có việc đúng không?”

Cảnh Diễn sững sờ, cười như tên trộm: “Ồ? Đúng, ta có việc.” Nói rồi cũng không nói thêm gì khác, nhướng mày với A Cẩn, sau đó để lại một câu tạm biệt rồi rút lui. A Cẩn mờ mịt: “Huynh ấy sao thế? Sao đột nhiên lại rời đi?”

Thời Hàn: “Đừng quan tâm huynh ấy, con người huynh ấy không bình thường cho lắm.”

A Cẩn: “Muội nhìn ra rồi!”

Trong lòng Cảnh Diễn lặng lẽ rơi nước mắt, hắn không bình thường? Nếu như thật sự không bình thường thì cũng sẽ không thức thời rời đi như thế nha! Nghĩ có lẽ thằng nhóc Phó Thời Hàn này dường như càng lúc càng thích A Cẩn. Nếu như hắn không thành thật rời khỏi, sợ là không biết ngày mai trong Kinh thành sẽ có lời chửi bới nào được lan truyền. Người này đối xử với kẻ địch đúng là vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng, còn lâu mới quan tâm mình là biểu ca ruột thịt của hắn.

Bên này không coi chuyện của Minh Ngọc lớn lao gì, nhưng bên phía Tứ Vương gia lại giận không nhịn nổi. Ông ta đen mặt trở về Tứ Vương phủ. Lúc này, Tứ Vương phi và hai vị Quận chúa đã đến về phủ trước, Tứ Vương phi đang ra sức mắng Minh Y: “Cái con chết dẫm mày, sao mày lại ngu như vậy, chẳng lẽ không biết nhìn ánh mắt tỷ tỷ mày mà làm à? Thấy tỷ tỷ mày đã đơn độc gọi con khốn A Cẩn kia đến một bên thì mày phải chủ động làm bộ bị nó đẩy rơi xuống nước mới phải. Còn dám đợi tỷ tỷ mày tự mình ra tay, kết quả lại rắc rối thế này, tất cả đều tại mày. Hơn nữa lúc đó mày đã tỉnh thì nên la to là nó đẩy mày, chút ánh mắt đó cũng không có, bình thường trong nhà tao dạy mày thế nào, đầu óc của mày là để cho heo ăn à?”

Minh Y co rúm đứng một bên, không dám nói lời nào.

“Mày bị câm điếc à, nói mày cái gì mày cũng chỉ biết im lặng. Nếu như mày có một chút xíu tâm tư của tỷ tỷ mày thì tao đã không cần nhọc lòng nổi giận thế này. Như thế rất tốt, đợi đến khi phụ vương mày về thì còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Tao không quản được những chuyện đó, mày phải ôm hết tất cả những chuyện này, nghe chưa?” Tứ Vương phi tiếp tục giận dữ nói.

Minh Y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, sau đó lập tức cúi đầu, khóe môi lúng túng: “Con… con không muốn!”

“Chát!” Một bạt tai giáng vào mặt nàng ta như vậy, Tứ Vương phi nhìn nàng ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con ngu này, kết quả như vậy là thỏa đáng nhất. Dù sao mày cũng đã rơi xuống nước, nhìn thân thể yếu đuối này của mày, có lẽ phụ vương của mày sẽ thả một đường. Nếu như để tỷ tỷ mày ra mặt thì sợ là phải bị một trận đòn, hai đứa là tỷ muội, giúp tỷ tỷ mày một chút thế này thì có gì đâu? Mày đang làm cái gì? Mày nhớ đến một chút tình tỷ muội nào không? Vậy mà còn dám nói không muốn, nếu như biết mày không để ý tình cảm tỷ muội như thế, lúc sinh mày ra tao nên đánh chết mày.”

Minh Y bị Tứ Vương phi đánh một bạt tai, run lẩy bẩy, nhưng lại cắn môi không hé miệng.

Minh Ngọc thấy thế thì càng gấp hơn, nàng ta đỏ mắt kéo tay Tứ Vương phi: “Mẫu thân, nếu muội muội đã không hiểu tình lý thế này thì cứ để phụ thân đánh chết con đi. Dù sao nữ nhi cũng không thể tính toán giúp ông ấy nhiều hơn. Con chết là được rồi, chết đi coi như xong! Chỉ là… chỉ là con chết rồi, mẹ phải làm sao bây giờ? Muội muội nhu nhược thế này, thậm chí không thể bảo vệ mẫu thân, người phải làm sao bây giờ? Ngoại tổ phụ và cữu cữu đã hoàn toàn suy tàn, không giúp đỡ được mẫu thân chút nào, sao mệnh của chúng ta lại khổ như vậy? Nếu như ta có cữu cữu như Thẩm Nghị, nếu như người có bá phụ như Thẩm Các lão, làm sao chúng ta có thể sống đáng thương thế này? Mẹ, nữ nhi không nỡ bỏ người…”

“Đừng khóc, đừng khóc, con ta cũng là đứa nhỏ số khổ.” Tứ Vương phi ôm Minh Ngọc, cực kỳ bi thương, khó chịu đủ rồi thì lại bức ép hơn: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Một lát Vương gia về thì cứ để tao nói, mày chỉ cần ngậm miệng không phản bác lại là được, có nghe chưa?”

Minh Y không chịu trả lời, Tứ Vương phi lại muốn bước đến đánh người. Ma ma vội vàng kéo tay Tứ Vương phi, cố gắng khuyên bảo: “Vương phi chớ có đánh nữa, dưa xanh hái không ngọt. Ngài làm thế này, nếu như Vương gia về thấy thì sợ là lại nổi giận.”

Tứ Vương phi tức đến thở hổn hển: “Ngươi nói xem, sao ta lại sinh ra một nghiệp chướng không hiểu chuyện như thế.”

Cuối cùng Minh Y cũng mở miệng, tuy nói rất nhỏ, nhưng lại chảy nước mắt nói: “Mẹ, con không phải, con không phải…”

“Mày không phải cái gì? Mày không phải nghiệp chướng thì nên gánh chịu tất cả cho tỷ tỷ mày. Tình nghĩa tỷ muội của mày đâu?” Tứ Vương phi hùng hổ dọa người.

“Nhưng mà thật sự là tỷ tỷ đẩy con.” Minh Y khóc nhìn Tứ Vương phi, muốn nhận được sự ủng hộ của mẫu thân.

Tứ Vương phi hừ lạnh: “Đẩy mày, nếu như mày hiểu chuyện tự mình nhảy xuống, con bé cần đẩy mày chắc? Hơn nữa, làm sao tỷ tỷ mày sẽ thật sự muốn hại mày được? Nhiều người như vậy, chẳng mấy chốc sẽ vớt mày lên, mày không hiểu chuyện thế này mới có thể khiến mọi chuyện biến thành tình huống như hôm nay. Tất cả đều do mày sai.”

Minh Y khóc thê thảm.

“Triệu Minh Ngọc, con ra đây cho ta.” Một tiếng hét lớn vang lên, nghĩ cũng biết Tứ Vương gia cực kỳ tức giận. Minh Ngọc nghe được giọng của phụ thân thì run rẩy kéo vạt áo Tứ Vương phi: “Mẫu thân, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Nàng ta bị dọa đến bật khóc. Tuy xưa nay tính tình Tứ Vương gia không dễ nổi giận, nhưng nếu thật sự giận lên thì sẽ không quan tâm nàng ta có phải nữ nhi hay không.

Thật ra Tứ Vương phi cũng sợ, bà ta cố giữ bình tĩnh, cầm tay Minh Ngọc, nghiêm túc nhìn chằm chằm Minh Y: “Ôm hết chuyện lên người mình, có nghe không?” Đây là cảnh cáo hung tợn chứ không phải thương lượng.

Minh Y cắn môi.

“Nếu như không nghe lời tao thì mày không phải con gái của tao nữa.” Tứ Vương phi nói lời tàn nhẫn.

Khi đang nói chuyện thì thấy Tứ Vương gia bước vào. Ông ta vừa bước vào cửa đã thấy mấy người đều có mặt, cũng không hỏi nhiều hơn, vừa bước lên đã lập tức cho Minh Ngọc một bạt tai. Minh Ngọc bị đánh ngã xuống đất, Tứ Vương phi vội vàng xông lên trước, lấy cơ thể bảo vệ con gái của mình: “Vương gia, Vương gia, ngài tha cho Minh Ngọc đi. Chuyện này vốn không phải chủ ý của Minh Ngọc nha, Vương gia!”

Cặp mắt Tứ Vương gia độc ác nhìn Tứ Vương phi: “Đều là con gái tốt do ngươi dạy. Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu à? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thấy là nó đẩy Minh Y sao?”

Tứ Vương phi kéo Minh Y qua: “Là do Minh Y nguyện ý. Chuyện này chính là Minh Y nghĩ ra, ta thật sự không ngờ thậm chí ngay cả tỷ tỷ mình mà nó cũng tính kế. Bất kể Minh Ngọc hay là A Cẩn đều bị Minh Y tính kế. Vương gia! Vừa rồi ta còn mắng nó, ngài bớt giận đi mà!”

Minh Y không tin nổi nhìn Tứ Vương phi, Tứ Vương phi nhéo nàng ta một cái, Minh Y lập tức ngã sấp xuống, Tứ Vương phi tiếp tục khóc lóc la: “Thật sự là Minh Y làm, là nó bảo Minh Ngọc đẩy nó, ta còn tưởng rằng nó thật sự muốn hại A Cẩn. Không ngờ nó làm như vậy cũng là chừa một đường lui phía sau. Nếu như xảy ra chuyện thì có thể đổ cho Minh Ngọc, Minh Ngọc vô tội nhường nào!”

Tứ Vương gia cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta ngốc à?”

“Vương gia, sao ta dám, ngài tin ta, đây là sự thật, ta nói thật hết mà. Con nhóc Minh Y này lớn lên, tâm tư cũng lớn, nó ghen ghét ta đối tốt với Minh Ngọc!”

“Minh Y, ngươi nói xem, mẹ ngươi nói có phải đều là thật không?” Tứ Vương gia nhìn Minh Y. Ông ta ở trong triều đình nhiều năm, đương nhiên biết Tứ Vương phi đang nói lung tung. Loại lời nói hoang đường này có nói ra cũng chưa chắc có người chịu tin.

“Minh Y!” Tứ Vương phi cũng nghiêm nghị gọi tên Minh Y.

Minh Y nhìn phụ thân đang giận không nén được, lại nhìn mẫu thân uy hiếp, tỷ tỷ điềm đạm đáng yêu, chỉ lo rơi nước mắt, đúng là không nói nên lời câu nào.

“Rốt cuộc có phải là chủ ý của ngươi không?” Tứ Vương gia ép hỏi.

Tuy biết không phải Minh Y, nhưng trong nháy mắt, Tứ Vương gia đã tán thành ý của Tứ Vương phi. Nếu như phải chọn thua thiệt thanh danh của một trong hai đứa con gái, vậy đương nhiên ông ta hi vọng người giữ được thanh danh là Minh Ngọc. Minh Ngọc tâm tư nhiều, tướng mạo cũng xinh đẹp động lòng người hơn, đương nhiên tác dụng lớn hơn. Còn về Minh Y… mềm yếu quá mức, dịu dàng ngoan ngoãn không có cá tính, dung mạo lại càng không bằng tỷ tỷ. Có lẽ là lúc Tứ Vương phi mang thai nàng ta buồn vui vô cớ, thân thể nàng ta cũng không tốt cho lắm. Đứa con gái thế này cũng không được tính là một quân cờ tốt.

“Chát!” Một bạt tai đánh vào mặt Minh Y như vậy, Tứ Vương gia gầm thét: “Ngươi thế này là chấp nhận đúng không? Không ngờ nhìn ngươi mềm yếu thế này mà dám làm ra chuyện như vậy. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ngươi lừa gạt tỷ tỷ mình thế nào?”

Minh Y bất ngờ ngẩng đầu, đang muốn giải thích thì đột nhiên phát hiện đôi mắt phụ vương tràn ngập cảnh cáo, trong lòng lập tức lạnh lẽo.

“Ngươi ghen ghét chúng ta đối với Minh Ngọc tốt hơn, cho nên mới vu oan Minh Ngọc như thế, đúng không? Ngươi không phải muốn hãm hại A Cẩn, là muốn hãm hại Minh Ngọc, đúng không? Thật ra là ngươi bảo Minh Ngọc đẩy ngươi, đúng không?” Tứ Vương gia ép hỏi.

Cả người Minh Y nằm co quắp trên mặt đất, không biết nên thế nào cho phải?!

“Ngươi nói chuyện cho ta, ngươi bị câm điếc à?” Một cước lại đạp lên người Minh Y, cuối cùng nàng ta không chống đỡ nổi, ngất đi…

Dù sao lão ma ma cũng không nhìn được, vội vàng bước lên cầu xin: “Vương gia, Vương gia, đừng đánh nữa. Thân thể Quận chúa yếu đuối, nếu như tiếp tục đánh thì sợ là Quận chúa sẽ…” Bà cũng không nói thêm, nhưng lại rất dễ hiểu.

Tứ Vương gia quan sát cẩn thận, thấy quả nhiên Minh Y té xỉu thật thì lại dùng một cước đá văng ma ma, tiếp theo tát Tứ Vương phi hai bạt tai. Tứ Vương phi búi tóc xộc xệch té xuống đất, trông cũng cực kỳ đáng thương.

“Ta nói cho ngươi biết, nếu như lại để ta biết ngươi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ thì đừng trách ta trở mặt vô tình.” Nói rồi, ông ta lại hung ác đạp Tứ Vương phi hai cước, sau đó dặn dò: “Ngươi đừng tưởng ta không biết gì cả. Hai người các ngươi suy nghĩ lại đàng hoàng cho ta. Vạn Tam, ngươi đi gọi đại phu đến, đừng để cho đứa nghiệp chướng này chết. Đợi lát nữa ta còn phải dẫn nó vào cung thỉnh tội.” Nói rồi Tứ Vương gia nghênh ngang rời đi.

Thấy cuối cùng Tứ Vương gia cũng đi, Minh Ngọc vội vàng bổ nhào đến bên cạnh Tứ Vương phi: “Mẹ, mẹ, người sao rồi? Mẹ! Hu hu…” Nàng ta liên tục rơi nước mắt.

Tứ Vương phi miễn cưỡng gượng cười: “Con ta đừng lo lắng, con không sao rồi. Mấy ngày này con thành thật đợi là được, ít xuất hiện gần phụ vương con đi. Đợi một khoảng thời gian trôi qua, ông ấy quên chuyện này rồi thì con lại xuất hiện, tránh cho bị đánh đập.”

Minh Ngọc gật đầu liên tục, trong lòng nàng ta thầm cảm thấy may mắn, may mắn còn có đứa ngu Minh Y kia. Nếu không sợ là lần này nàng ta đã ngã xuống. Nghĩ đến chuyện mình trộm gà không được còn mất nắm gạo, nàng ta không nhịn được mà nói: “Mẹ, lần này chúng ta thê thảm như vậy tất cả đều là vì con khốn A Cẩn kia. Tất cả đều là vì nó.”

Tứ Vương phi được ma ma vịn đứng dậy, bà ta miễn cưỡng ngồi trên ghế, nói: “Con phải nhớ kỹ thù này. Dù thế nào chúng ta cũng không buông tha nó dễ dàng như vậy được.”

Ma ma nhìn tiểu Quận chúa đáng thương, bế người lên. Đợi đến chạng vạng tối, Tứ Vương gia dẫn Minh Y vào cung.



Lúc chạng vạng tối A Cẩn mới nghe nói mọi chuyện. Nàng cười lạnh hỏi: “Tất cả đều là do Minh Y làm, không phải Minh Y hãm hại ta mà là vì nhắm vào tỷ tỷ muội ấy?”

A Bình nói: “Đúng thế, nô tỳ nghe được cách nói này.”

A Cẩn cảm thấy tất cả chuyện này đúng là cực kỳ buồn cười, một cô nương hèn yếu như Minh Y sao có thể làm như thế.

“Sinh ở nhà bọn họ, làm muội muội của Triệu Minh Ngọc đúng là xui xẻo tám đời.”

“Ai xui xẻo?” Cẩn Ngôn bước vào.

A Cẩn thấy là ca ca nhà mình thì vội vàng bước đến kéo tay Cẩn Ngôn: “Ca ca mau vào ngồi, chúng ta đang nói Minh Ngọc và Minh Y đây. Tứ Vương phủ bọn họ thật sự coi tất cả mọi người đều là người ngu à? Tình huống hiện trường như vậy, Tứ Vương phi hùng hổ dọa người, Triệu Minh Ngọc điên cuồng, chẳng lẽ những chuyện này còn có thể tẩy trắng sao?”

Cẩn Ngôn nói: “Nói không chừng là bọn họ cho rằng người khác đều là đồ ngốc. Hoặc là chẳng qua chỉ muốn bịt tai trộm chuông mà thôi.”

A Cẩn: “Ta không muốn để cho bọn họ bịt tai trộm chuông, ca ca, huynh nói xem, ta vào cung vạch trần bọn họ có được không?” Còn lâu nàng mới muốn để cho Tứ Vương gia được như ý. Trong âm thầm nàng còn không gọi là Tứ bá phụ, nếu như không biết gì cả thì nàng còn có thể gọi được, nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện ông ta đã làm với mẫu thân nàng, nàng đã cảm thấy buồn nôn đến cực độ. Một người như vậy đúng là không xứng được gọi là người.

Cẩn Ngôn lắc đầu.

A Cẩn khó hiểu: “Vì sao lại không?”

Cẩn Ngôn cười, cực kỳ nho nhã: “A Cẩn đúng là một đứa ngốc nha. Phó Thời Hàn chỉ dạy muội phô trương bướng bỉnh, không dạy muội cách dùng kế sách à?”

A Cẩn ưỡn ngực: “Làm như đầu óc ai cũng như huynh ấy vậy, một trăm tám mươi cái bước ngoặt. Ta là người ngây thơ đơn giản!” Nói rồi, A Cẩn vò đầu. Sao cứ có cảm giác mình thế này không tốt lắm nhỉ? Híc!

Cẩn Ngôn nói thấm thía: “Muội không nói, người ta sẽ chỉ nói muội rộng lượng. Dù sao chuyện này cũng không gạt được, muội không cần đi giẫm thêm một cước. Kiếm cái thanh danh tốt cũng rất đẹp.”

A Cẩn hiểu ngay, đây là để cho ta tăng giá trị danh dự!